Cuộc Sống Thường Ngày Của Hồ Ly Và Giáo Thảo

Chương 3

Cuộc sống thường ngày của hồ ly và giáo thảo

Tác giả: Tàn Dương Thất Tửu

Edit: Pơ Olga

Beta: Vannie

Trúc Nguyệt mang ý đồ từ trong tay Lục Ngàn Bạch đoạt thức ăn, nhưng ý đó quá rõ ràng, tuy Trúc Nguyệt so với hồ ly bình thường thì có mạnh hơn đó, nhưng so với người trước mặt chỉ là phí công thôi.

Một người một hồ lấy hộp gà thơm nức mũi kia làm trung tâm, bắt đầu triển khai trận chiến tranh đoạt gian nan.

Trúc Nguyệt ngồi chồm hổm trong ngực Lục Ngàn Bạch, mũi nhọn từ trong cánh tay Lục Ngàn Bạch lặng lẽ dò xét bên ngoài, hai chân trước nhẹ nhàng khoác lên bên bàn, mắt lom lom nhìn miếng gà.

Lục Ngàn Bạch yên lặng nhấn đầu bé hồ ly đang vươn ra.

Trúc Nguyệt chưa từ bỏ ý định, lặng lẽ thò móng phải meo meo ra, mắt thấy sắp tới rồi, sắp tới rồi! Lại bị Lục Ngàn Bạch mười phần bình tĩnh mà cầm phần ăn đẩy về phía trước.

"..."

Trúc Nguyệt nhiều lần cố gắng đều bị Lục Ngàn Bạch bất động thanh sắc ngăn cản, đành phải vừa tức giận vừa đau thương nhảy xuống, yên lặng ăn phần thức ăn cho chó mà Lục Ngàn Bạch mới chuẩn bị cho.

Hồ là sắt, cơm là thép.

Chờ đến khi linh khí hồi phục, cậu sẽ nhanh chóng trở lại là một con hồ ly xương cốt khỏe mạnh, đến lúc đó nhất định bắt tên đầu đất này phải nếm thử hương vị thức ăn cho chó!

Trúc Nguyệt hung tợn nhai từng ngụm từng ngụm thức ăn cho chó, tướng ăn không bị trói buộc sinh ra một cỗ khí thế oai phong!

Lục Ngàn Bạch buồn cười, vươn tay có ý đồ sờ sờ bộ lông nhung mềm trên đầu hồ ly nhưng vẫn bị cậu nhanh chóng tránh thoát.

Hắn thở dài, qua loa ăn vài miếng liền để đũa xuống, thu thập một chút rồi phân loại ném vào thùng rác.

Trúc Nguyệt thấy hắn ăn còn dư rất nhiều thịt gà, vừa khϊếp sợ lại vừa đau lòng, dùng ánh mắt lên án hắn phung phí của trời một hồi mới liếʍ liếʍ móng vuốt nhảy lên giường.

Lục Ngàn Bạch thấy bé hồ ly ăn xong liền ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trên giường, lông đuôi mềm mại sau lưng quét tới quét lui, đôi mắt thủy quang liễm diễm của bé không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Lục Ngàn Bạch lập tức mềm lòng.

Hắn tiến đến ngồi xổm trước giường, vừa vặn có thể cùng hồ ly nhìn thẳng, nói: "Ngày mai anh sẽ mang về cho bé một ít ức gà nhé."

Đôi mắt Trúc Nguyệt lập tức sáng rực, cái đuôi vẫy lên, sau đó khẽ nâng cằm.

Lục Ngàn Bạch nhìn thấy bộ dáng kiêu căng nho nhỏ này liền ngứa ngáy tay chân, nhịn không được mà thăm dò muốn sờ lưng bé cáo nhỏ, thấy bé cáo quơ quơ cái đuôi nhưng cũng không tránh hắn.

Trong mắt Lục Ngàn Bạch hiện lên một tia vui vẻ, cứ như vậy lẳng lặng sờ soạng cậu hồi lâu mới lên tiếng: "Anh có gọi điện hỏi thăm vườn thú của địa phương, họ bảo không bị lạc bé cáo nào, vậy em từ đâu đến thế?"

