Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 17: Mắt không thấy, sẽ không bị ngược!!!

Ngôn Mặc bị "người" đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh dọa cho nhảy dựng, “Em muốn làm gì?”

Mje, một đám phục trang cao cấp, tinh anh sạch sẽ lại đang bảo vệ cho một tên quần áo nhăn nhúm bẩn hề hề, nhìn qua như ba ngày chưa tắm.

“Anh không gặp em!”

“So???” Ngôn Mặc nhìn tên tóc tai lộm thuộm, con ngươi lam sắc hằn tơ máu, quầng mắt thâm đen, râu ria đầy cằm trước mặt, có cảm giác như đầu bạn trai nhỏ nhà mình có chút vấn đề.

“Em mua lại nơi này….” Bạch Cẩm cúi đầu, cụp mắt nhỏ giọng “Sửa lại…..”

Ngôn Mặc nhịn cười nhón chân, đưa tay phủi phủi đống bụi trắng xóa trên mái tóc nâu hơi rối của người kia, hỏi đùa “Muốn đập tường qua nhà anh?”

Bạch Cẩm rụt người gật đầu.

Ngôn Mặc: “...”

Thật luôn kìa!!

Tui ở nhà đợi mấy người, mấy người tìm cách đập tường qua nhà tui????

Gì cồng kềnh vậy ba????:>

“Cổng chính nhà anh có thả chó à?” Ngôn đại thiếu gia nghi hoặc nhìn chăm chăm bạn trai nhỏ nhà mình.

Đôi mắt lam sắc tựa ngọc lưu ly chìm trong nước của Bạch Cẩm ngạc nhiên mở to nhìn Ngôn Mặc, “Em tưởng anh giận em!”

Ngôn Mặc: “...”

Hơi cạn lời.

Ờm, hình như cậu và ba ba có chung đặc điểm, lên cơn đean thì sẽ đóng cửa thả chó thì phải?!!

Còn ai mở cũng không được!!

Haha, quên!!!

Nhưng mà chuyện này có thể trách cậu sao? Ai lại mở cửa cho người mình đang dỗi chứ?!

Kết luận: không phải lỗi của tui!!!!

Ngôn Mặc mím môi lấy khăn tay lau lau khuôn mặt bẩn hề hề cho bạn trai nhỏ nhà mình, lau đi lớp bụi bặm lại lộ ra khuôn mặt đẹp trai sáng láng, không nhịn được hỏi, “Em leo tường không được à?”

Bạch Cẩm thành thật trả lời, “Leo tường nhà người khác là đột nhập trái phép!!”

Đột nhập trái phép sẽ bị những con robot giám sát giật cho te đầu, sau đó bị cảnh sát tha đi.

Ngôn Mặc: “....”

“Thế phá tường nhà người khác thì được à?”

“Chủ nhân có quyền sửa đổi kiến trúc trong khu vực!!”

“Nhưng đây vẫn là nhà của anh!”

“Anh đã sang tên cho Ngôn Ngạn rồi, nó cũng đã cho phép bọn em thi công!!”

Ngôn Mặc: “...”

Thật sự không biết nên nói gì?!

Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội đi mọe theo kẻ địch luôn rồi!!

Bảo sao gần đây ánh mắt của con cún con đó nhìn mình có chút kỳ quái, muốn nói lại thôi!!

Thì ra là từ lâu đã bán luôn ông già cho người khác rồi!!

Mấy người hợp tác vui vẻ quá, mấy người bày mưu tính kế lên đầu tui hay ho quá!!

Ngôn Mặc: Không, chúng ta không được nổi nóng, chúng ta phải làm những con người lương thiện, …

Bỏ mẹ luôn đi lương thiện!!!

Một gạch nữa khắc lên sổ ghi nợ dành cho con trai yêu quý, mày chết chắc rồi con ạ!!

Ngôn Mặc trừng mắt, hậm hực trèo lên xe, đóng cửa cái rầm, ra lệnh cho tài xế chạy xe đi mất, để lại phía sau một hàng khói bụi dài do tốc độ xe chạy quá nhanh cho ngài Tử tước đại nhân.

Hừ, Ngôn Mặc nghĩ bụng, khói bụi trên đường nhưng đậm mùi Maybach Exelero!!!

