Kiều Hoa

Chương 7: Niềm vui nhỏ

Edit: Tây Tây

Cơ thể Khương Nguyệt nhỏ xinh dựa sát vào ngực hắn thì càng lộ vẻ dịu dàng yếu đuối.

Đa số nam nhân đều thích kiểu người dịu dàng ngoan ngoãn. Tuy Sở Thận nói là mình coi tiểu cô nương như con gái nhưng rất lâu rồi không thấy nàng dính người nữa, khiến hắn không nhịn được có chút nhớ nhung.

Khi còn bé, mặc dù nàng sợ hắn nhưng có đôi khi không nhịn được mà gần gũi với hắn. Lúc hai người nằm cùng giường, nàng thích nhất là đá chăn. Mỗi tối hắn đều thức giấc vài lần để đắp lại chăn, sau này dứt khoát ôm nàng vào lòng. Nàng không thể nhúc nhích được, tất nhiên cũng sẽ không đá chăn liên tục nữa. Ở trước mặt hắn, nàng trước nay luôn khéo hiểu lòng người. Lúc đầu được hắn ôm vào trong lòng, nàng thường ngẩng đầu dùng đôi mắt to lóng lánh ánh nước đó nhìn hắn, đáng thương như vậy, cứ như hắn sẽ đem nàng ăn tươi nuốt sống không bằng.

Cuối cùng, khi đã ngủ thì nàng chẳng sợ gì nữa, liên tục rúc người vào ngực hắn, tay chân quấn chặt lấy người hắn. Nàng trước giờ luôn sợ lạnh, thân thể hắn lại ấm áp, khi trời vào đông, hắn liền trở thành lò sưởi ấm áp của nàng.

Dù nói thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng rất thương yêu nàng.

Lúc này, Khương Nguyệt mới lấy lại tinh thần, vội vã thoát ra khỏi ngực Sở Thận. Nàng đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt, rồi gục đầu xuống không nói tiếng nào.

Nàng… nàng vừa rồi làm gì vậy?

Sao lại dựa sát vào người ta thế?

Rõ ràng là sợ hắn nhưng hôm nay nàng lại rất to gan. Khương Nguyệt khẽ cắn môi, cánh môi bị nàng cắn tới trắng bệch. Nàng cảm giác bản thân quá ngu ngốc. Cũng không biết… có chọc giận hắn hay không. Khương Nguyệt suy nghĩ một chút, lại ngước mắt nhìn Sở Thận, vừa hay đón nhận ánh mắt của hắn, đôi mắt đen trong suốt làm nàng sợ tới mức ý nghĩ trong đầu bay đi hết, cái gì cũng không dám nghĩ nữa.

Chuyện nàng sợ hắn, có thể nói là do chính tay hắn tạo thành. Từ đầu lông mày cũng thấy được ý lạnh của Sở Thận, hắn không nói nhiều: “Thính Hà tiểu trúc rất xa, dọn đến Thưởng Ngọc hiên đi. ”

Khương Nguyệt ở chỗ này hơn nửa tháng, tất nhiên cũng biết Thưởng Ngọc hiên cách Chính Huy viện của Sở Thận rất gần. Nếu nàng ở chỗ ấy, chỉ sợ mỗi ngày đều gặp Sở Thận.

Nàng không muốn đâu.

“Không sao, ta ở đó quen rồi.” Khương Nguyệt nói. Thính Hà tiểu trúc mặc dù vắng vẻ nhưng giờ nàng còn dẫn theo Lục Châu, Bích Tỳ và Tiết ma ma. Các nàng ấy tất nhiên sẽ chăm sóc tốt cho nàng, cũng không cần lo lắng sẽ bị lạnh.

Nhưng mà lòng tốt của nàng lại khiến hắn phật ý?

Sở Thận hiểu rất rõ nàng, đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ của nàng, nhất thời trong lòng cảm thấy không thoải mái, sắc mặt u ám hơn một chút, thản nhiên nói hai chữ: “Tùy ngươi.”

