Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 31: ▓▒░ (° ◡ °) ░▒▓

Ngôn Ngạn hơi sầu não, gần đây hắn không muốn bị quá nhiều công việc quấn thân, chỉ muốn thảnh thơi bồi Sở Nhạc thôi!!

Hắn uyển chuyển từ chối, “Ba!! Chú Cẩm còn trẻ, không cần phải sớm như vậy, con cũng chưa đủ trưởng thành.”

Ngôn Mặc liếc mắt, “Bạch Cẩm rất bận rộn, em ấy không thích những người trong gia tộc đó. Hơn nữa con đã đủ tuổi thừa kế, cũng đã có chút kinh nghiệm đối phó với những thủ đoạn như vậy.” Nếu năm đó không phải bị bọn họ bức ép quá mức, bị nhốt mãi ở bãi săn người không thả ra, bị rắp tăm đẩy vào chỗ chết, thì với tính cách lãnh đạm không màng tranh đấu, Bạch Cẩm cũng sẽ không không chừa cho bọn chúng đường sống nào, hoàn toàn thanh tẩy một gia tộc như vậy.

Hơn nữa, Bạch Cẩm đã mất mấy năm liền giãy dụa với sự trả thù của hệ thống, Ngôn Mặc đau lòng hắn.

Ngôn Ngạn: “....”

Hắn thì rảnh rỗi à? Hắn thì thích đánh Thái cực với một đám cáo già trong một Gia tộc trăm năm truyền thừa như thế à??

Nhưng bởi vì là Ngôn Mặc thông báo chứ không phải Bạch Cẩm thông báo, nên Ngôn Ngạn thật không dám ho, cũng không dám lên tiếng phản kháng!!

Nhưng Sở Nhạc lại đau lòng Ngôn Ngạn bận rộn, kiên định nói, “Ba ba, Ngôn Ngạn từ nhỏ đã phải tự mình gánh vác gia nghiệp.” Đến cả thời gian chơi đùa nổi loạn như những bạn bè đồng trang lứa cũng chẳng có, thậm chí chẳng có được mấy người bạn thân giao.

Chỉ cần nói như vậy, Ngôn Mặc đã hiểu ý của Sở Nhạc muốn biểu đạt, liền do dự.

Nhưng nghĩ lại thì Bạch cẩm cũng đáng thương mà, từ nhỏ đã bị xem như công cụ, Bạch Cẩm thậm chí còn không biết công viên giải trí trông như thế nào.

Mặc dù cậu hơi thiên vị, nhưng .......

Ừm, cậu thiên vị thật mà!!!!

Ngôn Mặc nhìn sao thì vẫn đau lòng Bạch Cẩm hơn một chút.

Hai omega đều đau lòng alpha nhà mình, cuối cùng không ai chịu nhượng bộ, tan rã trong giằng co, sự việc bèn bị xếp xó bỏ đó.

Buổi tối, Ngôn Mặc nằm trong lòng Bạch Cẩm, hỏi, “Lần trước em nói dị năng có thể thăng cấp, là làm sao để thăng cấp?”

Bạch Cẩm ngậm miệng không đáp.

Ngôn Mặc: “....”

Biết ngay có trá mà!!!

Cuối cùng, dưới ánh mắt uy áp đáng sợ ngụ ý sẵn sàng đạp người xuống giường của Ngôn Mặc, Bạch Cẩm đành phải thành thật trả lời, “Chỉ cần mỗi ngày đều sử dụng đến cạn kiệt dị năng, sẽ đột phá.”

Còn có phải thường xuyên ở trong tình cảnh thập tử nhất sinh, mới có thể nhanh chóng phá vỡ giới hạn, thăng cấp dị năng.

Nhưng Bạch Cẩm hiển nhiên là không nói.

Ngôn Mặc lia mắt, lại hỏi, “Ở thế giới của em, một dị năng giả phải mất bao nhiêu thời gian để tiến cấp?”

Bạch Cẩm nhớ lại những thành quả nghiên cứu trước kia của những nghiên cứu viên khác, đáp, “Em không nghiên cứu về lĩnh vực này nên không rõ, đại khái là khoảng từ một năm đến hai năm, cấp bậc dị năng càng cao càng khó tiến cấp, có người đến năm năm mới có thể đột phá, còn có người chỉ mãi dừng lại ở một cấp bậc.”

Ngôn Mặc chọt ngón tay lên gương mặt của Bạch Cẩm, lơ đãng nói, “Em lợi hại như vậy! Tại sao lúc nhỏ lại bị ngốc nha?”

