Edit/Beta: Chúi
Mặt Tần Thanh trắng tới nỗi khiến Phương Vực không tự chủ được giơ tay ra đỡ, anh nhẹ giọng hỏi: “Em không khỏe à? Bị chóng mặt sao?”
Tần Thanh gặp quỷ ba lần nhưng chưa lần nào có quỷ khí như lần này, cô trở tay túm lấy Phương Vực, cả người mềm nhũn. Mấy người bạn đi cùng vừa thấy thì hiểu ra, ai cũng hiểu ý đua nhau cáo từ, ném Tần Thanh lại cho Phương Vực.
Phương Vực quay lại định tìm bạn học hỏi xem có phải Tần Thanh bị bệnh hay không nhưng vừa nhìn đã không thấy ai. Anh đành phải hỏi Tần Thành nhưng trông thái độ của cậu ấy cũng là lạ.
Cảm giác của Tần Thành… cũng tương đối phức tạp. Trước khi quen Dung Dung, cậu đã trải qua một mối tình, Dung Dung là người đầu tiên khiến cậu động tâm nhưng Tần Thanh cũng thật sự là mối tình đầu, tuy rằng tình cảm hai người cũng không quá sâu đậm. Nói cách khác, Tần Thanh xem như lớp mẫu giáo còn Dung Dung như từ lớp một cho tới đại học. Tuy chiều sâu tình cảm và độ nghiêm túc giữa hai bên khác nhau nhưng lúc cậu chứng kiến Tần Thanh dựa vào Phương Vực, còn túm chặt lấy đối phương thì cảm giác của cậu thật đúng là……
Thế là Tần Thành bắt đầu tự phê phán, nhìn thấy Tần Thanh ở bên cạnh người khác lại thấy khó chịu khiến cậu có phần kinh hãi đối với nhân phẩm của mình…… Cậu không ngờ bản thân lại khốn nạn như vậy….. Thì ra cậu lại thật sự khốn nạn như vậy?
Phương Vực thấy Tần Thành cũng tránh đi đành phải đỡ Tần Thanh, nói: “Tôi đưa em về nhé?”
Tần Thanh liều mạng gật đầu, gặp chuyện thế này ai mà không muốn trốn? Mãi đến khi Phương Vực ném chìa khoá cho Triệu Lan Sơn, cùng ngồi vào xe taxi với cô thì Tần Thanh mới kịp phản ứng lại, cô không thể trơ mắt nhìn người nọ xảy ra chuyện được!
Cô chỉ vào Triệu Lan Sơn đang đứng bên ngoài: “Anh ấy, anh ấy…” Nên nói thế nào đây? Nói thế nào mới không quá bất bình thường?
Phương Vực cứ tưởng Tần Thanh không yên tâm vì ngồi xe taxi bèn nói: “Em đang mệt, vào trường còn phải đi một đoạn đường dài mới tới ký túc xá của các em mà? Để xe trực tiếp lái vào đi.” Sau đó anh lại nói với tài xế, “Bác tài, phiền chú đi đường vòng một tí ạ.” Anh đã hỏi thăm cổng nào gần nhất với ký túc xá rồi.
Tài xế cũng hay chở khách đoạn này nên vừa ra đầu đường đã quẹo hướng khác.
Tần Thanh không do dự quá lâu, cô chỉ đang nghĩ ngoài việc nhắc nhở thì mình phải nói ra cách giải quyết, nhưng giải quyết thế nào đây? Bảo Triệu Lan Sơn về nằm mơ? Ngộ nhỡ đó là ác quỷ thì sao? Với cái tính tình kia của Nguỵ Mạn Văn thì……
Thế nhưng đối với chuyện này, cô thật sự là không có kinh nghiệm! Thời gian gần đây đọc đủ loại truyền thuyết dân gian, chuyện xưa tích cũ, cô chỉ biết có thể dùng gà trống, máu chó mực hay nướ© ŧıểυ bé trai v.v…, ở Nhật thì dùng muối, Anh Mỹ là thánh giá.
Về việc có tác dụng hay không thì chưa biết, cô chỉ biết bấy nhiêu thôi.
Thế là Tần Thanh nói với tài xế: “Bác tài, nhờ chú đi ngang qua hai con đường chỗ chợ bán thức ăn và gia cầm giúp cháu với ạ.”
Phương Vực thì sao cũng được, chỉ hỏi: “Em định mua gì à? Mang theo đủ tiền không? Tôi có này.” Lại kiểm tra thấy sắc mặt cô hầu như đã bình thường, chỉ là tay vẫn còn lạnh, trên trán cũng còn mồ hôi lạnh, “Em bị bệnh gì vậy? Bệnh từ nhỏ sao?” Anh sờ sờ vào tay Tần Thanh, hỏi.