Ngươi đoán xem.

Trúc Nguyệt được xoa đến thoải mái nhưng trong lòng lại ngạo kiều trả lời.

"Sẽ không phải là..." Lục Ngàn Bạch dừng một chút, rũ mắt. Dừng lại trong nháy mắt này khiến Trúc Nguyệt vô thức mở ra đôi mắt đang khép hờ, "Là nhà khác đang nuôi em chứ?"

Ngữ khí Lục Ngàn Bạch không được tốt, tính tình hắn vốn lạnh lùng, lúc nói chuyện thì cảm xúc không bao lần lên xuống chập trùng cả, cùng hắn ở chung nửa ngày, Trúc Nguyệt đã hiểu phong cách nói chuyện của người trước mặt, nhưng câu nói này đột nhiên khiến Trúc Nguyệt cảm thấy có chút khó chịu.

Thế là cậu vô tội nghiêng đầu.

Lục Ngàn Bạch thấy cậu ngây thơ vô tri, trên mặt lại là một bộ thiên chân khả ái, uất khí trong lòng khi nghĩ đến tiểu gia hỏa là của nhà khác lập tức tiêu tán.

Tóm lại chỉ là con cáo con, mặc dù rất đáng yêu, cùng lắm là sau khi trả lại cho chủ nhân của cậu thì mình lại nuôi thêm một con nữa.

Lục Ngàn Bạch hạ quyết tâm, liền nói: "Nếu như chủ nhân đến tìm bé, đến lúc đó anh sẽ trả bé lại, hiện tại mấy ngày nay bé ở chỗ anh dưỡng thương nhé?"

Chủ nhân của ta á?

Trúc Nguyệt mê mang.

Ta là một con hồ ly hoang dã thì lấy đâu ra chủ nhân hả, tên nhân loại buồn nôn lúc trước không phải đâu à nha?

Trúc Nguyệt sợ hãi cả kinh, lông trên lưng dựng đứng nhìn hắn đề phòng mà lui ra sau mấy bước, chống tường, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô uy hϊếp.

Lục Ngàn Bạch sững sờ, sắc mặt cũng khó coi.

Bé cáo nhỏ này không muốn ở chỗ mình dưỡng thương sao?

Mình cứu em ấy mà em ấy một khắc cũng không muốn lưu lại ư?

Nói cái gì mà loài cáo thích nhất là báo ân, truyền thuyết quả nhiên là gạt người.

Lục Ngàn Bạch không nói gì, yên lặng đứng dậy, thu thập đồ đạc, chuẩn bị đến phòng tự học tiếp tục tiến độ, cũng không phải hắn không muốn ở lại phòng ký túc xá làm việc mà vì hắn còn có mấy tổ viên đang chờ, không đi cũng không được. Có thể dành ra một chút thời gian để quay lại ký túc xá là kết quả của việc phải làm việc chăm chỉ hơn.

Lục Ngàn Bạch thu thập xong đồ vật, đứng tại cửa nhìn bé cáo vẫn luôn đề phòng mà nhìn chằm chằm mình, muốn nói gì đó cuối cùng cũng chỉ là nói: "Không nên chạy loạn, nghỉ ngơi thật tốt." Hắn nói xong, liền nhẹ nhàng khép cửa lại.

Lục Ngàn Bạch vừa đi, Trúc Nguyệt liền nhẹ nhàng thở ra, rầu rĩ không vui nằm xuống.

Nhân loại quả nhiên đều giỏi thay đổi.

Trúc Nguyệt cắn gối nằm của Lục Ngàn Bạch cho hả giận.

Còn tưởng rằng gia hỏa này là ân nhân cứu mạng của mình, không nghĩ tới hắn còn mưu tính đem mình giao lại cho tên ngược đãi xấu xa kia!

Trúc Nguyệt lại cắn một cái gối.

Cá mè một lứa!

Trúc Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm gối đầu một hồi, sau đó mở móng vuốt ra ấn vào, như thể cậu đã khám phá ra một thế giới mới.

Cảm giác vô cùng tốt a!

Mắt xanh của hồ ly sáng lên, một trận cuồng cào, bông vải bên trong tức khắc bay đầy trời.