Mùi tiền!!!!

Sặc chết mấy người!!!

Hành vi ấu trĩ của Ngôn đại thiếu gia qua đi, sau khi đến nhà hàng, cậu lại lắc mình biến hóa thành một Ngôn đổng quyền uy lạnh nhạt, bước vào cuộc đàm phán.

Nào ngờ, vừa mở cửa ra, bản mặt to đùng của Bạch Cẩm lại đập vào mặt cậu.

Phía sau là ngài Thư ký Drake nâng kính gật đầu, phía sau nữa là hai hàng người đang cười tươi lấy lòng.

Mọe, suýt nữa quên hôm nay hẹn chính chủ ra bàn chuyện hợp đồng luôn á!!

Khỏi phải nói, những người này tiếp tục dùng thái độ nói chuyện với ông chủ để trò chuyện với cậu.

Biết nhìn ghê ấy!!!

Đã vậy, Ngôn Mặc cũng nở nụ cười chuẩn thương nghiệp, đưa tay, “Xin chào ngài Tử tước, chúc ngài một ngày tốt lành!”

Nào ngờ, Bạch Cẩm không hề làm theo kịch bản bữa ăn doanh nghiệp thường thấy, hứng khởi nắm lấy tay Ngôn Mặc, kéo cậu đi băng băng xuyên qua đám người, sau đó ấn cậu ngồi bên cạnh, ngay vị trí chủ vị.

Chu Minh và đám chuyên gia Ngôn Tinh: “....”

Bỗng nhiên nghi ngờ nhân sinh!!!!

Nhất là Chu Minh, bỗng nhiên có cảm giác nên đổi tên công ty thành Giải trí Đát Kỷ.

Bàn ăn hình chữ nhật, hai hàng ghế lần lượt có người ngồi xuống, duy chỉ có hai chiếc ghế gần Bạch Cẩm bị bỏ trống.

Số người hai bên xấp xỉ nhau, nếu ngồi như vậy sẽ có người bên tập đoàn Ares bị cô lập dưới cuối hàng, Chu Minh đang định kéo chiếc ghế gần Ngôn Mặc nhất ngồi xuống thì nhìn thấy cảnh này, liền đưa mắt hỏi ý cậu.

Ngôn Mặc trầm ngâm nhìn một lúc, sau đó gật đầu.

Những người bên Giải trí Ngôn Tinh cũng tự giác ngồi cách xa Ngôn đổng hai chiếc ghế.

Nhìn qua cứ như hai người Bạch Cẩm và Ngôn Mặc bị cô lập ở đầu bàn vậy!!!!

Hai thế giới!!!

Kiểu, mấy người nói chuyện của mấy người, tụi tui nói chuyện của tụi tui, nước sông không phạm nước giếng vậy á!!

Khoảng cách hơi xa, mỗi lần Ngôn Mặc xem tài liệu lại thấy hơi khó khăn, nhưng ngẫm lại dường như Bạch Cẩm từ trước đến nay ngoài cậu ra không cho phép ai đến gần.

Nhất là cái hôm bị cô gái ở trường Đại học chạm đến, bạn trai nhỏ của cậu trở nên rất kỳ lạ.

Đến khi đồ ăn được dọn lên, hai bên nhìn chung đều đã đạt được thỏa thuận sơ bộ, mọi người đều trò chuyện câu được câu không, Ngôn Mặc mới phát giác ra, bạn trai nhỏ nhà mình từ đầu đến giờ vẫn không nói một câu.

Kính mắt của mình được Bạch Cẩm tháo ra xếp gọn một bên, Ngôn Mặc bắt đầu có cảm giác, hai tay của mình như vứt đi vậy!

Xem xem chủ nhân của một tập đoàn lớn từ đầu đến giờ làm gì, kéo ghế cho cậu, lau tay cho cậu, chùi ly tách cho cậu, vứt chai rượu đắt tiền của cậu, gọi trà thảo mộc cho cậu, đổi điểm tâm thành món cậu thích, rót trà cho cậu, từng nĩa từng nĩa dâng đồ ăn tận miệng cho cậu, tỉ mỉ lau dụng cụ ăn uống cho cậu, đến khi món lên thì ngồi chăm chú rẻ xương cá, bóc vỏ tôm, cắt thức ăn ra từng mảnh vừa miệng đặt vào chén cậu…..