Lúc này Tần Thanh mới biết tay vẫn còn bị anh nắm chặt! Cô lặng lẽ rút tay ra, trên mặt vậy mà cảm thấy hơi nóng.
Thật ra cô đã có phần hoài nghi… Nhưng mà hiện tại không phải lúc nói mấy chuyện này!
Tần Thanh hắng giọng, trịnh trọng nghiêm túc nghiêng người qua muốn nói nhỏ vào tai anh.
Phương Vực rất phối hợp kề lại gần, chỉ có điều đề tài này anh chưa bao giờ ngờ tới——
“Em thấy trên người Triệu Lan Sơn có một con quỷ bám vào.”
“……..” Phương Vực cảm thấy nhiệt độ trong người bỗng nhiên hạ thấp, một cảm giác lạnh cả sống lưng. Bầu trời bên ngoài tối đen, họ ngồi trong xe taxi, bên cạnh là Tần Thanh với vẻ mặt nghiêm túc không giống nói đùa.
Phương Vực nhanh chóng đưa ra phán đoán, nghĩ nếu thật sự có quỷ rất có thể đó chính là Nguỵ Mạn Văn. Thật ra họ đoán Nguỵ Mạn Văn mười phần hết chín là đã không còn trên đời này. Nguỵ Mạn Văn mất tích trong thành phố, cô ta lại không phải mấy cô gái trẻ ngờ nghệch vào thành phố làm công, dù có bị gạt thì trong một tuần, cô ta vẫn có thể nghĩ cách lưu lại manh mối nào đó. Huống chi bắt cóc một cô gái trưởng thành ở thành phố không giống như bắt một người làm công.
Bên cảnh sát chỉ nói là đang tìm, chỉ cần chưa tìm thấy xác thì còn hy vọng nhưng niềm hy vọng này xa vời biết bao nhiêu…
Lúc tới chợ may mắn vẫn còn một sạp hàng đang chuẩn bị dọn. Phương Vực sống một mình đã lâu, sau khi hỏi mua gà trống thì chọn con lớn nhất. Khi đứng đón xe buýt bên vệ đường, anh lại moi thêm được vài câu từ trong miệng Tần Thanh.
Tần Thanh chỉ sợ Phương Vực không tin, thấy anh chịu hỏi nên tất nhiên biết gì nói hết. Vả lại, cô nghĩ Phương Vực không phải bạn cùng trường, cuộc sống thường ngày của hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau nên tiết lộ với anh, ảnh hưởng ngược lại nhỏ hơn so với bạn học.
Tần Thanh cảm thấy những gì mình nói không có quá nhiều trợ giúp, đó đều chỉ là truyền thuyết dân gian, chủ yếu chính là mấy thứ này chưa được khoa học chứng minh tính khả thi.
Phương Vực lại khẳng định chắc nịch: “Em đã giúp chúng tôi một chuyện lớn. Nếu em không nói, tôi làm sao biết bạn mình đã gặp chuyện? Đây cũng chẳng phải chuyện nhỏ. Em chịu tiết lộ chính là ơn lớn rồi. Em đừng nghĩ nhiều, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, trách là trách cái thứ hại người kia chứ không phải do em không giúp đủ, bác sĩ còn không thể bảo đảm cứu được người cơ mà, đúng không?”
Anh vừa an ủi như thế, Tần Thanh cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, vừa rồi cô thật sợ là mình khoe mẽ, nói chuyện khiến người ta chế giễu. Giờ cảm thấy Phương Vực quả nhiên là người tốt.
Phương Vực cẩn thận đưa Tần Thanh về ký túc xá xong mới đi về nhà. Xe của anh để Triệu Lan Sơn lái đi rồi, giờ phải ôm nguyên con gà trống đón xe xém chút bị người ta kỳ thị.
Thế nhưng trong lòng anh lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Sau khi về đến nhà, Triệu Lan Sơn đã thu dọn hành lý xong xuôi, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, thấy Phương Vực về còn trêu ghẹo: “Về sớm vậy ta? Biết ngay là cậu chàng nhà mình ôm lòng bất chính rồi mà!”
Nhưng rất nhanh, Triệu Lan Sơn đã phát hiện thái độ Phương Vực không đúng lắm bèn ngồi thẳng dậy, hỏi: “Sao vậy?”
Suốt đoạn đường về, Phương Vực cứ nghĩ có nên nói thật cùng Triệu Lan Sơn hay không, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy vẫn cứ nên nói rõ, nếu giấu cũng khó bảo đảm Triệu Lan Sơn an toàn, nếu nói ra… đến lúc thật sự xảy ra chuyện, Triệu Lan Sơn vẫn có chuẩn bị trước.
