Editor: QingWei
Lý Thanh La bị một trận nhột đánh thức.
Mở mắt, khuôn mặt đùa dai của Lâu Sanh Ca lọt vào mắt nàng, cậu đang cầm chiếc lông gãi gãi mặt nàng, nửa người cậu đè lên người nàng.
Đêm qua, nàng đã ngủ quên ở đây, Lý Thanh La nhíu mày.
“Lão sư, bộ dạng nhíu mày của người khó coi chết đi được.” Có thể nhìn ra tâm trạng của Tam hoàng tử rất tốt.
Lý Thanh La lại nhíu mày, nàng lờ lợ cảm thấy có gì đó không thích hợp.
“Được rồi, không xấu, không xấu chút nào cả…”
Lý Thanh La vẫn không nới lỏng lông mày, cực lực suy nghĩ, đến khi Chu chấp sự vừa bước vào sắc mặt liền ngượng ngùng, tiến cũng không được lùi cũng không xong. Nàng mới nghĩ ra điều nàng cảm thấy không thích hợp chính là tư thế hiện tại của nàng và Lâu Sanh Ca hẳn rất ám muội trong mắt người ngoài.
Lâu Sanh Ca mười ba tuổi đã cao bằng nàng. Không còn là đứa trẻ chỉ đến đứng thắt lưng nàng nữa.
Đang muốn đẩy Lâu Sanh Ca ra, ai biết cậu vẫn nhất quyết không tha: “Ăn sáng cùng ta đi.”
“Ách…”
“Được không, lão sư.” Có lẽ sáng sớm đã làm cho cảm xúc của người ta dễ dàng buông lỏng, giọng điệu của Lâu Sanh Ca ngọt lịm một cách lạ thường.
“Được, được rồi.” Lý Thanh La vội vàng đẩy Lâu Sanh Ca ra, xấu hổ sửa sang lại đầu tóc.
Cách đây rất lâu, vào một ngày nọ sau khi Lý Thanh La vô tình nhìn thấy Lâu Sanh Ca ăn sáng một mình, thì nàng đã luôn né tránh đến tìm Lâu Sanh Ca vào buổi sáng.
Nàng sợ nhìn thấy hình ảnh khiến nàng xót xa, một đứa trẻ bảy, tám tuổi ngồi trước bàn ăn lớn, đồ ăn phong phú, bên cạnh có người gắp thức ăn, đứa trẻ hoàng gia luôn phải bận tâm lễ nghi, khi còn nhỏ đã có thầy dạy lễ nghi dùng cơm, không được nhai lớn tiếng, không được để thức ăn dính trên miệng, không được hết nhìn đông rồi nhìn tây…
Trên thực tế, Lâu Sanh Ca đã học rất tốt, điều đó khiến Lý Thanh La xót xa.
Lâu Sanh Ca mười ba tuổi vẫn thế, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu, lễ nghi hoàng gia cần phải bận tâm, nhưng, thỉnh thoảng cũng có thể bỏ qua.
Lý Thanh La đặt đũa xuống.
“Lão sư, đồ ăn không ngon sao?” Lâu Sanh Ca cũng dừng đũa, lo lắng nhìn nàng.
Lý Thanh La nhướng mày: “Tiểu Lâu, lão sư biểu diễn cho người xem một kỹ năng độc nhất vô nhị nhé.”
Vì thế, nàng nhặt một hạt đào đã bóc vỏ, ném nó lên không trung, há miệng đợi cho nó rơi vào miệng, chiêu này nàng đã học được từ Mân Nhuận Nguyệt, lúc đó nó trông rất hay ho.
Chỉ có điều, không thành công, hạt đào đập vào răng của nàng, văng trúng trán Chu chấp sự đang ngốc ngốc khom lưng đứng cạnh. Lâu Sanh Ca cười phá lên.
Cậu vừa cười vừa nói: “Lão sư, đúng là kỹ năng độc nhất vô nhị nha.”
Lý Thanh La xấu hổ, nhìn đám tiểu cung nữ như hoa như ngọc đang chờ bên cạnh, nhanh chóng lách sang chuyện khác: “Tam hoàng tử, chẳng trách người không ăn nhiều, thì ra là tú sắc* thay cơm.”
*Tú sắc-秀色: nhan sắc xinh đẹp.
“Ồ?” Lâu Sanh Ca liếc nhìn đám cung nữ đều đang đỏ mặt cúi đầu: “Lão sư, người cũng không ăn nhiều, lẽ nào, là bị tú sắc của bổn hoàng tử làm người thay cơm rồi ư.”
“Mồm mép lanh lợi.” Lý Thanh La khẽ đánh cậu một cái.
Lý Thanh La nói vài câu nói, rồi vội vàng rời đi. Kỹ năng độc nhất đó khiến nàng cảm thấy xấu hổ, nàng phát hiện hình như Lăng Tiêu các một đêm xuất hiện không ít cung nữ xinh đẹp, trong trẻo như nước.
