Không Biết Sao Yêu Em

Chương 22

Editor: Mễ

Đồng Kỳ cũng không làm bộ làm tịch cái gì, ngồi chiếc xe này mà không ôm eo cậu ta, chỉ có chờ bị hất xuống đất, lại nói, bộ dạng của Vương Dịch chẳng kém một con sói con là bao, đẹp trai đáng yêu, lại còn tươi sáng, tay trống còn lại của cô ôm eo cậu ta. Chiếc Harley đột nhiên nổ máy, chạy ra đường lớn.

Gió thổi vù vù, may là hôm nay Đồng Kỳ mặc quần dài màu đen, mặt dán vào lưng rộng lớn của Vương Dịch, đón gió, Vương Dịch nghiêng đầu cười nói với cô: “Chị, hôm nay chị lên xe em, ngày mai có phải sẽ đồng ý đi ăn cơm với em không?”

Đồng Kỳ cười một tiếng, đón cơn gió thổi ngược về: “Mơ mộng quá đấy.“

Vương Dịch tăng ga: “Em nghĩ cưới chị về nhà, cái này mới là một giấc mơ đẹp, em đương nhiên phải mơ rồi.“

Đồng Kỳ bất lực.

Vương Dịch lại cười: “Không sao, ngày mai không đồng ý ăn cơm với em, cũng sẽ có một ngày chị đồng ý thôi.“

Đồng Kỳ hét lên trong gió: “Ai cho em cái tự tin này vậy?“

Vương Dịch cười vang một trận: “Chị, em thật sự rất thích chị đó.“

Đồng Kỳ: “……“

Chiếc Harley dừng lại trước cửa tiểu khu, Đồng Kỳ chưa từng ngồi qua loại xe này, cho dù trước kia từng có hâm mộ mấy cô gái nhỏ có thể ngồi phía sau lưng người con trai trong lòng mình, ôm lấy eo người đó thật chặt, cùng người đó đi dạo trên đường phố, nhưng bây giờ cô đã trôi qua cái tuổi đó rồi.

Liền cảm thấy chiếc xe này thực sự không thích hợp để cô ngồi, duỗi chân dài bước xuống.

Một ánh đèn chói mắt lập tức chiếu tới lên người cô, ngay sau đó một chiếc Mercedes màu đen từ từ chạy tới, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong xe xuất hiện một khuôn mặt lạnh như băng, trong nháy mắt Đồng Kỳ tháo nón bảo hiểm trên đầu xuống, vừa vặn đối diện, một người cầm nón, một người cầm vô lăng, tầm mắt hai người đối diện nhau mười giây.

Nhịp tim Đồng Kỳ tăng nhanh.

Đôi mắt Liêu Thành Xuyên có chút sâu, rơi trên bó hoa cô đang ôm trong tay, lại đảo qua Vương Dịch đang đứng ở đầu chiếc Harley, tay khẽ gõ lên vô lăng, lạnh nhạt nói với Đồng Kỳ: “Hoa hồng đẹp đấy.“

Đồng Kỳ hoàn hồn, cúi đầu ngửi một chút rồi nói: “Đúng vậy, vẫn còn mùi thơm. Anh về rồi à?“

“Ừm, về rồi.“ – Anh nói, sau đó hỏi Vương Dịch: “Bó hoa này có bao nhiêu bông?“

Vương Dịch cảnh giác nhìn anh, tiến lên vừa cười vừa trả lời: “Chín mươi chín bông?“

Liêu Thành Xuyên gật nhẹ.

Anh nói: “Hai người từ từ nói chuyện.“

Sau đó khởi động xe, lái vào trong tiểu khu.

Đồng Kỳ cầm hoa, nhìn đuôi xe đang dần biến mất, Vương Dịch đứng bên cạnh nhìn cô, sau đó đưa tay che mặt cô, Đồng Kỳ hoàn hồn, cười hỏi: “Sao vậy?“

Vương Dịch: “Chị, em chỉ hy vọng chị cho em một cơ hội.“

Đồng Kỳ cười cười, đem hoa hồng nhét lại vào tay cậu ta: “Chị về trước đây.“

Vương Dịch lập tức đuổi theo.

