3.
Tất nhiên là không tin.
Vừa làm xong cái vận động khó miêu tả của người trưởng thành, lẽ ra phải là thời gian ôn tồn, dịu dàng, bỗng dưng nói đến cái đề tài kỳ quái, rồi bằng một câu chọc đúng thân phận của anh.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Nhưng nếu cô không muốn nói ra thì cũng có thể hiểu được.
Bạn trai gật đầu không nói lời nào, giống như ngầm đồng ý với quan điểm nào đó, cả người lại thả lỏng, tai mèo mềm mại cũng theo đó mà nằm sấp xuống, lướt qua lòng bàn tay Đường Nhiên.
Đường Nhiên không thể nhịn được, tiện thể nhéo chút.
Ngay sau đó, một cái cái đuôi lông xù xù như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, cuốn lấy eo cô.
Làn da trơn bóng.
Cảm giác cái lông xù xù.
Một giây khi hai người chạm vào nhau, cả người Đường Nhiên như bị điện giật, dòng điện chạy từ đầu đến chân, cảm giác run rẩy khiến cô nhớ đến một việc đã xảy ra từ lâu ——
“A!!!”
Tiếng thét chói tai đâm thủng bầu trời đêm.
4.
“Uống nước, bình tĩnh một chút.”
Trong tiếng thét chói tai, bạn trai đờ người một tẹo, quay đầu lấy cái cốc ở đầu giường đặt vào trong tay Đường Nhiên.
Như thể một con gà bị bóp chặt cổ gào thét cuối cùng cũng thời gian thở dốc, giọng nói từ từ bình ổn lại.
Đường Nhiên cúi đầu nhìn cốc nước.
Nước trong vắt.
Cô yên lặng uống một ngụm nhỏ.
Chất lỏng lạnh lẽo trôi qua yết hầu, suy nghĩ dần dần bình tĩnh lại.
Không biết từ khi nào đuôi mèo rất dài quấn bên hông cô cũng lặng yên buông lỏng ra, lúc này lại giống như ngọn rong biển bay phiêu phiêu, đung đưa ở bên người cô, hết lần này đến lần khác, như vô tình lại như cố ý chạm vào eo cô.
Đường Nhiên cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Cơn ngứa này còn khiến cô suýt chút nữa bật cười.
Nhưng hiện tại cũng không phải lúc thích hợp để cười phá lên.
Vì thế cô hắng giọng, trịnh trọng đưa ra yêu cầu của bản thân: “…… Có thể thu đuôi của anh vào được không?”
Cái đuôi kia cứng đờ.
Sau đó, trên mặt bạn trai thấp thoáng chút xấu hổ: “Nói ra chắc em cũng không tin, mèo và đuôi mèo là hai sinh vật khác nhau.”