Trở lại nơi ở của mình, Lý Thanh La buồn bực hỏi Lục Trúc, vì sao Lăng Tiêu các lại bỗng chốc xuất hiện nhiều cung nữ xinh đẹp như vậy, hiện tại, toàn bộ Lăng Tiêu các như biến thành một cuộc tuyển tú.
Lục Trúc bộ dạng hưng phấn, như thể đã chờ nàng hỏi vấn đề này từ lâu: “Tiên sinh, cuối cùng người cũng phát hiện ra rồi.”
Tới nay, vì phân phó của Chu chấp sự, nên mọi người ở Lăng Tiêu các đều cung kính gọi Lý Thanh La là tiên sinh, mới đầu, nàng không quen nhưng lâu dần cũng thành quen rồi.
Dưới biểu cảm bất đắc dĩ của tỷ tỷ nhà mình, Lục Trúc bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Cái gì mà cung nữ chứ? Đó đều là thiên kim của nhà các đại thần, ai nấy cũng xinh đẹp tài hoa nhất, bọn họ nói dễ nghe rằng là muốn vào cung để học tập, trải nghiệm, nhưng thực ra, là có mục đích khác.”
“Mục đích gì?” Lý Thanh La lúc này cũng rất tò mò.
“Chậc, chậc…” Lục Trúc làm bộ lắc đầu, tiếc rèn sắt không thành thép: “Bây giờ, toàn bộ Chiêu Thục đều ngầm hiểu Tam hoàng tử sớm muộn gì cũng trở thành vua tương lai, các đại thần đó trong lòng đều có toan tính, nếu thiên kim nhà bọn họ lọt vào mắt xanh của Tam hoàng tử, dù có là quan cấp thấp cũng có thể nói là một người làm quan cả họ được nhờ, quan cấp cao thì thêu hoa trên gấm*.”
*Thêu hoa trên gấm-锦上添花: ví với việc làm cho sự vật đã đẹp càng đẹp hơn.
“Những người đó là đang phòng ngừa chu đáo.” Lục Châu cũng chen vào: “Hơn nữa, người như Tam hoàng tử thì có nữ tử nào lại không thích…”
Các nàng vẫn lải nhải liên miên…
Lý Thanh La càng nghe càng hoảng hốt, ký ức mơ hồ hiện lên dáng vẻ của Lý Mộng La, nàng tự hỏi, kiếp này Lý Mộng La có còn là nữ tử xinh đẹp không, nàng ta sẽ xuất hiện với dáng vẻ gì trong sinh mệnh của Lâu Sanh Ca, bọn họ sẽ là loại tương phùng bất ngờ nào đây.
Năm năm nữa bọn họ sẽ gặp nhau…
Đầu xuân, mặt trời lười nhác.
Vào ngày này, Lý Thanh La và Lâu Sanh Ca dành nửa ngày rảnh rỗi đến biệt viện ở ngoại ô phía tây hoàng cung, được gọi là Du Xuân.
Thực ra, Lý Thanh La đã rục rịch muốn đến sau khi nghe Mân Nhuận Nguyệt nói ở đây có suối nước nóng vô cùng tuyệt vời.
Biệt viện ẩn trong một ngọn núi xinh đẹp, khác với phong cách kiến
trúc quặng thô của Chiêu Thục, nó lộng lẫy và tinh tế, mang đậm phong cách kiến
trúc phương nam Lý Thanh La yêu thích.
Tấm màn cửa xe ngựa được vén lên, một bàn tay đột ngột đưa đến trước mặt nàng, Lục Châu, Lục Trúc ngồi bên cạnh nháy mắt với nàng, Lý Thanh La chần chờ một lúc, nàng đặt tay lên tay của Mân Nhuận Nguyệt.
Lý Thanh La nhỏ nói bên tai hắn, Nhuận Nguyệt, thân phận của ngươi hình như là thị vệ của Tam hoàng tử đấy.
Mân Nhuận Nguyệt không nói gì, mỉm cười đỡ nàng xuống xe ngựa.
Bên cạnh, trên chiếc xe ngựa khác, Lâu Sanh Ca lẳng lặng lẽ xem hết thảy.
Đứng ở cửa biệt viện, Lý Thanh La nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, không gian rộng lớn xanh biếc với phong cách phía nam quen thuộc, nàng cảm thấy rất thoải mái.
Người quản sự của biệt viện sắp xếp phòng cho bọn họ xong, Lý Thanh La không thể chờ nổi liền để tiểu nha đầu của biệt viện đưa nàng đến suối nước nóng, từ tám tuổi Lý Thanh La đã lớn lên ở Nam Hải, nên đã có tình cảm đặc biệt đối với nước. Trước kia ở núi Phượng Tiên, khắp nơi đều có suối nước nóng tự nhiên, bất cứ khi nào có thời gian nàng đều thích ngâm mình trong đó.
