Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 2

Hề Quảng Bình nhìn xuống nàng cười lạnh, không đợi đến khi Hề Nhụy ngượng ngùng bò dậy đáp lại.

Nàng đưa tay lau hai vết tuyết trên mặt, dường như nhớ đến gì đó, ngón tay lặng lẽ sờ tới gương đồng cách nàng không xa.

"Hề Nhụy!".

Hề Quảng Bình rất ít khi gọi tên đầy đủ của nàng, hiện tại xem ra thật sự tức giận.

Sau khi nhận được tin Kỳ Sóc đột nhiên hồi kinh liền lập tức trở về, e sợ xảy ra chuyện.

Hay lắm, quả nhiên.

Hề Nhụy cảm thấy đầu ngón tay run lên, cuối cùng cũng không dám cầm.

"Lúc trước đã nói với ngươi, Kỳ công gia kia cũng không phải là người ngươi có thể trèo cao, hôm nay ngươi còn xuất đầu lộ diện như vậy, quả thực là không đem lời của phụ thân để vào mắt!".

"...".

Nếu nàng sớm biết người nọ không chỉ còn sống, hôm nay còn hồi kinh, đánh chết cũng sẽ không ra ngoài.

"Ngươi thật đúng là có tiền đồ, chiến tích của lão tử cẩn trọng nhiều năm như vậy cũng không được người đời lưu truyền rộng rãi, ngươi xuất phủ một ngày đã hủy sạch thanh danh Hề phủ thật vất vả tích góp chỉ trong một năm!".

"...".

Hủy toàn bộ thanh danh Đại Lý Tự Khanh kia là muốn chết sao?

"Ngươi lại lẩm bẩm cái gì!" Hề Quảng Bình trừng mắt, ném ngọn đuốc trên tay cho gã sai vặt bên cạnh.

Hề Nhụy quỳ xuống đất đoan đoan chính chính: "Quốc thái dân an đương nhiên không còn ai quan tâm đến chính sự, nữ nhi cho rằng phụ thân trợ giúp quốc gia là rất đúng".

Đột ngột được ca ngợi, lửa giận của Hề Quảng Bình giảm đi một chút, nhưng chỉ một lát sau liền nhớ tới hiện tại hẳn là đang khiển trách nghịch nữ.

Vì thế hắn tiếp tục cằn nhằn, Hề Nhụy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên lặng nhìn một đôi giày đen đi tới đi lui trước mặt.

"Mấy ngày trước Chương đại nhân cùng ta nói chuyện, tiểu tử Chương gia kia đối với ngươi nhớ mãi không quên, không bằng mấy ngày gần đây tìm một ngày tốt định ra việc này, ngươi cũng không còn nhỏ nữa”.

Trong lòng Hề Nhụy lộp bộp, rốt cuộc nói đến chính sự.

"Phụ thân, nữ nhi cảm thấy...".

"Ngươi cảm thấy cái gì tùy ngươi!" Hề Quảng Bình thấy nàng lại có ý phản bác lập tức cắt ngang, "Hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều là lời bà mối lệnh của phụ mẫu, thật sự là quá nuông chiều ngươi nên ngươi mới làm ra hành vi càn rỡ hết sức như vậy, cũng chỉ có tiểu tử Chương gia kia trọng tình trọng nghĩa, hiện giờ vẫn còn nhớ thương ngươi”.

"...".

Chương Miễn kia là ngụy quân tử nàng không thể rõ ràng hơn, một năm nay vất vả trốn tránh như vậy, hiện tại lại thỏa hiệp chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?

Tiếng quở trách liên tiếp không dứt, lúc này trong lòng Hề Nhụy trằn trọc trải qua tâm tư vài phen.

Lại xin lỗi ngài một lần nữa, Kỳ công gia.

Sau một hồi lâu không nhận được phản hồi, cuối cùng Hề Quảng Bình cũng phát hiện ra người nào đó an tĩnh kỳ quái.

Hắn dừng bước nghi hoặc nhìn lại, chợt thấy khóe miệng nàng nhếch lên, dây lụa đỏ buộc tóc trên đầu bị nàng tháo xuống.

Mi tâm Hề Quảng Bình giật mạnh hai cái, cảm thấy có chút không đúng.

"Cha”. Hề Nhụy thấp giọng nức nở nghẹn ngào. "Chuyện tình cảm cũng không phải nữ nhi có thể chi phối, tâm nữ nhi để ý Kỳ công gia, hắn chết con liền vì hắn thủ tiết ba năm, hôm nay hắn còn sống trở về, cho dù là không cưới nữ nhi, nữ nhi cũng là đoạn tuyệt sẽ không gả cho người khác”.