Có lẽ chuyện này vẫn là nút thắt trong lòng Bạch Cẩm, nên hắn lập tức qua loa trốn tránh, “Sau khi tinh thần dị năng giả bị thua trận, thường sẽ bị tan vỡ tinh thần lực, dị năng biến mất, ảnh hưởng đến não bộ, liền biến thành kẻ ngốc, nhưng ý thức thì vẫn còn, chỉ là rất yếu ớt, không thể điều khiển được cơ thể.”

Ngôn Mặc đảo mắt, “Vậy có nghĩa là lúc em hết ngốc, chính là lúc em đã khôi phục lại dị năng?”

Bạch Cẩm gật đầu, “Dị năng được chia ra thành mười hai cấp, lúc đó em không khác gì một tên cấp 0 vừa mới thức tỉnh dị năng.”

Ngôn Mặc lại bâng quơ hỏi, “Vừa thức tỉnh đã có thể hoàn toàn khôi phục trí lực, làm tang thi vương còn phải mạnh như thế nào a?”

Bạch Cẩm đáp, “Khoảng cấp 5, tang thi từ cấp 4 trở lên có thể điều khiển con người, sau này thì em không rõ còn có con tang thi nào mạnh hơn nữa không!”

“Vậy …. hiện giờ em đã là cấp mấy rồi thế?”

“Cấp 11” Bạch Cẩm luôn miệng đáp.

Ngôn Mặc mắt thấy lập tức trầm xuống, đôi con ngươi đen tuyền bị bóng tối che mất như vực sâu hun hút.

Giọng cậu lạnh ngắt, “Đời trước em trải qua gần mười năm mạt thế mới chỉ có cấp 5, đời này trong vòng tám năm em tăng hơn 7 cấp? Em đã làm gì?”

Nếu ban đầu Bạch Cẩm có năng lực điều khiển con người, hắn đã không bị bắt nhốt lâu như vậy, còn tốn biết bao nhiêu thời gian và xương máu thoát ra khỏi vòng vây của Ares Gia tộc, nên Ngôn Mặc chắc chắn rằng, trước khi trở về gặp cậu năm đó rồi phát hiện ra hệ thống, năng lực của Bạch Cẩm không vượt quá cấp 4.

Bạch Cẩm không hề phòng bị đã bị Ngôn Mặc moi hết thông tin, trong mắt có chút hoảng hốt.

Cuối cùng, Bạch Cẩm vẫn không nói, nhưng Ngôn Mặc với quyền hạn là ông chủ của đảo nhân tạo, chẳng mấy chốc đã thành công có được tất cả thông tin cần biết.

Đó là những video Bạch Cẩm ngày đêm sống dưới đáy đại dương, liên tục chiến đấu với những sinh vật kỳ dị do phòng thí nghiệm tạo ra, liên tục bị thương, liên tục trải qua tình cảnh hao hết tinh thần lực, liên tục xém chết, bị giăng lưới vớt lên, đưa vào khoang chữa trị.

Tám năm, 96 tháng, hơn 417 tuần, 2922 ngày, thế nhưng không thiếu một ngày.

Ngoại trừ những lúc xử lý những công việc quan trọng, Bạch Cẩm hầu như đều sống dưới đáy đại dương lạnh cóng, bóng tối bao trùm.

Thảo nào để tìm Bạch Cẩm, cha Ngôn và ba Ngôn lại dong thuyền ra biển, rõ ràng hai người họ đã nghe ngóng được không ít thông tin của chủ nhân Ares gia tộc.

Ngôn Mặc nhấn vào xem vài lần, lại không dám xem tiếp, bèn trực tiếp nhấn tắt quang não.

Cậu im lặng nằm xuống, kéo chăn trùm qua đầu.

Thế nhưng dù Bạch Cẩm không thể nhìn thấy vẫn dễ dàng phát hiện ra, Ngôn Mặc đang khóc.

Bạch Cẩm không biết làm cách nào, Ngôn Mặc không cho hắn chạm vào, chỉ đành bối rối ngồi một chỗ, một lúc sau liền lên tiếng, “Em không hối hận.”

Ngôn Mặc trốn trong chăn lẳng lặng không thèm trả lời, những tưởng sẽ giận đến mấy ngày mới hết, ai ngờ sáng hôm sau lại tiếp tục hí ha hí hửng chạy nhảy như thường.

Nhưng Bạch Cẩm biết, nửa đêm, vị hoàng thượng nào đó đã bất thình lình ngồi dậy, há mồm cắn người ngủ bên cạnh một phát rõ đau, nhưng càng về sau lại càng không nỡ, cuối cùng chỉ lưu lại một dấu răng mờ nhạt trên cổ.

Nhìn đủ lâu, Ngôn Mặc biệt nữu nói, “Anh cũng không hối hận.”

Bạch gâu gâu đang giả vờ ngủ thoáng chốc cong khóe môi, tâm trạng như búp bê cầu nắng treo trước cửa sổ, từ ủ dột rũ rượi lật qua một cái liền trở thành tươi tắn vui vẻ.