Thế là, Khương Nguyệt được vào ở trong Thính Hà tiểu trúc.

—-

Khương Nguyệt ra khỏi thư phòng đã thấy Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa, vừa thấy nàng đi ra liền hớn hở nhào về phía nàng.

Khương Nguyệt hơi khom người, đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ nó. Vốn dĩ tâm trạng không tốt thoáng cái liền vui vẻ hơn. Lúc nãy theo Sở Thận vào trong, vì Sở Thận hơi không thích tiểu Bảo nên không cho nàng mang theo nó vào thư phòng. Nàng nhịn đau, đành để Tiểu Bảo ở bên ngoài đợi.

Cũng may là Tiểu Bảo khôn ngoan, không chạy loạn. Khương Nguyệt nhìn thấy, vui mừng không thôi.

Khương Nguyệt dạo bước về Thính Hà tiểu trúc. Trên đường đi, nàng thấy một nam nhân xuất chúng mặc áo bào tím đứng cạnh ao sen. Gió thổi áo bào của hắn bay phấp phới, giống như thần tiên từ trong tranh bước ra. Khương Nguyệt nhíu mày. Lúc nãy người này có đứng bên cạnh Sở Thận, chắc có lẽ là bạn tốt.

Sở Thận tính tình nhạt nhẽo, người có thể cùng chung chí hướng với hắn đã ít lại càng ít. Mặc dù Khương Nguyệt không biết hết mọi chuyện về hắn, nhưng cũng biết bạn chí cốt của Sở Thận là đệ tử duy nhất của quốc sư Đại Diệu, tên là Cố Ý Thâm.

Cố Ý Thâm hai mươi bốn tuổi, nổi danh là mỹ nam tử. Vẻ ngoài phong lưu nhưng thực chất bên trong là một người khiêm tốn.

Trước Khương Nguyệt chưa từng gặp Cố Ý Thâm nhưng rất có thiện cảm với quốc sư đương triều. Nếu thân thế của hắn đúng như lão vương phi nói, thì trên đời này, người biết rõ lai lịch của nàng chỉ có một mình quốc sư Ti Uyên của Đại Diệu.

Mặc dù lão vương phi rất yêu thương nàng nhưng nàng vẫn nhớ đến cha mẹ ruột của mình. Nếu có một ngày nàng tìm được họ, cho dù chỉ đứng ở xa nhìn họ nàng cũng cảm thấy thõa mãn.

Dù sao, nàng cũng không tin lắm chuyện mình “xuất hiện” vì Sở Thận.

Khương Nguyệt đang do dự không biết có nên đi qua đó không thì Cố Ý Thâm cũng phát hiện ra nàng. Hắn đi về phía này.

Mặc dù Khương Nguyệt không có ấn tượng gì với Cố Ý Thâm, nhưng Cố Ý Thâm lại nghe tiếng con dâu nuôi từ bé của bạn tốt đã lâu. Dáng vẻ hắn lớn lên tuấn mỹ, lại không keo kiệt nụ cười như Sở Thận nên dễ gây thiện cảm cho người khác.

Cố Ý Thâm nhếch môi, nhìn Khương Nguyệt cười nói: “Nhiều năm không gặp, tiểu nha đầu lúc trước giờ cũng trở thành một đại cô nương rồi.”

Hơn nữa còn là một đại cô nương kiều mị động lòng người.

Hả?

Khương Nguyệt mở to mắt, ngây ngốc hỏi: “Chúng ta… quen nhau sao?”

Cố Ý Thâm khoanh tay, nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy ý cười, nói: “Lúc ngươi ba tuổi ở trong vương phủ, mỗi lần ta đến tìm Diễn Chi đều thấy hắn ôm một con nhóc trong ngực, còn thường xuyên tè lên người của hắn nữa. Thật là làm cho ta cả đời khó quên.” Cảnh tượng đó đương nhiên là ấn tượng sâu sắc rồi.