Hắt xì! Hắt xì!

Trúc Nguyệt đánh mấy cái nhảy mũi, vội vàng nhảy xuống giường.

Cậu lặng lẽ nhìn đống bông gòn một lúc rồi lại chột dạ hắt hơi một cái.

Ai nha, chuyện này, chuyện này chỉ có thể xem như sự trả thù nho nhỏ của hồ ly ta, tóm lại, xem ra người này thành thành thật thật lại quy củ, không có chủ ý xấu gì, vậy cậu cứ ở lại đây ăn uống, hảo hảo bồi dưỡng linh lực bị thương tổn, đến khi hắn muốn trả cậu về thì chạy trốn chẳng phải dễ dàng hơn sao?

Cậu thật thông minh, tài năng thiên phú của gia tộc hồ ly đều hội tụ đủ trên người cậu nha!

Trúc Nguyệt đắc ý, đổi địa phương khác mà nằm ngủ.

Lục Ngàn Bạch đêm nay không cố đến sáng, nửa đêm liền trở về, hắn vừa mở đèn, liền đánh thức Trúc Nguyệt đang ngủ say.

Trúc Nguyệt hữu khí vô lực "kít ——" một tiếng, miễn cưỡng xem như lên tiếng chào, rồi trở mình tiếp tục nằm ngáy o o.

Lục Ngàn Bạch đứng trước một đoàn loạn cào cào trên giường, lâm vào trầm mặc.

Tiểu gia hỏa này, đây chính là kỹ năng phá nhà của em sao?

Lục Ngàn Bạch yếu ớt nghĩ xong đành phải động thủ thu dọn đống bông nằm lung tung trên giường rồi đổi một cái gối mới, mà trong thời gian này, kẻ cầm đầu mười phần lười biếng lật thân mấy cái, thẳng đến khi co chân hướng bụng lên trời mới vừa ý.

Đúng là một tiểu đà tinh.

[yêu tinh ngọt ngào?]

Lục Ngàn Bạch yên lặng nhìn cái bụng phấn nộn lộ ra của bé cáo vì bị thương mà phải cạo sạch lông, cuối cùng vẫn lấy một tấm chăn đắp lên thân thể nho nhỏ này.

Sau khi tắm xong, hắn đẩy bé cáo sang một bên và nằm xuống.

Một đêm ác mộng quấn thân.

Đầu Lục Ngàn Bạch đau đến mở mắt, lập tức cảm thấy trước ngực giống như bị đè xuống một tảng đá lớn.

Mở mắt ra mới phát hiện bé cáo nhỏ không biết lúc nào đè nửa người lên ngực hắn, khó trách ác mộng không ngừng, còn thở không nổi.

Lục Ngàn Bạch nhìn điện thoại, mới sáu giờ sáng thôi. Hắn nhắm mắt, ôm bé cáo bếu mụp này dời qua một bên, thở dốc một hơi mới đứng dậy.

Hắn rửa mặt xong, đặt nước ngọt và thức ăn một bên rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra.

Trúc Nguyệt ngủ đến thiên hôn địa ám, cũng không biết có phải do tiêu tốn linh lực hay không mà động một chút lại rơi vào trạng thái ngủ say.

Nhưng cũng may, linh lực cuối cùng cũng hồi phục một ít, cứ theo tốc độ này, qua mười ngày nửa tháng thì cậu sẽ khôi phục hoàn toàn.

Về phần biến hóa... một chút manh mối cũng không có.

Dựa theo phương pháp tu luyện trong tộc của cậu, một khi biến hóa thành công liền có thể tự do tại hoán đổi hình dáng người - hồ, cũng không cần linh lực hỗ trợ. Nhưng tình huống đột nhiên trở về nguyên bản như cậu, chưa thấy có bản ghi chép nào cả.

Trúc Nguyệt có chút lo lắng, chẳng lẽ cậu sẽ mang hình dáng hồ ly cả đời? Mặc dù làm hồ ly cũng tốt nhưng được làm người càng vui hơn nha!

Hơn nữa cậu đến thế giới này để tu luyện chứ hong phải đến để làm sủng vật nhé, ở hình dạng hồ ly thì tu luyện thế quái nào được!

