Editor: QingWei
Chiêu Thục năm thứ 1017, năm này Lâu Sanh Ca mười bảy tuổi, vào sinh thần của hắn, mồng một tháng Chín, trên la bàn Chiêu Thục ghi rõ tất cả những điều cấm kỵ.
Sau này, đã vô số lần Lâu Sanh Ca nghĩ, nếu lúc đó hắn không nắm tay Xuân Vị Ương, thì nữ tử như ngọn lửa đang bùng cháy đó nhất định vẫn sẽ đứng dưới tàng cây phong với nụ cười thật tươi.
Nàng ta chết trong vòng tay hắn, trong bụng mang thai đứa con của hắn, y phục của nàng ta bê bết máu, người luôn thích dáng vẻ thật diễm lệ không ngờ hôm đó lại rất xuề xòa.
Nàng ta nói, Sanh Ca, nhìn y phục xinh đẹp của ta đi, ta cố ý mặc đấy.
Nàng ta nói, Sanh Ca, từ khoảnh khắc này ngươi vĩnh viễn sẽ không quên được ta.
Người thiếu nữ Xuân Vị Ương đã từng khiến hắn động tâm đó, tuy rằng hắn không biết đó có phải là thích hay không, nhưng không thể phủ nhận rằng hình bóng của nàng ta đã từng lướt qua trái tim hắn.
Ngày đó, hắn đã khóc.
Ai đó đã dịu dàng ôm lấy hắn, ai đó đã dịu dàng nói với hắn rằng.
Tiểu Lâu, ai cũng đều sẽ trải qua một giai đoạn như vậy trong cuộc đời, bốc đồng, liều lĩnh, ích kỷ, nổi loạn, giai đoạn đó gọi là tuổi trẻ, chúng ta không cần phải tự hành xác hối lỗi, nếu chúng ta tự hành xác hối lỗi, thì nó sẽ không được gọi là tuổi trẻ nữa.
Tiểu Lâu, mỗi thời gian của đoạn tuổi trẻ đó, chúng ta chỉ cần khắc ghi.
Sau Trung thu là nghênh đón sinh thần mười bảy tuổi của Lâu Sanh Ca, dân chúng ở Chiêu Thục nhiệt tình cầu phúc cho Thái tử yêu quý của bọn họ, Lăng Tiêu các treo đầy các loại bùa bình an, và các vật tượng trưng cho an khang.
Như thường ngày, Lâu Sanh Ca ngồi bên cạnh Chiêu Lăng vương, đọc tấu chương cho ông, đưa ra một số quan điểm của bản thân, quản gia bên ngoài vội vã đi vào, hắn đem một ngọc bội cho Chiêu Lăng vương, nói người đưa ngọc bội cầu kiến.
Lâu Sanh Ca khựng lại, nếu hắn đoán không lầm, đó hẳn là vật của lão sư, nàng đã từng dùng nó ra khỏi thành vài lần.
Chiêu Lăng vương đến đình bát giác, nơi mà ông gặp Lý Thanh La lần đầu tiên, nữ tử đứng bên hồ mỉm cười, dáng vẻ giống như lần đầu tiên ông gặp nàng, Chiêu Lăng vương cũng không thắc mắc về dáng vẻ của nàng, vì ông biết, người được quốc sư đề cử chắc chắn không phải là người tầm thường.
Lý Thanh La nhìn thấy Chiêu Lăng vương liền hành lễ, tự đứng sang một bên.
“Không biết Lý tiên sinh gấp gáp tìm trẫm là có chuyện gì?” Chiêu Lăng vương lấy thức ăn cho cá từ tay lão cung nhân rải xuống hồ, đàn cá chép nhanh chóng tụ tập lại giành thức ăn.
“Tiểu nữ có chuyện muốn nhờ.” Lý Thanh La tiến vài bước lại gần Chiêu Lăng vương.
“Tiểu nữ?” Chiêu Lăng vương cười: “Lý tiên sinh ở trước mặt trẫm vẫn luôn xưng là ta, sao hôm nay lại học theo mấy người chua ngoa đó, thật sự khiến trẫm có chút không quen.”
Lý Thanh La xấu hổ.
Chiêu Lăng vương chia một ít thức ăn cho cá đến tay Lý Thanh La: “Nói đi, Lý tiên sinh.”
“Lý Thanh La khẩn cầu vương thượng thu hồi hôn ước giữa Mân thị vệ quan và Nhị tiểu thư của Mộ Dung gia.”
Âm giọng của Lý Thanh La không cao cũng không thấp, nhưng tựa như sấm sét khi rơi vào tai của Chiêu Lăng vương, ông không ngờ nàng sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
“Lý tiên sinh cũng biết quân vô hí ngôn*.” Chiêu Lăng vương nhịn cơn giận.
*Quân vô hí ngôn-君无戏言: quân vương không nói đùa.
“Ta biết.” Lý Thanh La rãi thức ăn trong tay xuống hồ: “Chính là vì quân vô hí ngôn nên Lý Thanh La mới cả gan khẩn cầu vương thượng giúp đỡ, không biết vương thượng có còn nhớ người đã từng nói chỉ cần ta cần giúp đỡ, dù cho có ở đâu cũng có thể đến tìm vương thượng, hiện giờ, Thanh La cần giúp đỡ.”