Đồng Kỳ giơ tay ngăn lại: “Em trai nhỏ, hôm nay cứ như vậy trước đi.“

Vương Dịch khó khăn ngừng bước, cầm bó hoa, đầu ngón tay lạnh lẽo.

Đồng Kỳ xách túi xách, đi vào tiểu khu, sau đó lên lầu về nhà, Bạch Tổng gâu — — một tiếng, nhào tới cửa, trực tiếp nhảy lên eo cô.

Đồng Kỳ giống như đang ôm nó như ôm một đứa trẻ, sau đó chọt chọt lên đầu nó: “Aiyo, hôm nay con làm gì nhiệt tình như vậy?“

“Gâu……“ – Con sai rồi.

Bạch Tổng cọ lên người cô, bộ dáng rất lấy lòng.

Thật ra Đồng Kỳ đã quên mất chuyện xảy ra hồi sáng rồi, bị nó cọ tới cọ lui một hồi lại nhớ đến, cúi đầu cười với nó: “Hửm, thái độ nhận lỗi cũng không tồi, tha cho con đó.“

“Gâu gâu gâu……“ – Được, nó bắt đầu khoái chí, vây quanh cô.

Cơm tối còn chưa ăn, cô đi vào phòng bếp, lấy thịt bò đã ướp với rau xanh trong tủ lạnh ra, chọn xong, rửa sạch, thái hành với ớt xanh, xào một món thịt bò ớt xanh với một món rau xào, nghĩ đến Bạch Tổng, cô xào thịt bò nhiều thêm một chút.

Một mình ăn cơm, nên làm đơn giản một chút.

Ăn xong, Đồng Kỳ đi tắm, tóc khô hơn nửa, Đồng Kỳ lại cầm lấy cây cơ, chuông cửa vang lên, cô cầm theo ra mở cửa, mái tóc nửa ướt nửa khô xõa trên vai, làm ướt bộ đồ ngủ vốn đã mỏng, đồ ngủ kề sát vào hai bên bả vai, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt bên trong, lúc ẩn lúc hiện.

Liêu Thành Xuyên nhìn thấy chính là một màn này, khàn giọng hỏi: “Cô cố ý?“

Thật ra Đồng Kỳ đã đoán được là anh, nhưng thật sự gặp được anh, có chút thất thần cũng có chút không dám tin, bị anh hỏi, cô theo phản xạ mỉm cười: “Tôi cố ý cái gì?“

“Quyến rũ tôi.“

Đồng Kỳ theo tầm mắt anh nhìn xuống, nhìn thấy áo ngủ trên người mình, chỗ đuôi tóc chạm vào là ngực mình, cô khẽ cười, ngửa cổ nói với anh: “Đúng đó, quyến rũ anh, sao nào? Anh cứng…… rồi à?“

Đồng Kỳ nói xong thì nhìn xuống, lại bị hai ngón tay thon dài bóp cằm, ngay sau đó trời đất xoay chuyển, tới khi hoàn hồn, cô đã bị người ta đè lên cánh cửa, Liêu Thành Xuyên cúi đầu xuống, không chút do dự chặn môi cô, đầu lưỡi rất nhanh xâm nhập vào.

Đồng Kỳ ngửa đầu, tay nắm chặt cây cơ, thừa nhận cái hôn mạnh mẽ của anh.

Cô thấy nóng, lai cảm thấy điên cuồng, càng cảm thấy người đàn ông này luôn có thể dễ dàng châm lên ngọn lửa trong người mình, cô thích nụ hôn của anh, có thể thiêu đốt hết tất cả.

Cô không ôm lấy anh, chỉ nắm cây cơ, anh cúi thấp đầu, càng hôn sâu hơn nữa, hai người mắt cũng không nhắm, nhìn đối phương, nhìn cảm xúc trong mắt nhau, dây dưa, lại mang theo một cỗ du͙© vọиɠ chinh phục, anh ấy muốn chinh phục cô, cô cũng vậy.

Ngay trong khoảnh khắc này, Đồng Kỳ cảm thấy.

Đồng Mạn nói, cô với Liêu Thành Xuyên sẽ có một câu chuyện, chuyện đó là thật.

Bàn tay khác của cô ôm lấy eo anh, sờ soạn đi xuống.