Trúc Nguyệt phiền muộn liếʍ lông.

Sau đó lại ngủ.

Rất nhanh, một người một hồ miễn cưỡng hài hòa ở chung với nhau đã được bảy tám ngày.

Từ khi Lục Ngàn Bạch mang ức gà về cho Trúc Nguyệt, Trúc Nguyệt liền đơn phương tuyên bố sẽ cùng Lục Ngàn Bạch hảo hảo chung sống.

Mặc dù nói chẳng cho người ta một sắc mặt tốt nhưng tóm lại cho sờ cho ôm, Trúc Nguyệt tự nhận mình là một bé hồ ly tuyệt vời.

Mà Lục Ngàn Bạch, hắn cảm thấy loài cáo thật ngạo kiều, nhưng qua mấy ngày ở chung cũng nhanh chóng thăm dò được tính tình của Trúc Nguyệt.

Vừa ngạo mạn lại thích nũng nịu, ngọt ngọt ngào ngào cọ cọ quanh chân hắn, lúc tức giận sẽ hờ hững lạnh lùng, gọi cậu thì cậu cũng chẳng thèm phản ứng, nhiều lắm thì lắc đuôi tỏ vẻ đã nghe thấy.

Nói tóm lại, rất được cưng chiều.

Lục Ngàn Bạch sủng đến cam tâm tình nguyện.

Hắn thậm chí hí hửng chụp trộm bộ dáng ngốc manh của bé cáo nhỏ đang trừng lớn mắt, đổi avatar wechat của mình.

Đại khái là do thiên phú trời sinh làm thiết kế nên ảnh chụp ra giống như hình lấy trên mạng, nên khi hắn đổi avatar cũng chẳng ai hỏi han, làm hắn hơi bị thất vọng à nha.

Mấy ngày nay ngoài việc lên lớp, Lục Ngàn Bạch còn phải bắt kịp tiến độ hạng mục của mình, ban ngày hắn cũng có nhiều chương trình học nên thường không ở phòng ngủ, ngược lại khiến cho Trúc Nguyệt sống rất tự do tự tại.

Dạo gần đây cậu chăm chỉ góp nhặt linh lực, buồn bực vì phải ở trong phòng nhỏ này mà chẳng được ra ngoài. Trước mắt, có linh lực là có năng lực tự vệ, gặp lại tên vô nhân tính cặn bã kia cũng có thể thuận tay trả thù gã ta.

Bởi vậy chân trước Lục Ngàn Bạch mới ra cửa, chân sau cậu đã lặng lẽ mở mắt.

Đợi một hồi, phát hiện ngoài cửa không còn khí tức con người, Trúc Nguyệt từ trên giường nhảy một cái, vô cùng thuần thục mở cửa túc xá chạy ra ngoài, còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lần này cậu ra ngoài là vì dò xét tình huống một chút, chưa có dự định rời đi phiếu cơm miễn phí này đâu nha.

Trúc Nguyệt đi bộ ra cửa, rất nhanh liền đi xuống lầu, a di ở ký túc xá chỉ cảm thấy có một bóng trắng lao ra còn tưởng là mèo, căn bản không có quản cậu.

Trúc Nguyệt thuận thuận lợi lợi ra ngoài nhưng sau đó liền bị lạc.

Đêm đó cậu chạy trốn từ một trong những tòa nhà này, cũng xuống mấy tầng lầu đấy nhưng chạy gấp quá nên căn bản không chú ý hoàn cảnh chung quanh, mà những tòa nhà trước mắt này giống nhau y đúc.

Trúc Nguyệt đứng trước tòa nhà trù trừ một hồi, lúc này tiếng chuông vào học vang lên, dưới lầu ký túc xá không một bóng người. Cậu nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn tòa nhà phía sau.

Tòa nhà số 7.

Trúc Nguyệt ghi nhớ trong lòng.

Tiếp đến liền chuẩn bị tiến vào bụi cỏ, đi dọc theo hàng cây xanh.

Lại không nghĩ đến chưa kịp nhảy vào bụi cỏ thì bỗng nghe thấy có một tiếng kinh hô.

Hết chương 3.