Để trả thù lão cha thân yêu, Ngôn Mặc tay xách nách mang lôi con robot màu xanh vì tình yêu và hòa bình do mình vẽ ra, xông qua cái lỗ lại lần nữa được đào rỗng giữa hai tường rào, đem cống phẩm về nhà ba ba.

Gia đình bọn họ đều đã bàn bạc kỹ, cuối cùng người lựa chọn xách gối ra đi là Ngôn Ngạn, nhà chính vẫn để cho lão cha và ba ba ở, Ngôn Ngạn và Sở Nhạc muốn hưởng thụ không gian riêng nên chủ động chọn một mảnh đất gần đó tự bỏ tiền túi xây một căn tứ hợp viện.

Theo lời của Ngôn Ngạn giải thích là, người có tâm hồn nghệ thuật như Sở Nhạc nên sống trong một căn nhà đầy ý nghệ thuật như vậy.

Thế nên hai đứa vừa dính nhau như sam vừa bận rộn như vậy liền thường xuyên không có nhà, đối tượng đùa cợt của Ngôn Mặc chuyển hết lên lão cha nhà mình.

Từ tầng một, Ngôn Mặc vẫn nghe được tiếng rống của lão cha nhà mình trên cầu thang.

“Ngôn Mặc! Con đem cái thứ gì về nhà hả??????”

Ngôn Mặc cười tủm tỉm, ngửa cổ đáp, “Là do Bạch Cẩm làm ra đấy! Cha nói xem em ấy có lợi hại không?”

“Lợi hại cái rắm!!!” lão Ngôn giằng co, kéo lại cái ống quần cuối cùng, ghé đầu qua cửa rống,“Còn không mau bảo nó nhả quần áo của ta ra!!!!”

Ngôn Mặc le lưỡi, một bộ không sợ trời không sợ đất nói, "Không!!!"

".... Ngôn Mặc!!!" Lão Ngôn gần như gầm lên.

Ngôn meo meo ở dưới này vẫn cười khì khì trêu chọc, gương mặt vô cùng thiếu đánh.

“Ngôn Phi Ngang!! Mới sáng sớm anh lên cơn cái gì lại không chịu mặc đồ??”

“..... Cục cưng, nghe anh giải thích…….”〣 (ºΔº) 〣

"Tránh ra!!! Ngôn Phi Ngang cái lão lưu manh này!!! Qυầи ɭóŧ của anh đâu hả?"

".....!!!!......"

"..... Anh, anh dám cả đêm không mặc gì ngủ trên giường??"

"..... hu hu, cục cưng, đừng đánh đừng đánh, tối hôm qua anh quên ..... Áaaaaaaaaaaaaaa!!"

“....... Anh cút!!!”

Trên lầu tiếp tục vang lên tiếng đùng đùng xoàng xoàng, loảng xoảng không ngớt.

Ngôn đại thiếu gia ngồi bắt chéo chân lắc đầu: Haizzz, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!!

Orion: "....."

Thật độc ác, thật đáng sợ!!

Lòng người xảo quyệt, đâu có được thơ ngây như lòng máy chứ!!!

Trên lầu vẫn truyền xuống tiếng ồn ào không dứt, Ngôn Mặc ở tầng dưới cười như nắc nẻ, hiển nhiên là biết cái thói xấu buổi tối lột quần áo quăng lung tung buổi sáng lại nhặt lên mặc này của lão cha, cộng thêm phòng ngủ của bọn họ lại cách phòng để quần áo hơi xa, nên cậu đã ép Orion mở khóa cho con robot màu xanh đó vào phòng, còn không quên bật chế độ thu gom rác thải.

Mà cái thể loại robot ăn rác bắn tim chiếu chiếu như này dĩ nhiên là nuốt "rác" rồi sẽ không nhả.

Orion và đám người làm đứng một bên xem trò quỷ của Ngôn Mặc, kẻ run lập cập, người lắc đầu cười trừ, người chỉ biết mím môi nhịn cười.

Vật lộn cả buổi sáng với con robot không thành công, lão Ngôn đánh phải nén đau thương dưới con mắt hình viên đạn của ba Ngôn, quấn khăn trải giường đi qua phòng bên cạnh thay quần áo.

Thế nhưng Ngôn Mặc không tiểu nhân đắc chí được bao lâu, ba Ngôn vừa xuống lầu đã cho cậu một ánh mắt cảnh cáo đầy trực tiếp và dễ hiểu.

Tiếng cười của Ngôn Mặc lập tức tắt lịm, đứng khúm núm sang một bên.