Hề Quảng Bình tức giận đến phát run, bàn tay to nhấc lên: "Ngươi! ! Không biết xấu hổ!!”.

"Biểu ca cứu muội!".

Mắt thấy một chưởng này của hắn sắp vung tới, rốt cuộc Hề Nhụy bất chấp làm bộ làm tịch gì đó, liên tục lăn lộn chạy về phía Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu vốn còn đang vì câu nói "Đoạn tuyệt sẽ không gả cho người khác" của nàng mà ảm đạm tổn thương, thấy nàng xông tới theo bản năng liền ngăn người ở phía sau.

"Tịch Chi, ngươi cũng cùng nó hồ nháo!" Hề Quảng Bình vừa mới một lòng đánh về phía Hề Nhụy, lại không biết điệt nhi tốt của mình cũng xen vào chuyện này.

"Đại nhân, ban ngày Nhụy muội muội nhớ nhung ngoại tổ mẫu, Tịch Chi không đành lòng nhìn muội muội ưu tư, đại nhân lại chưa về, lúc này mới tự tiện làm chủ, chuyện tối nay là Tịch Chi qua loa".

Thẩm Diệu không kiêu ngạo không siểm nịnh đem tội lỗi đổ hết cho bản thân, nhưng Hề Quảng Bình lại không chút nào bỏ qua.

"Sớm không đi trễ không đi, nhất định phải tối nay đi?"

Trước kia cũng chưa thấy nàng hiếu thuận như vậy!

Hề Nhụy kéo tay áo Thẩm Diệu, từ phía sau hắn khó khăn lắm mới lộ ra một cái đầu: "Phụ thân có điều không biết, tình cảm nhớ nhung này như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt...".

"Ngươi im miệng cho ta…".

"Quảng Bình”. Ngay khi Hề Quảng Bình đang muốn tiến lên túm lấy người lại đây, một giọng nói mạnh mẽ truyền đến, kèm theo đó còn có tiếng gậy gõ xuống đất.

Hề Nhụy nghe vậy trước mắt sáng ngời, lập tức buông ống tay áo đang nắm trong tay chạy về phía bên kia.

"Nãi nãi!".

Hề Quảng Bình nhìn người tới nhất thời đau đầu, là hắn bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, lại đánh thức lão thái thái: "Mẫu thân, chuyện này người đừng...".

Hề nãi nãi chống gậy gõ mạnh một cái: "Có chuyện gì phải nửa đêm ở đây nói, kinh động hàng xóm láng giềng chỉ cảm thấy cử chỉ của Đại lý Tự Khanh ngươi thật lỗ mãng!”.

Hề Quảng Bình: "...".

"Mẫu thân nói phải, người tới dẫn tiểu thư về viện của mình nghiêm túc trông coi!".

Mấy chữ "Nghiêm túc trông coi" vừa ra, Hề Nhụy lập tức bĩu môi: "Nãi nãi...".

Hề nãi nãi liếc nhìn Hề Quảng Bình.

"...".

Răng hàm của hắn nghiến đến kẽo kẹt, cuối cùng lưu lại một câu "Trông chừng thật tốt" liền phất tay áo rời đi.

Hề Nhụy thoát khỏi một kiếp ngầm thở phào nhẹ nhõm, nàng nhún nhún vai với Thẩm Diệu, sau đó mềm giọng bên tai Hề nãi nãi nói: "Nãi nãi, con đỡ người đi nghỉ ngơi. "

"Con nha”. Hề nãi nãi không thể làm gì khác hơn là gõ lên cái trán của nàng.

Thẩm Diệu nhìn bóng lưng của nàng, tầm mắt lại rơi xuống ống tay áo vừa rồi bị nàng lôi kéo, thu lại nỗi cô đơn nơi đáy mắt, chốc lát mới xoay người rời đi.

Chủ tử rời đi vì vậy một đám người hầu cũng theo vào phủ, dư quang của đuốc tiêu tán, chỗ này lại quay về yên lặng.

......

Trong bóng tối, thái dương Minh Hữu đổ mồ hôi, không dám nhìn sắc mặt người phía sau.

Xem kịch xảy đến trên người công gia nhà mình cũng không phải là chuyện tốt gì.

"Công gia, chúng ta tiếp tục đi sao?".

Kỳ Sóc nhắm mắt lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, vừa lạnh lùng lại hờ hững, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ người ngoài cuộc.

Minh Hữu nghe không ra hỉ nộ của hắn cũng không dừng lại nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi mới tốt.