“Ngươi…” Trước ánh mắt thành khẩn kia, Chiêu Lăng vương một câu cũng không nói nên lời.
“Vương thượng, xem như nể mặt điện hạ mà giúp ta đi.” Lý Thanh La lại lấy tâm phúc sâu nhất trong lòng Chiêu Lăng vương ra một lần nữa.
Chiêu Lăng vương nhìn mặt hồ thật lâu, sau đó ông hỏi: “Lý tiên sinh, tại sao phải làm vậy? Lẽ nào Lý tiên sinh ái mộ Mân thị vệ quan?”
“Không phải.” Lý Thanh La cúi đầu đáp.
“Không phải? Vậy thì tại sao ngươi lại làm vậy? Nhị tiểu thư của Mộ Dung gia tài mạo song toàn, trẫm đã hứa cho Mân thị vệ quan một mối hôn nhân tốt đẹp. Đó là ước mơ rất nhiều người.”
“Nhưng mối hôn nhân tốt đẹp đó không làm Nhuận Nguyệt thấy vui vẻ, thế nên nó không phải là một mối hôn nhân tốt đẹp.”
Chiêu Lăng vương nhíu mày nhìn Lý Thanh La hồi lâu: “Trẫm đã duyệt qua vô số người, nhưng tiểu nữ nhà ngươi, lại khiến trẫm cảm thấy không thể hiểu thấu ngươi.”
Lý Thanh La thở phào nhẹ nhõm, nàng biết Chiêu Lăng vương đã đáp ứng rồi.
Nàng nở nụ cười: “Thực ra. Muốn hiểu ta rất dễ, bởi vì vương thượng đã quen dùng ánh mắt phức tạp để phân tích người và sự vật xung quanh, nên ngược lại, những thứ đơn giản lại càng trở nên phức tạp trong mắt vương thượng, giống như lý do Lý Thanh La thỉnh cầu vương thượng giúp lần này rất đơn giản, Nhuận Nguyệt là bằng hữu của ta, ta chỉ không muốn thấy bằng hữu mình khổ sở, mà ta lại cảm thấy ta có thể giúp hắn, vì vậy, vương thượng người không cần đi đoán động cơ của ta.”
Chiêu Lăng vương im lặng.
Chạng vạng, khi Lý Thanh La đang dựa vào cửa sổ đọc sách, Lâu Sanh Ca vội vã xông vào, vừa bước vào, liền từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng.
“Sao thế?” Lý Thanh La đóng sách lại, có chút kinh ngạc.
Lâu Sanh Ca lúc này phải nên ở hoàng miếu chứ, sinh thần hằng năm của Lâu Sanh Ca, Mân quốc sư đều sẽ đưa hắn đến hoàng miếu để bái tế tổ tiên.
“Lão sư.” Ngừng một chút, Lâu Sanh Ca to tiếng nói: “Buổi sáng người đến tìm phụ vương của ta, có phải để yêu cầu giải trừ hôn ước của Mân thị vệ quan và Mộ Dung gia không?”
“Ừ!” Lý Thanh La đáp nhẹ.
“Là người thật à.” Lâu Sanh Ca từng bước đến gần: “Người có biết làm như thế sẽ khiến Mộ Dung gia không biết giấu mặt vào đâu không. Lão sư, vì sao người lại làm như vậy?”
“Bởi vì Nhuận Nguyệt không thích.”
“Nhuận Nguyệt, Nhuận Nguyệt…” Lâu Sanh cười nhạo: “Gọi cũng thật thân thiết, dám hỏi lão sư, người đối với Mân Nhuận Nguyệt là loại tình cảm gì, có phải là muốn thay thế Mộ Dung Nhị tiểu thư hay không.”
“Tiểu Lâu, người nghĩ đi đâu vậy.” Lý Thanh La có chút khó chịu: “Hắn là bằng hữu của ta, ta chỉ không muốn nhìn thấy hắn phiền não thôi.”
“Bằng hữu? Nhưng lão sư hẳn biết rõ, Mân Nhuận Nguyệt không chỉ đơn thuần coi người là bằng hữu.”
Nàng biết, nàng luôn biết.
Lý Thanh La vò tóc, đột nhiên nàng cảm thấy phiền muộn.
Nhìn thấy bộ dạng nhíu mày, phiền não của nàng, Lâu Sanh Ca mềm lòng, hắn nắm lấy tay nàng, ôn hòa nói: “Được rồi, người cũng đừng giận, lão sư không thích ta nói chuyện này, thì chúng ta không nói nữa, người xem người kìa, tóc loạn hết cả lên rồi.”
Vén tóc nàng ra sau tai, nhìn mái tóc dày như mực của nàng, Lâu Sanh Ca bỗng sinh ra tia hoảng hốt, một loại ký ức xa xăm dường như xuyên qua thời gian và không gian.
Theo dòng hồi ức đó, Lâu Sanh Ca đã hái hoa nhài trên cửa sổ cài lên thái dương của nàng.