Lại bị anh nắm lấy, anh rời khỏi môi cô, môi mỏng du ngoạn trêu chọc tai cô, một bàn tay khẽ vén tóc mai bên tai cô, nhẹ nhàng, cúi đầu xuống, hô hấp ấm áp của anh phả lên tai: “Đừng sờ loạn.“

Đồng Kỳ khẽ cười, nghiêng đầu hôn lên mặt anh: “Là cứng rồi hả?“

Anh khẽ cười lại với cô, âm thanh trầm khàn có lực, anh đứng thẳng người dậy, cô theo đó đứng dậy, trên tay bị nhét vào một cái hộp.

Đồng Kỳ ngạc nhiên, cúi đầu nhìn, là một chai nước hoa chưa mở tem.

Liêu Thành Xuyên cầm lấy cây cơ trên tay cô: “Tặng cho cô.“

Đồng Kỳ xem tới xem lui, tiến lên hỏi: “Đột nhiên tặng nước hoa cho tôi làm gì?“

“Cho cô xài.“

“……“ – Câu trả lời này chắc là không có bệnh đâu nhỉ.

“Lau khô tóc đi, tôi đánh với cô một ván.“ – Liêu Thành Xuyên cầm lấy phấn lơ, nói.

Đồng Kỳ ồ một tiếng, bật máy sấy, thổi tóc vù vù, Liêu Thành Xuyên tựa lên cạnh bàn, cầm cục phấn lơ nhìn cô sấy tóc.

Ánh sáng trong nhà không sáng lắm, Đồng Kỳ chỉ mở đèn bàn màu cam, rất ấm áp, cô đứng cạnh cửa sổ, tóc bay theo gió rối tung, phản chiếu hình ảnh lên cửa sổ thủy tinh, mờ mờ ảo ảo nhưng lại khá là phong tình. Giống như cách một bức bình phong, in trên đó là một bóng hình.

Đồng Kỳ tắt máy sấy đi, nghiêng đầu nhìn một cái, hỏi Liêu Thành Xuyên: “Nhìn cái gì?“

Liêu Thành Xuyên nhướng mày: “Nhìn máy sấy.“

“Nhìn tôi à?“

Anh cười khẽ, thản nhiên trả lời cô: “Cô có gì đẹp mà nhìn.“

“Ồ, vậy anh hôn tôi làm gì?“

“Đúng vậy, sao lại hôn cô nhỉ.“

“……“ – Đồng Kỳ tức gần chết rồi.

Bạch Tổng cọ bên chân Liêu Thành Xuyên, mờ mịt nhìn hai con người này đối đáp qua lại, nó gãi gãi mặt mình rồi hướng tới Liêu Thành Xuyên gâu một tiếng.

Liêu Thành Xuyên cúi đầu, đưa tay đến mặt nó, Bạch Tổng cọ vào lòng bàn tay anh.

Đồng Kỳ đi qua đó, cầm cây cơ bên cạnh, nói: “Hôm qua tôi luyện cả ngày.“

“Tốt.“

Liêu Thành Xuyên không nói nhảm thêm gì, đi vòng quanh bàn, sau đó khom lưng, đánh tan hết bi trên bàn.

Đồng Kỳ cũng không nhường, nghiêm túc chơi, Liêu Thành Xuyên một lời cũng không nói chỉ chơi cùng cô một bàn, nhưng cô biết, Liêu Thành Xuyên đang muốn kiểm tra thành quả luyện tập của cô.

Đột nhiên ngầm ăn ý như vậy, trong lòng Đồng Kỳ vừa vui vừa sợ.

Nhưng mà tâm trạng vui sướиɠ nhiều hơn, vì thế càng chơi trình độ càng lên, Liêu Thành Xuyên không hề nhường cô. Anh đánh hết sức, Đồng Kỳ liền bị đè ép đến không ngóc đầu lên được, rất nhanh sau đó, vốn dĩ người thắng là Đồng Kỳ, nhưng đến cuối cùng vẫn là Liêu Thành Xuyên thắng thế.

Liêu Thành Xuyên còn đánh mấy quả bằng kỹ xảo, mấy điểm này đều là nhược điểm của Đồng Kỳ.