Vì thế Phương Vực buông con gà ra, bảo Triệu Lan Sơn ôm.
Triệu Lan Sơn không chịu nhận, cảnh giác nói: “Có phải cậu cá cược gì với người khác hay không? Chụp hình tôi ôm gà post lên mạng gì đó? Nói cho cậu biết, dù là gà này tôi cũng không ôm đâu!”
Phương Vực cứng rắn nhét con gà vào ngực Triệu Lan Sơn, Triệu Lan Sơn rất thoải mái, sau khi ôm xong còn như tên trộm chó lén vuốt lông gà, cảm thấy bộ lông của nó sao mà mượt đến vậy.
“Để tôi tạo dáng xong đã, cậu chụp rồi thì gửi tôi một tấm, tôi lấy nick mình đăng lên!” Triệu Lan Sơn nghĩ chắc tấm ảnh đó sẽ thú vị lắm đây! Nhìn xem! Anh đây nửa đêm còn ôm một con “gà” ngồi trên giường!
Phương Vực không lay chuyển được bèn chụp một tấm cho Triệu Lan Sơn, gửi xong mới nói cho anh ta biết.
Tốc độ tiếp thu của Triệu Lan Sơn so với Phương Vực chắc phải chậm hơn hai phút: “….. Nói thật đấy à? Không đùa chứ? Nếu cậu nói mình đùa, tôi sẽ không giận đâu.”
Phương Vực nhìn Triệu Lan Sơn, gật đầu một cách nặng nề.
Triệu Lan Sơn lập tức xoay đầu nhìn ra phía sau, tất nhiên sẽ không thấy được gì trên lưng. Anh ngồi bật dậy vung tay phủi, lấy tạp chí trên bàn vỗ, lấy quần áo lấy giày đánh, còn bảo Phương Vực đánh tiếp.
Hồng hộc mệt mỏi cả nửa buổi, Phương Vực cứ tưởng Triệu Lan Sơn sẽ ngừng thì anh ta lại chạy vào bếp của Phương Vực lấy hũ muối, nói: “Tôi thấy người Nhật dùng cái này!”
Rải muối khắp giường và mặt đất xong, Triệu Lan Sơn mới chịu thành thật ngồi xuống, hỏi: “Tần Thanh có mắt âm dương?”
Cái này còn liên quan đến một chuyện khác, Tần Thanh nói chuyện của Dung Dung cho Phương Vực nghe, cô không phải bẩm sinh đã có mắt âm dương, trên thực tế cô cũng không hiểu sao mọi chuyện lại như vậy nên cảm thấy nếu mình nói ra thì mức độ đáng tin càng cao hơn.
Một điều khác nữa là những gì Phương Vực làm từ trước tới nay khiến cô sẵn lòng tin tưởng anh, nếu đổi là người khác, cô chắc chắn sẽ không nói gì hết.
Phương Vực tin Tần Thanh là vì rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao khi gặp nạn, điều anh nhớ và điều người khác nhớ không giống nhau.
Triệu Lan Sơn nghe xong cũng ngẩn người: “Cô ấy chính là ‘Thanh Thanh’ kia?”
Phương Vực viết tên cô xuống tờ giấy: “Cô ấy tên là ‘Tần Thanh’, xuân hoà tần, sắc liễu thanh lại thanh.”
Triệu Lan Sơn nhận xét: “Đúng thật là có nét ‘thanh thanh’.”
Trong phút chốc, hai người lại chìm vào im lặng.
Nếu là một cô nữ sinh bất kỳ nào đó trên đường nói anh bị quỷ bám, Triệu Lan Sơn sẽ không tin, Phương Vực nói anh mới tin vì anh tin tưởng được Phương Vực, biết cậu ấy sẽ không ăn nói lung tung.
“Tại sao lại như vậy……” Triệu Lan Sơn thật mờ mịt, ngồi một hồi rồi lại ôm con gà trống đã núp vào góc tường từ nãy giờ. Người ta đã nói như vậy rồi, anh vẫn nên ôm gà thôi.
Phương Vực nói: “Có lẽ tối nay cậu sẽ nằm mơ gặp Nguỵ Mạn Văn.”
Triệu Lan Sơn mơ hồ bảo: “Tôi chưa bao giờ nằm mơ vào buổi tối.” Anh càng bối rối hơn, “Cậu nói xem cô ta quấn lấy tôi từ khi nào vậy? Nếu cô ta chết lâu thì chắc phải quấn lấy tôi lâu rồi? Nếu tối nay tôi mới bắt đầu nằm mơ thấy nghĩa là cô ta mới chết hôm nay, hôm nay mới quấn lên?”
