…
Ám ảnh từ vụ u quái còn chưa kịp nguôi ngoai, thì công viên Nam Hồ của thành phố Sở Nguyên lại xuất hiện một vụ án thi thể không đầu khác.
Trận tuyết đầu mùa vừa mỏng vừa nhẹ. Cái xác chết không đầu được phủ một lớp tuyết trắng mỏng nhẹ như bông, càng toát lên vẻ thê lương giữa tiết thời giá lạnh này.
Thi thể dài 162 cm, nếu cộng cả cái đầu, thì chắc nạn nhân phải cao trên 1m8. Nạn nhân ăn mặc rất chỉnh tề, bên trong là chiếc áo len cổ lọ màu đen được làm từ lông cừu, khoác bên ngoài là chiếc áo da màu đỏ mận, quần đen dài, chân đi giày da màu tím đen. Nạn nhân hồi còn sống chắc là một nam thanh niên có điều kiện.
Thẩm Thư hỏi tôi: “Có kết luận gì chưa?”
Tôi đáp: “Nạn nhân khoảng 20 đến 30 tuổi, bị hung thủ chặt đầu sau khi gϊếŧ, thời gian tử vong dưới 48 tiếng, hiện trường phi tang xác ở công viên, còn hiện trường gây án cần chờ xác minh. Trên người nạn nhân không có bất kì giấy tờ tùy thân nào, trước mắt chỉ có thể đưa ra những kết luận như vậy.”
Thẩm Thư lệnh cho đội trưởng đội 2 Mã Kinh Lược đem quân đi điều tra, thống kê danh sách những nam thanh niên bị mất tích trong địa bàn quản lý. Sau đó yêu cầu đem thi thể không đầu này về đội, còn anh ta sẽ dẫn đầu đội gồm mười mấy cảnh sát hình sự khác, cho phong tỏa phạm vi có bán kính 1 dặm xung quanh hiện trường vụ án để rà soát từng người một, quyết không để lọt dù chỉ một con kiến.
Do tuyết trắng phủ kín mặt đất, che lấp toàn bộ dấu vết, khiến cho công tác tìm kiếm gặp nhiều khó khăn. Nhiệm vụ trước mắt đó là xác định danh tính và truy tìm phần đầu của nạn nhân.
Đội cảnh sát được phân đi điều tra đã tổng hợp kết quả sau 24 giờ tìm kiếm. Một manh mối được phát hiện ra, Phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban công thương, ông Lưu Chưởng Dân, người đã mất tích cách đây 3 ngày có nhiều đặc trưng giống với thi thể không đầu kia. Lưu Chưởng Dân sinh ra trong một gia đình làm quan, bố là Lưu Bá Đào, Cục trưởng đương nhiệm của Cục cán bộ thành phố. Lưu Bá Đào cùng thư kí tới cục cảnh sát để xác nhận thi thể, vừa vén lớp vải che xác ra, nhìn thấy quần áo trên người nạn nhân, toàn thân ông ta run rẩy, nước mắt tuôn trào, bất tỉnh tại chỗ.
Sau khi xác minh, cái xác không đầu đúng là của Lưu Chưởng Dân. Nhận được tin, cục trưởng công an Mã Chiêm Tào đã đưa ra chỉ thị khẩn: Vụ án này có liên quan tới gia đình một lãnh đạo cấp cao của thành phố chúng ta, toàn thể cán bộ hãy coi đây là nhiệm vụ chính trị, là việc lớn trước mắt của toàn cục, hãy tập trung mọi nhân lực vật lực, bằng bất cứ giá nào, phải nhanh chóng phá được vụ án.
Thẩm Thư nhìn qua một lượt chỉ thị của Mã Chiêm Tào, cười mỉm rồi vo tròn tờ giấy trên tay, vứt vào thùng rác.
Tại cuộc họp bàn về vụ án, Thẩm Thư giới thiệu: “Nạn nhân Lưu Chưởng Dân, 27 tuổi, tốt nghiệp Thạc sỹ ngành Triết học của đại học Tùng Giang, lúc sống đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban công thương. Cao 1m82, ngoại hình nổi bật, rất chú trọng cách ăn mặc. Chưa kết hôn, có một cô bạn gái tên Hoa Thắng Nam, giám đốc phát triển của công ty chứng khoán Đông Phương, là con gái rượu độc nhất của Sở trưởng Sở nông nghiệp Hoa Bắc. Như được biết thì hai người này có tình cảm sâu sắc, đã tính đến chuyện kết hôn. Lúc còn sống, Lưu Chưởng Dân đối xử khá ngang tàng với cấp dưới, rất giỏi trong việc thăng quan tiến chức, quan hệ xã hội bình thường, song chưa phát hiện có gây thù chuốc oán với ai không. Nạn nhân ngoài việc bị chặt đứt đầu, thì cơ thể không có vết thương nào nghiêm trọng. Hiện trường phát hiện cái xác không có vết máu cũng như dấu tích giằng co của nạn nhân với hung thủ, nên có thể khẳng định đây là hiện trường thứ hai. Hiện tại chúng tôi đang cho tập trung lực lượng để truy tìm đầu của nạn nhân, đồng thời tìm hiểu các mối quan hệ xã hội của nạn nhân và cho theo dõi những ai khả nghi. Ngoài ra, muốn phi tang một cái xác mà không bị phát hiện, hung thủ rất có khả năng đã sử dụng phương tiện giao thông. Mặc dù ở hiện trường không phát hiện vết xe, nhưng vẫn cần cho điều tra những chiếc xe cơ động xuất hiện tại hiện trường trong hai ngày gần đây, đồng thời cho tìm kiếm các nhân chứng khác.”