Cô bất lực, nắm lấy cây cơ nói: “Tôi vẫn không vững lắm.“

Liêu Thành Xuyên nói: “Cô biết là tốt.“

Cuối cùng, anh đi vòng qua bỏ cây cơ trên tay mình xuống, từ phía sau ôm lấy Đồng Kỳ, cầm cây cơ trong tay cô, tim Đồng Kỳ nhảy một nhịp, nghiêng đầu hỏi: “Làm gì vậy?“

“Dạy cô mấy cái kỹ xảo.“ – Liêu Thành Xuyên nói, hô hấp phả bên tai cô, mặt anh kề sát tai cô, Đồng Kỳ cố gắng nhịn xuống ý định muốn hôn anh, cô nhướng mày: “ Anh dạy tôi thì tôi nên báo đáp anh cái gì đây?“

“Sẽ có lúc.“ – Liêu Thành Xuyên đem mặt cô quay thẳng lại.

Đồng Kỳ nói tiếp: “Lúc nào?“

“Rất nhanh thôi.“

Anh nắm lấy tay cô, nói: “Cô không vững là sự thật, cô đã bỏ lỡ một cơ hội thì không nói, đã vậy còn rất hay lo lắng nên rất dễ phạm quy.“

“Ừm.“ – Đồng Kỳ rất ngoan ngoãn trong vòng tay anh, nghe theo lời dạy của anh.

Mười lăm phút sau, Liêu Thành Xuyên tựa bên cạnh, nhìn cô chơi.

Đồng Kỳ nghiêm túc đối phó với bàn bida trước mặt, cực kì nghiêm túc, cho dù Liêu Thành Xuyên có đứng bên cạnh, cô cũng không hề phân tâm.

Nửa tiếng nữa trôi qua, Liêu Thành Xuyên nhận một cuộc điện thoại rồi nói với Đồng Kỳ: “Tôi còn có việc, đi trước, cô tiếp tục luyện tập đi.“

Đồng Kỳ dừng lại đưa anh ra cửa, đến cửa rồi mới nói: “Anh có ăn khuya không?“

Liêu Thành Xuyên nhìn điện thoại lại reo lên, trả lời: “Không ăn dấu, ngủ sớm đi.“

Đồng Kỳ nhướng mày: “Được.“

Liêu Thành Xuyên đi về phía cửa nhà bên cạnh.

Lúc này Đồng Kỳ mới đóng cửa nhà mình, nắm lấy cây cơ đứng trước bàn bida lần nữa, tiếp tục phấn đấu mới mấy viên bi kia.

Cửa nhà hàng xóm đóng lại, Liêu Thành Xuyên vừa nghe điện thoại vừa mở notebook, mở hộp thư, sau đó ngồi xuống ghế sofa, khớp xương ngón tay rõ nét của anh gõ gõ xuống màn hình notebook, nói: “Tôi thấy rồi, được.“

Nói thêm một hồi, Liêu Thành Xuyên mới cúp điện thoại.

Đặt điện thoại lên tay vịn, tiếp tục nhìn mail trong hộp thư.

Mười lăm phút sau, anh xoa cổ, nghiêng đầu cầm lại điện thoại, nghĩ một chút rồi ấn vào Wechat.

Tìm ảnh đại diện của Triệu Hoa.

[ Liêu Thành Xuyên: Chín mươi chín đóa hoa hồng có ý nghĩa gì vậy? ]

[ Hoa –: Thiên đường địa cửu, cái này trên Baidu đều có thể tìm được. ]

[ Liêu Thành Xuyên: Còn chín trăm chín mươi chín đóa? ]

[ Hoa –: Tình yêu vô tận, thiên trường địa cửu, yêu không ngừng nghỉ, bên nhau trọn đời, đến chết không thay đổi, tôi thấy mấy cái này đâu có gì khác nhau, chỉ có số lượng nhiều hơn mà thôi. Hiểu không? Ông chủ? ]

[ Liêu Thành Xuyên: Ngày mai đặt chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng gửi đến khách sạn ven biển Danh Đô của giám đốc Đồng. ]

[ Hoa –: SXEAE&SF*%XE.

[ Liêu Thành Xuyên: Đây là ý gì? ]

[ Hoa –: Trượt tay. ]

- -----oOo------