Cái này thì ai mà biết? Hai người thấp thỏm không yên mà nằm xuống.
Bụp, tắt đèn. Qua thêm một lát, Triệu Lan Sơn lên tiếng: “…… Hay là cứ mở đèn ngủ nha?”
Sáu giờ sáng hôm sau, Phương Vực đã dậy, sau khi thức dậy bèn đánh thức Triệu Lan Sơn, hỏi: “Tối qua có nằm mơ không?“
Triệu Lan Sơn vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, mơ mơ màng màng cũng chẳng biết có nghe thấy hay không, một lúc sau mới đáp: “……. Không có.”
Không có nằm mơ.
Sau khi thức dậy, Triệu Lan Sơn cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà làm việc, bàn với Phương Vực buổi trưa mời Tần Thanh ăn bữa cơm.
“Mẹ tôi nói đời này tôi gặp dữ hoá lành, đi đâu cũng được quý nhân giúp đỡ. Cậu xem, vừa mới bị quỷ bám đã gặp được quý nhân, hôm qua tôi chưa nói câu nào với quý nhân nên hôm nay nhất định phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng mới được!” Triệu Lan Sơn nói, “Người ta chịu tiết lộ chính là có duyên rồi.”
Phương Vực đang đứng cạo râu: “Cậu đừng có dọa sợ con gái người ta.”
Triệu Lan Sơn nói: “Yên tâm, đến lúc đó cậu nói chuyện, tôi chỉ phụ trách trả tiền. Đúng rồi, có nên gọi Tần Thành luôn không? Nói đúng ra thì cũng có liên quan tới nhau mà.”
Phương Vực thoáng do dự: “Thôi, chuyện đã đủ phức tạp rồi.” Vì dính líu đến Dung Dung, “Chuyện này xong đi rồi tính.”
Thế là buổi trưa Tần Thanh lại nhận thêm một cuộc điện thoại, bị Phương Vực kéo đi ăn cơm tiếp. Lúc vừa ra khỏi phòng học đυ.ng phải Tần Thành, cậu ta bỗng xoay người bỏ đi như gặp quỷ.
Tần Thanh: “……” Có bệnh à.
Triệu Lan Sơn đứng bên cạnh Phương Vực nở nụ cười đầy xán lạn, sau khi vào phòng bao, Triệu Lan Sơn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Cô có thể nhìn giúp tôi xem……”
Tần Thanh bảo Triệu Lan Sơn đứng ở chỗ ngược sáng, nghiêng đầu đã thấy “nó” vẫn còn ở đó. Ánh mắt cô vừa lộ ra sự do dự, Phương Vực và Triệu Lan Sơn đã hiểu ngay.
Triệu Lan Sơn rầu rĩ như nhà có tang, Phương Vực nhận nhiệm vụ trò chuyện, anh nói: “Tối qua cậu ấy không có nằm mơ.”
Tần Thanh đành phải rút tỉa kinh nghiệm từ bản thân: “Vậy anh có cảm giác không sợ nóng không? Lúc tôi học nghĩa vụ quân sự, mặt trời không bao giờ chiếu tới người tôi.”
Cô nói khiến Triệu Lan Sơn thấy lạnh cả người.
Triệu Lan Sơn cố tình đi phơi nắng, tuy đã giữa tháng Chín nhưng mặt trời ban trưa vẫn khá gay gắt. Đồ ăn đều được mang lên trong phòng, Triệu Lan Sơn còn chưa trở về, Phương Vực gọi tới mấy cuộc, đầu dây bên kia đều nói để phơi thêm chút nữa, anh cũng chẳng còn cách nào: “Chúng ta ăn trước đi, chắc cậu ấy cũng không có lòng dạ đâu mà ăn.”
“Có cách nào hoá giải chuyện này không?” Đây mới là trọng điểm Phương Vực muốn biết.
Tần Thanh vẫn cứ dựa theo kinh nghiệm bản thân, đáp: “Cứ thỏa mãn tâm nguyện của họ là được… chăng?” Nếu chiếu theo chuyện của cô thì cụ thể là ba lần, bản thân cô, giáo sư Đại và Sơn Tử. Trong số đó có tâm nguyện của Dung Dung là cô đoán, của giáo sư Đại và Sơn Tử thì tương đối rõ ràng.
Vậy tâm nguyện của Nguỵ Mạn Văn sẽ là cái gì đây?
Vừa lúc Triệu Lan Sơn đã quay lại, nghe vậy liền nói: “Không phải là muốn tôi cưới cô ta đi?!”
Tần Thanh và Phương Vực hai mặt nhìn nhau, cái này thì… hẳn là không cần tới mức vậy đâu…