Gương đồng phản chiếu dáng vẻ của nàng, hoa nhài màu trắng khiến dung mạo nàng thật xinh đẹp, Lâu Sanh Ca cười nhẹ, lão sư thật xinh đẹp.
Bàn tay nàng khẽ sờ hoa nhài trên thái dương, thật giống như một giấc mộng, đã từng có cảnh tượng tương tự như vậy, nhưng khi đó hoa cài trên thái dương nàng không phải hoa nhài mà là hoa tử vi, người cài hoa tên là Mạnh Vân Lâu, không phải Lâu Sanh Ca.
“Tiểu Lâu, phò mã của ta cũng từng cài hoa cho ta như người.” Lý Thanh La cúi đầu, úp mặt vào lòng bàn tay của Lâu Sanh Ca.
Ý nghĩ này chợt đến, trong ngực nàng như có thanh kiếm đâm vào rỉ máu, không khí trong đầu nồng đậm mùi máu tanh, Lý Thanh La không khỏi run lên.
Lâu Sanh Ca ngồi xuống, áp đầu của nàng tựa trong lòng mình.
Thật tốt, hắn đã trưởng thành thành một nam tử mà lão sư có thể dựa vào, tuy vòng tay của hắn vẫn chưa đủ rộng lớn, nhưng cũng đủ để nàng dựa dẫm, để nàng dừng chân.
Năm đó, hắn tám tuổi, bọn họ cùng nhau đi ra khỏi thành, một nhóm hán tử cường tráng muốn cướp đồ của bọn họ, nàng đã ôm chặt hắn vào trong ngực, khi đó, nhìn Mân thị vệ chỉ dùng vài chiêu đã đánh hạ bọn cướp, hắn cảm thấy thật mất mặt, cho nên hắn đã rất mong ngóng bản thân có thể lớn nhanh hơn một chút.
Mong ngóng trở thành một nam tử cao lớn và hiên ngang như Mân thị vệ. Thật anh khí xuất hiện trước mặt nàng.
Lâu Sanh vén tóc cho nàng, nhẹ nhàng, từng chút từng chút, giống như lúc nàng thường tự an ủi bản thân khi tỉnh dậy sau ác mộng.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Thanh La ngại ngùng rời khỏi vòng tay của Lâu Sanh Ca.
“Lão sư, người lại nghĩ tới phò mã của người sao?”
Lý Thanh La trầm lặng.
“Lão sư, người có còn nhớ năm ta bảy tuổi đã nói gì bên bờ sông Uyên Ương không? Lúc đó, ta đã nói, chờ ta lớn lên làm vua, ta nhất định sẽ tìm cho lão sư một phò mã anh tuấn nhất, và ra lệnh cho hắn yêu người, chỉ đối tốt với người.”
Lý Thanh La mỉm cười, mơ hồ, nàng như nhìn thấy bộ dạng trắng ngần của Lâu Sanh Ca năm bảy tuổi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói với nàng những lời đó.
“Nhưng làm sao đây? Đến nay, ở Chiêu Thục này, ta vẫn chưa tìm được người tốt hơn ta, nếu không, ta đảm đương phò mã của lão sư nhé.”
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tươi trẻ anh tuấn của hắn, làm mờ đi vẻ mặt hắn.
Mặt Lý Thanh La tiến gần Lâu Sanh Ca hơn chút, hắn dường như đang mỉm cười.
Qua gương đồng, nhìn thấy nét u sầu nhàn nhạt giữa lông mày nàng.
“Phò mã của ta là độc nhất vô nhị, tất cả nam tử trên thế gian này đều không thể trở thành chàng ấy.”
“Độc nhất vô nhị?” Lâu Sanh Ca đứng lên, đi tới bên cửa sổ đưa lưng về phía nàng: “Hay cho cái gọi là độc nhất vô nhị, vậy trong lòng lão sư liệu ta có độc nhất vô nhị không.”
Lý Thanh La nhắm mắt lại, không nhìn mình trong gương nữa: “Nói ngốc gì đấy? Sau này, Tiểu Lâu sẽ là độc nhất vô nhị trong lòng cô nương khác, sẽ có một ngày, cô nương khác trở thành độc nhất vô nhị trong lòng của Tiểu Lâu.”
“Lão sư cảm thấy ta vừa mới nói ngốc ư?” Người trước cửa sổ nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Khương bước vào, trên mặt tràn ngập lo lắng, Lý Thanh La kéo kéo tay áo của Lâu Sanh Ca: “Được rồi, không ngốc, không ngốc chút nào, điện hạ.”
Tiểu Khương nhân cơ hội nói: “Điện hạ, quốc sư và vương thượng đều đang đợi người ở hoàng miếu, xin người đừng để lỡ giờ bái tế.”
Lâu Sanh Ca theo Tiểu Khương đi ra ngoài, trước khi đi hắn còn không đưa mắt nhìn Lý Thanh La một cái, Lục Trúc tiến vào không hài lòng than thở, điện hạ lại làm sao vậy chứ, mặt đen như cái đít nồi ấy.
- Hết chương 31-