Tên Sở Thận này, mặt than lại còn thêm tính tình lạnh lẽo. Hắn chưa từng thấy hắn ta xấu mặt bao giờ. Nhưng từ lúc có con nhóc đó, hắn lúc nào cũng thấy sắc mặt âm trầm của Sở Thận.

Nhưng một thiếu niên tuấn tú còn chưa cưới vợ đã tự mình nuôi trẻ con… Thú vị, rất thú vị!

Lời nói này… Khương Nguyệt đỏ mặt. Tuy nàng cũng biết chuyện trước đây nương giao nàng cho Sở Thận nhưng vẫn hơi xấu hổ. Mà hai người không ở Thính Lan sơn trang đâu, nàng ở trong Chính Huy viện của Sở Thận ấy.

Cho nên, mấy chuyện như thay tã đều do Sở Thận một tay làm hết.

Cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ đến, tiểu vương gia tao nhã cao quý lại ở trong phủ hằng ngày làm công việc này.

Tuy đây là chuyện lúc trước nhưng dù sao Khương Nguyệt cũng là một cô nương, bị Cố Ý Thâm nói như vậy, hai má càng ngày càng nóng. Cố Ý Thâm nói chuyện hài hước, mà Khương Nguyệt lại không tiếp xúc với quá nhiều người nên rất vui vẻ khi nói chuyện với hắn. Hơn nữa Cố Ý Thâm còn nói, lúc trước hai người từng gặp nhau, hắn còn bế nàng thay Sở Thận.

Cũng may… nàng không tè lên người hắn.

Bằng không nàng sẽ không nói chuyện với hắn lâu như vậy.

Khương Nguyệt nói mình phải về vì nhóm người Tiết ma ma còn ở trong Thính Hà tiểu trúc đợi nàng. Lúc tạm biệt, nàng nghe Cố Ý Thâm nói: “Diễn Chi là bạn tốt của ta, ngươi lại là nàng dâu nuôi từ bé của hắn. Không cần đối xử với ta như người xa lạ đâu, gọi tên ta là được.”

Khương Nguyệt nghe được mấy chữ “nàng dâu nuôi từ bé” này, cảm thấy hình như không có ý tốt… dù đó là sự thật.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Ta gọi ngươi là Cố đại ca nhé.”

Cố Ý Thâm nhìn tiểu cô nương yểu điệu trước mắt, bị một tiếng gọi Cố đại ca làm cho lâng lâng, không khỏi trêu chọc thêm: “Với độ tuổi bây giờ của ta, ngươi không cần gọi đại ca mà gọi luôn là thúc thúc cũng được.”

Thúc thúc? Khương Nguyệt ngơ ngác. Cố Ý Thâm trẻ tuổi lại tuấn mĩ, gọi là thúc thúc hình như hơi quá. Nhưng nếu dựa theo tuổi tác thì đúng là dư sức gọi thế. Bỗng, nàng nghĩ đến việc Sở Thận còn lớn hơn Cố Ý Thâm vài tuổi, lại càng lớn tuổi hơn nàng. Trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng lạnh băng của Sở Thận, nàng nghĩ thầm: Gọi thúc thúc cũng được.

Tiểu Bảo cọ cọ ở trong lòng nàng. Khương Nguyệt biết nó đói bụng, lập tức ôm nó trở về Thính Hà tiểu trúc.

Dáng người Cố Ý Thâm cao to, tuấn mỹ bất phàm. Thấy Khương Nguyệt đã đi xa, hắn quay người chuẩn bị đi tìm Sở Thận. Mới vừa quay đầu lại, hắn bắt gặp ngay nam tử mặc áo bào trắng đứng đằng xa, giống như cây gậy trúc. Mặt mày hắn sa sầm, hình như tâm tình không được tốt.