Bánh xe lại chuyển động lần nữa, gió tuyết yên ổn hồi lâu dần che đi dấu vết động tĩnh náo loạn vừa rồi, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

*

Hề Quảng Bình vốn là vội hồi kinh, mấy ngày nay có phần bận rộn phải báo cáo hành trình lần này với Thánh thượng, vì vậy dự định ngày hôm sau tìm Hề Nhụy chất vấn rõ ràng cũng phải gác lại.

Cuối cùng lại cấm túc nàng, cũng ra lệnh cho nàng không được nói từ hôn nữa, càng không cho phép nhắc tới Kỳ Sóc.

Hề Nhụy cảm thấy lão đầu rất kỳ quái, một năm trước nàng phô trương từ hôn, ông cũng không có cảnh cáo nàng như vậy, nhưng hiện tại chính là việc Kỳ Sóc hồi kinh lại khiến cho ông khẩn trương như thế.

Quên đi.

Nghĩ không ra dứt khoát không nghĩ nữa, ngược lại nàng còn sợ phụ thân vì việc này mà để Kỳ Sóc đến cưới nàng.

Huống hồ dựa theo thanh danh hiện giờ của nàng mà nói chỉ cần ứng phó với tên ăn chơi trác táng Chương Miễn kia liền tạm thời không có khả năng lập gia đình, hiện tại phụ thân không đề cập đến thì nàng vẫn còn thời gian.

*

Không giống như Hề phủ náo động bất an, quân Trấn Bắc chiến thắng trở về mang đến cho kinh đô thậm chí toàn bộ dân chúng Phong triều cổ vũ thật lớn.

Danh hiệu chiến thần Kỳ Sóc này vang vọng Phong triều trong một đêm.

"Muốn nói Kỳ công gia kia, thuở nhỏ đã theo phụ thân chinh chiến biên quan, sau khi lão công gia mất, mười lăm tuổi liền nắm giữ ấn soái ra trận, mười tám tuổi một mình chọn tám trăm khinh kỵ binh đi cướp kho lương thực của giặc, thật là tài trí ngút trời!".

Trong Du Minh phường, ở lầu một trên đài cao, người kể chuyện phe phẩy quạt giấy mặt mày hớn hở, nói đến hứng thú khiến người dưới đài liên tiếp khen ngợi.

"Nhưng một năm trước không phải nói Kỳ công gia gặp phải tập kích ngầm...".

Rốt cuộc có người hỏi ra chuyện khó hiểu nhất lần này.

Từ một năm trước truyền đến tin Kỳ Sóc sinh tử không rõ vì vậy cũng không có tin tức liên quan đến hắn nữa, thế cho nên đại đa số mọi người đều chấp nhận hắn vì nước chinh chiến mà chết, vì thế rất nhiều người thổn thức tiếc nuối không thôi.

Nhưng hôm nay Kỳ Sóc đem theo tin tức chiến thắng đại phá Hung Nô Vương Đình đột nhiên khải hoàn hồi triều, mọi người khϊếp sợ nghi hoặc càng sâu.

Người kể chuyện trên đài gấp quạt lại, chắp tay sau lưng đi tới đi lui hai bước lại sờ râu: "Việc này phải bắt đầu từ trận Kỳ Sơn một năm trước...".

"Lúc ấy kỵ binh của giặc mấy vạn, bức công gia cùng cận vệ đến trên ngọn núi Kỳ Sơn, đúng lúc này, keng một tiếng…" Người kể chuyện đột nhiên dừng lại.

"Sau đó thì sao?".

"Đừng úp úp mở mở nữa Lý lão đầu!".

Lý lão đầu lắc lắc đầu lại mở quạt ra: "Mũi tên bắn lén không biết từ đâu đâm thẳng vào ngực công gia, cả người lẫn ngựa ngã xuống núi liền không thấy tung tích nữa!”.

"Kỳ công gia là người thế nào? Đây chính là chiến thần tái thế được trời ban phước cho Phong triều ta! Sao lại chết như vậy được? Nghe nói ngày công phá Hung Nô Vương Đình, bầu trời đỏ bừng, công gia mặc áo giáp tướng quân đẫm máu đi đến, trực tiếp lấy thủ cấp của thủ lĩnh man tộc, cũng treo thi thể mấy ngày, đại quân Hung Nô kia không chiến mà hàng!”.

"Xôn xao…".

Dưới đài tiếng nghị luận càng sâu, người kể chuyện vẫn còn tiếp tục lẩm bẩm Kỳ công gia sau khi gặp nạn làm thế nào nhẫn nhục chịu đựng, ở lúc muôn vàn gian nan "ăn sống huyết nhục qua ngày" ...vân vân.

......