Khỏi phải nói, người có tiếng nói nhất trong nhà đã ra mặt thì ai mà không sợ, tuy ba Ngôn luôn nuôi cậu theo kiểu có sức làm có sức chịu, phần lớn đều không nhúng tay vào, nhưng trong thâm tâm Ngôn Mặc vẫn sợ ba ba nhất, vì nếu chạm phải điểm mấu chốt của ba ba, cho dù cùng trời cuối đất ba ba cũng bắt người về quy án.

Như chuyện của Bạch Cẩm năm đó vậy.

Ngôn Mặc thật sự sợ đúng người rồi, bởi vì trên bàn ăn, ba ba cậu chủ động lên tiếng.

“Bạch Cẩm đi rồi?” Nếu không cũng sẽ không thả Ngôn Mặc về bên nhà này tác oai tác quái.

Ngôn Mặc tay cầm đũa vọc vọc miếng thịt trong bát phở, ra vẻ tủi thân, “Em ấy gần đây còn bận hơn cả con!”

“Ăn uống cho đàng hoàng!” ba Ngôn nghiêm giọng nhắc nhở.

Ngôn Mặc thoáng cái cho luôn miếng thịt vào họng.

“Rảnh rỗi quá thì qua võ đường rèn luyện, giúp đại sư bá gánh nước.”

Ngôn Mặc vừa nghe liền: (╥﹏╥)

Gia tộc của ba Ngôn ở thủ đô vốn là thư hương thế gia, nhưng chỉ có nhà ngoại là như vậy, còn cha của ba Ngôn khi xưa thì không phải, cha của ba Ngôn là một đứa mồ côi đi theo một đám đầu đường xó chợ học đòi làm lưu manh, bất quá sau này đã hoàn lương, xin vào học việc trong một võ đường có truyền thống lâu đời.

Nam châm trái cực thì hút nhau, cha của ba Ngôn tuy con người thô lỗ chỉ biết đánh đấm lại sống chết yêu một thiếu gia omega nhà thư hương đầy lễ giáo, người ta lại là con út được bảo vệ trong nhà, nên cha của ba Ngôn ăn trăm cay ngàn đắng mới có thể cưới được vợ tới tay.

Thế mà về sau, nhờ vào bảy phần nỗ lực, một phần thiên phú, hai phần may mắn rớt trúng đầu, cha của ba Ngôn ù ù cạc cạc được sư phụ giao cho nguyên cái võ đường, lại tiếp tục thu nhận học trò, rồi lại truyền võ đường lại cho học trò tâm đắc nhất là đại sư bá của Ngôn Mặc, cũng là đại sư huynh của ba Ngôn.

Thế nên Ngôn Mặc sợ ba Ngôn như vậy không phải là không có lý do, ba Ngôn thừa hưởng mọi gen tốt từ song thân, muốn đầu óc có đầu óc, muốn nắm đấm có nắm đấm.

Trong cái võ đường này nếu có điều gì khiến Ngôn Mặc sợ hãi nhất, chắc chắn không phải là truyền thừa võ học mang đậm nét cổ xưa đầy hung mãnh, mà chính là cái cách võ sinh bị huấn luyện mỗi ngày.

Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, gánh nước chẻ củi nấu cơm, trèo đèo lội suối leo cây, không đánh đấm cũng luyện quyền, sống như cao nhân đắc đạo trên núi.

Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đáng sợ!!!

Nhưng với võ công cái thế và cái nhìn như tên lửa của ba Ngôn, mười ngón tay trong mắt ba Ngôn là chỉ biết đánh võ mèo cào của Ngôn Mặc bất giác xếp lại trên gối, ngồi nghiêm chỉnh như một đứa trẻ, đôi mắt đen láy lóng lánh ra sức bán thảm bán manh.

Nam tử hán đại trượng phu co được giãn được, mình sợ thì mình rén thôi!!! (・ 人 ・)

Ba Ngôn liếc mắt cái đã nhìn ra, chém đinh chặt sắt nói, "Thân thể quá kém, nên vào võ đường rèn luyện!!"

Cha Ngôn đang ngồi khép nép một bên ăn sáng cũng không quên hóng chuyện, thấy vợ ra mặt đòi lại công bằng cho mình thì vênh mặt hất cằm nhìn Ngôn Mặc, nhếch mép cười cực kỳ thiếu đánh, bị ba Ngôn trừng mới rụt cổ lại, nhưng vẫn không quên tặng cho Ngôn Mặc một ánh mắt "thương hại".

Ngôn - đang muốn tỏ ra nhỏ bé đáng thương - Mặc: ▓▒░ (° ◡ °) ░▒▓

Tui hông phải là đứa con được yêu thương nhất nhà nữa rồi!!

Tui là con ghẻ đúng hôn? Tui được nhặt từ bãi phế liệu về đúng hôn??

Khóc (╥_╥)