Phần 1: Sự cố bất ngờ
Chiều Sài Gòn tháng 5. Trời chuyển đen kịt rồi trút mưa xuống mặt đất. Cũng có gì bất ngờ đâu, thời điểm này đang mùa mưa mà! Những người đã gắn bó với vùng đất này lâu năm thì đâu có ai lạ lẫm với điều này. Mà mưa thì cứ mưa vậy thôi. Guồng quay hối hả của công cuộc mưu sinh cũng đâu có thể dừng lại được. Kiếm được đồng tiền để tồn tại trên xứ sở xa hoa này đâu phải dễ. Trời nổi cuồng phong hay vòi rồng đi chăng nữa cũng phải nhấc người lên mà đi kiếm ăn thôi.
Rốt cục thì những người làm âm nhạc, nghệ thuật rồi cũng chẳng thể thoát khỏi guồng quay ấy. Thời tiết mưa thuận gió hòa thì còn đi tỉnh, đi hát hội chợ sân khấu được chứ mưa to như này chỉ có đi hát đám cưới mà thôi. Nghe có vẻ hơi phèn. Nhưng thực tế thì làm gì còn lựa chọn mà cứ ngồi đó “kén cá chọn canh”.
Tại một nhà hàng sang trọng, một đám cưới sắp sửa diễn ra dưới cơn mưa trắng xóa đường phố. Mọi thứ gần như đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ giờ lành đến là khởi sự.
Vào cái thời khắc “Giờ lành đã điểm”, cô dâu và chú rể bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay không ngớt của những vị khách mời ở bên dưới sân khấu. Ai ngờ đâu một sự cố không tưởng đã ập đến. Trong số các cô gái đóng vai phù dâu, một cô ả nhìn mặt không được thân thiện cho lắm và cô ta đang găm “ánh mắt hình viên đạn” đối với cô dâu. Và khi cô dâu chú rể cầm dao lên cắt bánh kem “hạnh phúc”, cô ả đã đẩy cô dâu ngã dúi dụi về phía chiếc bánh, đã thế còn đạp lên váy cưới để cô dâu mất thăng bằng và kéo đổ cả bàn cưới trên sân khấu. Thôi xong, công sức của quân đoàn make up coi như bỏ sông bỏ bể. Như bản năng, cô dâu cũng đứng dậy lao vào cắn xé, tấn công thủ phạm gây ra tai nạn vừa rồi. Chú rể và gia đình hai bên dù cố gắng nhưng chẳng thể ngăn cản được hai người đàn bà đang sôi máu và sẵn sàng ăn tươi nuốt sống đối phương. Căng thẳng lên đến đỉnh điểm khi cô dâu đáng thương cầm chiếc đàn guitar lao vào cô phù dâu thì may thay một chàng trai đã xuất hiện, ôm lấy cô phù dâu và đỡ hộ một đòn. Cùng lúc, bố mẹ cô dâu cũng đã giữ được cô lại. Nhà gái vốn là một gia đình quyền thế ở đất Sài thành không thể chấp nhận được trò hề này, và đã tuyên bố thẳng với nhà trai rằng không cưới xin gì nữa bất chấp sự van nài của chú rể cùng bố mẹ mình. Ngày vui của đôi bạn trẻ bỗng chốc trở thành một màn hỗn chiến kinh điển, sân khấu thì tan hoang bởi những cuộc đấu đá.
Nếu không xảy ra tai nạn khó lường này, thì sân khấu ngày hôm đó đã thuộc về nhóm nhạc “Bồng Bềnh Band”. Họ được gia đình nhà trai mời đến để cũng có “chút ít” gì đó đỡ mất mặt với nhà gái. Nhưng giờ sự việc đã đến mức này rồi thì tâm trạng gì mà hát với chả hò. Khách họ cũng bỏ về hết.
Song như để “bỏ thêm dầu vào lửa”, Phong đã giữ áo chú rể và hỏi:
- Này anh trai, giờ anh cũng phải trả tiền công cho bọn tôi đi chứ?
- Mắt mày có bị mù không hả thằng kia? Đám cưới giờ thì tan nát như này rồi mà mày vẫn còn mặt dày mở miệng ra đòi tiền hả? - Chú rể quay lại túm áo Phong lên nói với cái giọng đầy thách thức
Phong chẳng thể nhịn được nữa:
- Cưới hay không là việc của mày nhưng đã mời bọn tạo đến đây thì tiền nong sòng phẳng vào.
Rồi y cũng định lao vào đấm đá chú rể. Cũng may Vũ và Hoàng đã ra ôm được và lôi cái tay bốc đồng này ra khỏi hội trường đám cưới, nếu không mọi chuyện càng thêm rắc rối. Chú rể chỉ biết gào lên trong giận dữ:
- Cút hết!!.
Cơn bực tức chưa dứt, ra đến cửa Phong vẫn còn hậm hực:
-Hai người làm cái gì thế, mình đâu phải đi hát chùa đâu mà không lấy tiền? Thằng khốn đó mời mình đến mà!!
- Nhưng em có thấy người ta đang cáu gắt lắm không? Giờ mình làm căng lên chỉ làm mọi thứ rối tinh rối mù thôi-Vũ cũng bắt đầu phản ứng lại thái độ của Phong
- Vậy anh đừng đưa bọn em đi hát đám cưới nữa, em mệt mỏi lắm rồi!!!