Buổi phân tích vụ án còn chưa kết thúc, thì trợ lý công tác chính trị Mã Hiểu Tinh bước vào phòng và báo cáo cho Thẩm Thư rằng, có một vài nhà đài và báo chí sau khi nhận được tin công viên Nam Hồ phát hiện thi thể, muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn với Thẩm Thư. Thẩm Thư xua tay, nói: “Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, không có gì để tiết lộ cả.” Ngừng lại một lúc rồi thay đổi khẩu khí, nói tiếp: “Thôi để tôi ra gặp, không về họ lại đưa bài loạn cả lên.”
Ba phóng viên đến phỏng vấn bao gồm phóng viên Đường Húc, chuyên mục “Bản tin pháp luật” của đài truyền hình thành phố, phóng viên công an Diệp Quần của “Bản tin buổi tối Tùng Giang”, cuối cùng là phóng viên Hoàng Lệ Linh của “Bản tin buổi tối Sở Nguyên”. Cả ba đều là khách quen của cục công an, để có được những tin nóng sớm nhất, họ đã tạo mối quan hệ với rất nhiều cảnh sát bằng cách hối lộ cho họ những món “của nhà trồng được”. Thẩm Thư đã gặp qua ba người họ, nên cũng có chút ấn tượng.
Sau một hồi phỏng vấn đơn giản, Thẩm Thư nói: “Vụ án trước mắt vẫn chưa được triển khai, những gì tôi nắm trong tay chắc mọi người cũng đã biết. Danh tính nạn nhân đã được xác minh, nhằm tôn trọng người đã khuất, cũng như không muốn gây thêm đau khổ cho gia đình nạn nhân, tôi tạm thời sẽ không tiết lộ thông tin cụ thể về nạn nhân. Tôi biết các anh chị đều đã mua chuộc một số cảnh sát, nên việc có được những thông tin trên chắc không phải là điều khó khăn. Nhưng tôi mong các anh chị khi viết bài sẽ giữ lại chút tình người, tôn trọng sự thật, việc viết báo tuy quan trọng, song vẫn mong các anh chị sẽ nghĩ tới cảm xúc của người khác.”
Đường Húc là một phóng viên có thâm niên của đài truyền hình, tuổi đã cao, có quan hệ rộng với nhiều nhân viên cảnh sát của cục, cười nhăn nhó mà rằng: “Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, đều vì chén cơm manh áo mà thôi, nếu không khai thác được thông tin thì không có tiền. Hôm nay đến đây chỉ có ba nhà đài chúng tôi, đều là những đồng nghiệp giàu kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ không đăng tin giật tít. Đội trưởng Thẩm đây là người phụ trách vụ án, chỉ cần tiết lộ một vài manh mối nhỏ thôi, chúng tôi về cũng dễ bề ăn nói.”
Diệp Quần chêm lời: “Vụ án chặt đầu vứt xác này nhận được sự quan tâm lớn của dư luận, nếu báo chí không đăng, thì miệng lưỡi thiên hạ cũng sẽ truyền nhau đủ loại dị bản, chi bằng để cánh báo chí đưa tin, sẽ uy tín hơn.” Hoàng Lệ Linh đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.
Thẩm Thư cười nói: “Tôi thông cảm cho nỗi khổ của mọi người, tôi có cách này. Vừa hợp tình, mà các anh cũng dễ bề ăn nói. Chúng tôi đang phân tích công viên Nam Hồ là hiện trường vứt xác, mọi người cũng biết công viên Nam Hồ mở cửa miễn phí, lượng người và xe đi vào khá đông, có thể khi vứt xác hung thủ sẽ bị người khác nhìn thấy, cũng có thể sẽ có người nhìn thấy phương tiện giao thông mà hung thủ đã sử dụng, các anh chị khi trở về viết báo, có thể kêu gọi độc giả đã từng đến hoặc dừng đỗ ở công viên Nam Hồ trong hai ngày gần đây, cung cấp những thông tin khả nghi về người hoặc phương tiện. Như vậy vừa có thể tương tác với người đọc, kéo gần khoảng cách giữa độc giả và báo chí, lại vừa có thể giúp chúng tôi phá án.”
Diệp Quần nịnh hót: “Đội trưởng Thẩm quả đúng danh bất hư truyền, chỉ cần nghĩ đại một phương án, là có thể làm vừa lòng cả đôi bên.” Đường Húc và Hoàng Lệ Linh bắt đầu nở nụ cười, cũng coi như không phí công đến đây.
Tin tức lan đi song phản hồi từ độc giả khá ít, không thu thập được bất kì manh mối nào có giá trị. Không rõ là do ảnh hưởng của truyền thông chưa đủ mạnh, hay do tâm lý không muốn gặp rắc rối của mọi người. Nhưng Thẩm Thư vốn không hy vọng gì vào sự hỗ trợ của truyền thông, nên cũng không cảm thấy quá thất vọng.
…
[Còn tiếp]