"Ta lại không biết Huyền Nghệ còn có thể ăn sống huyết nhục”.

Mắt thấy càng truyền càng huyền bí, bên trong một gian nhã các trên lầu hai Du Minh phường, nam tử trẻ tuổi một thân bạch y đầu buộc tóc đội mũ ngọc, một đôi mắt hoa đào hàm tình gợi lên một vòng cung, hắn dựa vào bệ cửa sổ trêu ghẹo nói với người trong phòng.

Kỳ Sóc không ngước mắt lên, mặc kệ bên ngoài ồn ào như thế nào, khuôn mặt lạnh lùng tuấn dật vẫn không hề gợn sóng.

"Đem huynh ném vào trong rừng mười ngày nửa tháng không thức ăn nước uống, cũng có thể”.

Quý Bắc Đình: "...".

Hắn đến đây là để lãnh giáo cách ăn sống huyết nhục sao?

Bất quá Quý Bắc Đình là nhi tử của Thừa tướng, thuở nhỏ lớn lên dưới sự che chở của hoàng thất, hắn tự biết so với Kỳ Sóc trong chuyện hành quân này không có gì đáng nói, dứt khoát không muốn tự làm mất mặt mình.

"Lần này huynh cao giọng hồi kinh, đám người An Dương Hầu đã dâng không ít tấu chương”. Hắn nhướng mày.

An Dương Hầu cùng Phụ Quốc Công tước vị xuất thân giống nhau, lúc đầu đều là khai quốc võ tướng.

Thế nhưng mấy đời An Dương Hầu phủ gần đây xuống dốc, thế hệ sau phần lớn trầm mê ở kinh đô xa hoa phồn thịnh, có thể ra sân gϊếŧ địch nhân lác đác không có mấy người, cũng bởi vậy dẫn đến binh quyền rơi rụng.

Ngược lại Phụ Quốc Công lại càng ngày bộc phát thế lớn, cho dù lão quốc công đã chết trên sa trường, nhưng lại xuất hiện hạng người dũng mãnh như Kỳ Sóc, hơn nữa tay cầm trọng binh tất nhiên khiến bọn họ phẫn hận.

Cho nên, tuy quân Trấn Bắc vừa mới khải hoàn, cũng vẫn không cản được bọn họ tham gia thượng tấu Kỳ Sóc công cao sợ có lòng bất chính.

"Không thể không nói bọn họ bây giờ cũng chỉ có thể múa may trên tấu chương mà thôi". Dứt lời Quý Bắc Đình một tay chống cằm, thổn thức nói, "Ngày xưa kiêu hùng, mà bây giờ thời thế thay đổi, thật là bi thương tiếc nuối".

Ngay khi hắn không ngừng ô ô ai oán, đột nhiên Kỳ Sóc buông chén trà trong tay xuống, liếc hắn một cái: "Vụ án quan ngân xây dựng cầu bị mất bệ hạ phái huynh đi điều tra".

Quý Bắc Đình chợt dừng lại, mấy ngày trước hắn mới được phái đi điều tra vụ án, sau khi nhận được mật thư Kỳ Sóc sắp hồi triều nên mấy đêm không nghỉ, mới kịp chạy trở về.

Nhưng bây giờ...

"...Đây là vì sao?".

"Bởi vì huynh nhàn rỗi”.

"...".

Quý Bắc Đình nghẹn một ngụm lão huyết ở cổ họng, nghẹn nửa ngày cũng không phát ra tiếng.

Hắn đặc biệt hoài nghi đề nghị của Kỳ Sóc mấy ngày trước khi vào cung yết kiến!

Đột nhiên dư quang lướt ra bên ngoài sau đó dừng lại ở bóng dáng đỏ nhạt trên cầu thang, chợt trước mắt sáng ngời, lại nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy xe ngựa thuộc phủ Đại lý Tự Khanh đỗ ở bên ngoài.

Buồn bực vừa rồi trở thành hư không, hắn tùy ý tựa vào lưng ghế nhấp một ngụm trà, trêu chọc nói: "Huyền Nghệ à, đã lâu huynh không có ở đây, hẳn là không biết kinh đô này có một câu chuyện được mọi người ca tụng có liên quan đến huynh".

Kỳ Sóc theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài, bóng dáng xinh đẹp kia đã đi vào sương phòng cách vách bọn họ, cùng lúc đó nửa câu sau của Quý Bắc Đình vang lên bên tai.

"Hề gia tiểu thư Hề Nhụy ái mộ huynh, trong một năm huynh giả chết liền hủy hôn, cũng tuyên bố thủ tiết ba năm, đến nay vẫn chưa thành thân”.

......