Ủa, công việc của ngài Chủ tịch là vậy á???

Nhưng hình như những người khác bên tập đoàn bọn họ cũng chả có ý kiến gì với ông chủ thế này!!

Ờm, định lực ghê gớm đấy!

Có thể nhìn thấy, bọn họ vẫn còn đi làm cho ông chủ kiểu này là có niềm đam mê to lớn với công việc đến thế nào?!!

Trong đầu của Ngôn Mặc tràn đầy dấu hỏi chấm.

Ngôn Mặc liếc nhìn gương mặt chăm chú chiến đấu với cá của Bạch Cẩm, hoang mang hỏi, “Em không muốn nói gì à?”

Một tay Bạch Cẩm đeo bao tay ăn hải sản, một tay cầm đũa, nghi hoặc ngẩng đầu, “Anh đang làm việc mà, em không nên làm phiền anh!!”

Vẻ mặt của bạn trai nhỏ thể hiện mười phần đứng đắn kiêu ngạo, như thể đang muốn ưỡn ngực khoe rằng, anh xem, em rất ngoan, suốt cả buổi im lặng không làm phiền đến anh luôn đấy!

Ngôn Mặc: “...”

Hoài nghi cuộc đời.

Nếu người khác không có vấn đề, vậy chả nhẽ mình mới là người có vấn đề?!

Ngôn Mặc mở to mắt: “Nhưng em là ông chủ của bọn họ a!!”

Bạch Cẩm xem như đương nhiên mà trả lời: “Tiêu nhiều tiền thuê nhiều nhân tài như vậy, chỉ bàn chuyện hợp tác còn cần em ra mặt?”

Ngôn Mặc: “...”

Nghe có lý phếch!!!!

Ngôn đại thiếu gia đột nhiên khám phá ra thêm một lối sống mới của người làm chủ.

Chỉ cần không phá sản, mấy người làm gì mặc mấy người, tui làm gì mặc tui!

“Vậy em đến đây làm gì?” Ngôn Mặc bắt đầu nhận sự cung phụng của bạn trai nhỏ, há mồm chờ ăn.

“Vì có anh ở đây mà!” Bạch Cẩm vừa thổi bát canh cá đút Ngôn Mặc vừa đáp.

Ở chốn đông người nghe được câu này, tai Ngôn Mặc thoáng đỏ, vội cầm một con tôm đã bóc vỏ chặn miệng Bạch Cẩm.

Nào ngờ Bạch Cẩm đột nhiên há miệng, chẳng những nuốt trọn con tôm mà còn ngậm lấy ngón tay của cậu không buông.

Ngôn Mặc mặt đỏ như sung huyết, tay chân luống cuống, hốt hoảng trừng mắt, “Em …. em …. em …” mau buông ra.

Làm như không nghe thấy lời của Ngôn đại thiếu gia, NGài Tử tước cụp mắt nhìn xuống bàn tay trắng nõn, tựa hồ như muốn cắn một cái.

Đã vậy, Bạch Cẩm sau khi cắn rồi còn không chịu nhả ra, dùng đầu lưỡi liếʍ qua một lượt, cong môi nhìn biểu cảm cuống cuồng sắp chui xuống đất của Ngôn Mặc.

Hai người cứ vậy anh anh em em vờn qua vờn lại, khiến căn phòng trở thành hiện trường ngược cẩu quy mô lớn, trực tiếp làm cho những người còn lại trở thành bóng đèn nghìn oát, chỉ biết cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà ráng nuốt từng ngụm cơm canh.

Không biết không nghe không thấy!!!

Móa, gạo là sỏi đá, cá là vỏ cây, còn bọn họ là những con bê đang ăn cỏ.

Bọn họ không xứng làm người nữa rồi!!!!!

Trước khi về, đám người Chu Minh còn cho Ngôn Mặc những ánh mắt thâm sâu thầm kín như thể đang nhìn Đát Kỷ thời hiện đại đi mê hoặc Trụ vương.

Trong lòng Ngôn Mặc bỗng nhiên ngũ vị tạp trần.

Cậu thật sự muốn ngửa mặt lên trời và hét thật lớn:

Không phải tui, tui không có!! (╯°□°)╯︵ ┻━┻