Cố Ý Thâm đã quen với bộ dáng này, chẳng hề vội vã mà tiêu sái đi qua, cười nhìn theo hướng Khương Nguyệt vừa mới rời đi: “Nàng dâu nuôi từ bé của ngươi, càng nuôi càng xinh đẹp.”

Lúc trước trắng trẻo đáng yêu như ngọc, lớn lên lại xinh đẹp như hoa. Tuy rằng sống ở thôn trang, không lộ diện nhưng trong Phàn Thành, tiểu cô nương có mỹ mạo như vậy cũng rất hiếm thấy.

Tuy Sở Thận không gần nữ sắc nhưng lại là đứa con có hiếu. Hiện giờ nàng dâu nuôi từ bé này đã được nuôi lớn, thành thân cũng là chuyện sớm muộn… Cố Ý Thâm thổn thức trong lòng: Quả nhiên là rất có diễm phúc.

Thương thay cho một đóa hoa vẫn còn non nớt.

Nghe thế, ánh mắt Sở Thận lại càng lạnh lùng hơn.

Nói thế nào cũng là quen biết nhiều năm, Cố Ý Thâm hiểu rất rõ tính tình của hắn, lập tức ngậm miệng không nói nữa, cười khan.

Quả nhiên là keo kiệt, hắn cũng chưa nói là muốn đào góc tường.

—-

Sự thật chứng minh, Sở Thận còn nhỏ nhen hơn so với tưởng tượng của hắn.

Cố Ý Thâm uống đến độ say như chết mới được thả về.

… Tất nhiên là do bị chuốc rượu.

Trước khi về, Cố Ý Thâm còn lầm bầm: “Keo kiệt… Nhỏ nhen hết sức.” Những gì đôi mắt đào hoa của hắn nhìn thấy trở nên mơ hồ, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm quyến rũ.

Hai gã sai vặt đang đỡ hắn quay sang nhìn nhau.

Nhìn chén rượu trống không trên bàn, Sở Thận nhíu mày. Thường Tả đi vào, hành lễ nói: “Đã đưa Cố công tử trở về.”

“Ừ.” Sở Thận gật đầu, lại uống thêm một ly nữa rồi mới đứng lên.

Cố Ý Thâm say bất tỉnh nhân sự mà Sở Thận cũng uống không ít. May mà tửu lượng hắn không tệ. Có điều, trong người có sẵn men say nên lúc đứng lên thân thể hắn hơi lảo đảo. Thường Tả thấy vậy vội đi qua đỡ, Sở Thận lại phất phất tay nói: “Bổn vương ra ngoài một chút, không cần đi theo.”

Uống rượu vào làm cơ thể hơi nóng. Sở Thận đi ra ngoài, gió đêm thổi tới làm hắn cực kỳ dễ chịu.

Men say tản đi được một phần. Sở Thận liếc mắt nhìn sóng nước lăn tăn trên ao sen rồi lại không nhịn được mà nhìn về phía hướng Bắc vương phủ.

—-

Lúc này, Khương Nguyệt đang được Lục Châu và Bích Tỳ hầu hạ. Nàng thông cảm cho Tiết ma ma nên để bà đi ngủ sớm.

Thính Hà tiểu trúc được quét dọn sạch sẽ nhìn sáng sủa hơn hẳn. Tuy nó có nhỏ hơn chỗ ở của nàng trong sơn trang nhưng vẫn rất ấm áp.

“Tiểu thư, ở đây lạnh lắm. Sao tiểu thư không nghe lời vương gia, ở trong Thưởng Ngọc hiên ạ?” Dù mới tới nhưng Lục Châu đã biết Thính Hà tiểu trúc cách chỗ ở của vương gia rất xa. Thưởng Ngọc hiên gần hơn. Trước đó vương gia đã sắp xếp cho tiểu thư ở Thưởng Ngọc hiên, để tiện cho việc thường xuyên qua lại phát triển tình cảm. Nhưng tiểu thư của nàng thì ngược lại, chọn cái địa phương hẻo lánh này. Vừa mới đến liền vào “lãnh cung” cũng không biết hạ nhân trong vương phủ sẽ nghĩ thế nào.