- Em thôi đi Phong, giờ mùa mưa lấy đâu ra show diễn mà kén với chọn. Được mời đi hát là mừng lắm rồi.
Lúc này thì Hoàng phải lên tiếng xoa dịu mọi người:
- Em nghĩ mình bỏ vụ này đi. Giờ người ta nóng giận nói cũng chả nghe. Với lại mình quan trọng tiền bạc gì đâu mà…
Hoàng mới kịp nói đến đó thì Phong đã bỏ về. Linh là bạn gái của Phong nên vội vã chạy theo. Bầu không khí chán nản lên đến cực điểm. Vũ cũng chẳng biết nói gì thêm và đành khuyên đàn em cứ về nghỉ đã rồi từ từ tính tiếp. Mùa mưa đã ít show diễn rồi, đến khi có rồi thì cũng xảy ra sự cố đáng tiếc. Chắc mì tôm cả tháng chứ biết sao được nữa.
Hoàng đi được nửa đêm thì bỗng trời đổ cơn mưa to. Anh đành chui tạm dưới một mái hiên nhà để trú tạm.
Dưới một chút ánh sáng le lói trong cơn thịnh nộ của đất trời, bỗng đâu đó vang lên những câu hát quen thuộc của Lê Cát Trọng Lý:
“Nhiều người ôm giấc mơ giàu sang
Vài người ôm giấc mơ bình yên
Em cần an trú
Em cần yêu thương…”
Khỏi phải nói, Hoàng là fan cứng của chị Lý từ lâu, anh thích cái phong cách âm nhạc nhẹ nhàng mà cũng rất đời thực của nữ ca sĩ nổi tiếng. Như một bản năng, Hoàng cất giọng hát theo và đắm chìm với cảm xúc âm nhạc. Nhưng đâu chỉ có anh là hát được, bất ngờ một giọng nữ cũng cất lên những câu hát của bài “Nhiều người ôm giấc mơ”. Cảm nhận được rằng người hát cũng rất mê dòng nhạc này, Hoàng đã bước chân theo tiếng nhạc và bắt gặp một người con gái cũng tầm tầm tuổi mình đang trú mưa dưới hiên. Cô cầm trên tay một thỏi son, đang chăm chút chỉnh sửa lại bờ môi của mình sau khi những cơn mưa làm nhoè đi ít nhiều. Kì lạ lắm, Hoàng bỗng nhiên đứng sựng người ra, bị hút hết tâm hồn về phía người con gái ấy. Và khi đang trong trạng thái lờ đờ hết chỗ nói, bất ngờ cô gái bắt chuyện để tập đan đi bầu không khí im lặng:
- Này cậu kia, đang mưa sao không vào hiên mà trú mà lại thò đầu ra ngoài trời thế kia ?
Giật mình thảng thốt, Hoàng trả lời ấp úng đúng với tật cà lăm bao năm nay :
- Chị…chị…chị cũng thích... Nhạc… Lê Cát Trọng Lý à ?
- Đương nhiên là thích thì mới hát theo được chứ. Mà hình như nãy chị có thấy em ở trong đám cưới rồi.
- Dạ, vậy chị là?
- Thôi thấy rồi thì lần tới nhớ né cái mặt tôi ra nha, ở Sài Gòn chuyện đánh ghen kinh khủng lắm, không chừng trông cậu hiền như này là liên luỵ đó.
Không kịp để Hoàng nói thêm bất kì câu nào, bà chị cộc cằn kia phóng xe máy vυ't đi. Đương nhiên, một câu chuyện cụt lủn không đầu không đuôi ấy làm sao có thể thoả mãn được sự tò mò của con người. Anh thanh niên gốc Hà thành đực mặt ra, không hiểu mình vừa gặp ai và nghe điều gì. Đột nhiên thấy dưới đất có một thỏi son của bà chị khó tính làm rơi, Hoàng cầm lên ngắm nghía và định bụng sẽ đi tìm để trả vì vốn dĩ loại son này tương đối đắt. Mưa ngớt, anh trở về phòng trọ của mình.
Đêm ấy, Hoàng trằn trọc mãi ngủ không được, chả phải vì lo lắng điều gì. Mà cuộc đối thoại ngắn ngủi với con người bí ẩn kì lạ kia đã choán hết tâm trí chàng ca sĩ trẻ. Vừa cầm trên tay thỏi son kia và đầu óc có xu hướng rối tinh lên. “Khoan!”. Hoàng thốt lên trong suy nghĩ. Bởi bà chị mới gặp kia chính là thủ phạm gây ra đám cưới hỗn loạn hồi chiều, giờ anh mới nhớ ra tới. Thật kinh khủng. Anh ta thấy sợ. Vì cô mà Bồng Bềnh mất toi buổi hát, ngày vui trở thành hỗn chiến. “Có khi nào giựt chồng không nhỉ?”, hắn lẩm bẩm trong bụng. Trằn trọc mãi với muôn vàn những câu hỏi và thắc mắc, cơn mưa lại trút xuống, rồi thời tiết mát mẻ đã đẩy chàng trai vào giấc ngủ say nồng, tay vẫn giữ thỏi son trong lòng bàn tay.