Lý Thanh La để Lục Trúc canh ở bên ngoài, nàng cởϊ áσ ngoài, chui vào trong nước, phạm vi của suối nước nóng này không lớn lắm nhưng cũng đủ để nàng bơi qua bơi lại như một con cá.
Cuối cùng, Lý Thanh La mệt rã, tựa người sang một bên, bất tri bất giác bắt đầu chìm vào giấc mộng, mơ thấy người nàng đã xa cách từ lâu, trong mộng nàng ta cười thê lương như mọi khi.
Trong mộng lần này nàng ta còn nắm lấy tay nàng, cố hết sức kéo nàng về một vùng tối tăm.
Lý Thanh La hét lên một tiếng tỉnh lại, nhận ra đó chỉ là vài sợi tóc của chính mình đang vướng vào tay, khi nàng đang định gỡ tóc ra, nàng nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy tới.
Cứ ngỡ đó là Lục Trúc, Lý Thanh La nổi hứng muốn hù nàng ta, nàng vùi đầu vào trong nước, khi tiếng bước chân dừng lại.
Lý Thanh La bất ngờ trồi lên khỏi mặt nước, nhưng khi nhìn rõ người đứng trước mặt mình, nàng sững sờ, sao có thể là Mân Nhuận Nguyệt?
Lúc Lý Thanh La đang sững sờ, thì Mân Nhuận Nguyệt cũng sững sờ, hắn nghe thấy tiếng hét chói tai của Lý Thanh La tưởng có chuyện gì nên đã xông vào, không ngờ lại thấy cảnh tượng chớp nhoáng như vậy.
Khi người ở dưới nước là Lý Thanh La, mọi thứ đã trở nên thay đổi.
Trong tầng hơi nước mỏng, Lý Thanh La giống như một tinh linh trong nước, nửa người ẩn trong nước, quần áo màu trắng dính vào da thịt, một ít tóc xõa ở trước ngực, như cố tình, trên mặt là vẻ ngây ngốc, mờ mịt, nước nhiễu xuống dọc theo tóc của nàng.
Thật hồn nhiên, thật xinh đẹp.
Lý Thanh La bỗng quên mất bây giờ mình nên làm gì nàng ngồi xuống vùi mình vào trong nước, năm trăm năm ở núi Phượng Tiên đã khiến nàng quên đi tình cảm nam nữ hồng trần.
Mân Nhuận Nguyệt quên cả nhấc chân, dù biết hắn làm không đúng, nhưng chân hắn cứ như mọc rễ, hắn si ngốc nhìn người trong nước, hận giờ phút này không thể thiên trường địa cữu*.
*Thiên trường địa cữu-天长地久: thiên địa tồn tại vĩnh hằng, kéo dài mãi mãi.
“Lão sư.” Giọng nói của một thiếu niên thay đổi đặc hữu cùng tiếng bước chân vội vã xông vào. Cảnh tượng như vậy khiến Lâu Sanh Ca khựng lại.
Người dưới nước như người trong mộng.
Lý Thanh La cảm thấy bầu không khí lúc này hơi kỳ quái, nàng cười mất tự nhiên, muốn rời khỏi nơi khiến nàng không được tự nhiên này.
“Đợi chút, lão sư. Người cứ ở yên đó, đừng nhúc nhích.” Lâu Sanh Ca ngăn Lý Thanh La đang định đứng dậy, lạnh lùng đối mặt với Mân Nhuận Nguyệt bên cạnh: “Mân trưởng thị vệ, ngươi có thể lui xuống rồi.”
Trong tiềm thức, Lâu Sanh Ca không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ của Lý Thanh La.
Mân Nhuận Nguyệt hoàn hồn liền hành lễ, nhìn bóng lưng thong dong kia, Lâu Sanh Ca cảm thấy chói mắt, giờ khắc này, cậu cảm thấy có chút chán ghét hắn.
Cậu chán ghét hắn có dáng người cao lớn rắn rỏi, nụ cười thân thiện, và tài ăn nói không tầm thường luôn khiến lão sư cười rất thoải mái.
Cậu chán ghét hắn vì hắn là người nam nhân trưởng thành làm động tác đỡ lão sư xuống xe ngựa tràn ngập sự mê hoặc.
Cậu chán ghét việc hắn nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của lão sư trong nước trước cậu, chán ghét việc hắn nhìn cậu như vậy, cũng chán ghét việc hắn có cái tên là Nhuận Nguyệt.
Lão sư của cậu luôn thích dùng giọng nhẹ nhàng gọi hắn là Nhuận Nguyệt, Nhuận Nguyệt.
– Hết chương 17-