Tắm xong, Khương Nguyệt chỉ khoác trên người một tấm áo khoác mỏng. Mái tóc đen buông xõa ra sau, mềm mại như tơ lụa. Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút son phấn, da trắng môi đỏ, dung mạo xinh đẹp.

“Ở Thính Hà tiểu trúc không tốt sao? Hôm nay đi đường xa hẳn các ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi.” Khương Nguyệt biết hai nha hoàn này rất bảo vệ mình nên an ủi các nàng đôi câu rồi cho đi nghỉ ngơi.

Lục Châu còn muốn nói them nhưng thấy tiểu thư đã lên tiếng, đành bĩu môi, rời khỏi phòng cùng Bích Tỳ.

Khương Nguyệt ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, trong đầu lại nhớ tới khuôn mặt của Sở Thận. So với lần trước, hôm nay Sở Thận đối đãi với nàng tốt hơn rất nhiều. Nghe nói, hai mỹ nhân kia đã bị đưa đi nên giờ trong phủ ngoại trừ nha hoàn cũng chỉ có mình nàng là nữ.

Không biết vì sao, nàng bỗng thấy vui vẻ.

Chắc là do nàng đã coi Sở Thận là người thân nên không muốn bị người khác độc chiếm.

Nhưng với thái độ lúc lạnh lúc nóng của hắn, nàng cũng không ngốc mà đi tin lời hắn. Cái gì mà “ai nói ta không thích?”, hắn có thích hay không, nàng quan tâm làm gì?

Nhìn thấy hai mỹ nhân kia, lòng cô bối rối nên trong lúc nhất thời mới tới thư phòng làm ra hành động đó với Sở Thận.

Khương Nguyệt nhíu mày, ôm lấy Tiểu Bảo trong giỏ, vuốt ve nó, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lạnh băng như vậy, ta mới không muốn gặp lại hắn đâu.”

Dứt lời, nàng thấy Tiểu Bảo “nước mắt lưng tròng” kêu lên vài tiếng.

Khương Nguyệt thoải mái hơn, mắt sáng lên, hôn lên đầu nó một cái vì có cảm giác như tìm được đồng minh: “Tiểu Bảo ngoan của ta. Ngươi cũng cảm thấy như vậy đúng không?”

Đang vui thì nàng cảm giác bầu không khí trong phòng không đúng lắm. Khương Nguyệt lấy lại bình tĩnh, chậm chạp xoay người, lập tức nhìn thấy một người ở phía sau.

Sở Thận.

Hắn tới làm cái gì?

Khương Nguyệt mím môi, vừa định hỏi hắn buổi tối đến đây có việc gì đã thấy hai má hắn ửng đỏ, mắt lờ đờ.

Uống rượu?

Khương Nguyệt cảm thấy không đúng, Sở Thận là người thận trọng, sẽ tự biết có chừng mực chứ.

Nghĩ tới đây, nàng thấy Sở Thận đang nhìn mình chằm chằm. Hắn từng bước áp sát làm nàng sợ tới mức trống ngực đập thình thịch. Hắn tiến tới mà sắc mặt không đổi làm nàng nhất thời hoảng hốt nghĩ tới lời chọc ghẹo của Cố Ý Thâm vào ban ngày.

… Nàng dâu nuôi từ bé.

Khương Nguyệt nghĩ: Rốt cuộc Sở Thận coi nàng là gì để nuôi thế?

—–

Tác giả nói suy nghĩ của mình:

Tác giả “Nấm”: Xem như ai mà nuôi không phải được thể hiện rất rõ ràng rồi sao?

A Nguyệt: Thật hả? (⊙_⊙)?

Sở đại bảo: Xem ra bổn vương chưa biểu hiện rõ ràng lắm…