Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 14: Trẫm tức giận rồi!

“Thế nên các người đã đi tìm chúng tôi đúng một ngày một đêm?”

Trời nhá nhem tối, Ngôn Mặc khoanh tay ngồi trước đống lửa nhỏ, ánh sáng bập bùng hắc lên gương mặt cậu, ngũ quan chìm sâu trong lãnh tĩnh, như một mặt hồ phẳng lặng, trái ngược hoàn toàn với ánh lửa nhảy nhót lướt qua bên ngoài, khiến biểu cảm của Ngôn Mặc càng thêm thâm sâu khó dò.

Nhưng nhìn qua biểu hiện lạnh nhạt của cậu, vẫn có thể rõ ràng là tâm tình không hề tốt một chút nào.

Nhất là khi nhìn thấy gương mặt hơi tiều tụy của Sở Nhạc và Ngôn Ngạn, cộng thêm dáng vẻ có chút mệt mỏi phong trần của Trình Chu, còn La Dương ….

Thôi, tên này thì bỏ đi, hắn quay phim hai ngày hai đêm còn nhảy tưng tưng được!

“Tiểu Ngạn, con chưa về nhà phải không?” Ngôn Mặc trầm giọng hỏi.

Lúc nãy đến còn kéo quân hùng hùng hổ hổ như bắt gian, hiện tại một đám đều đã im lặng như chim cút, chẳng dám hé răng nửa lời.

Ngôn Ngạn bị réo tên, chỉ biết rụt cổ lắc đầu.

Ngôn Mặc lạnh giọng, “Con có nhìn tới tiểu Nhạc không, còn chú Trình? Hai người đều là omega, con một chút năng lực suy xét cũng biến mất à?”

Sở Nhạc vừa nghe tên mình đã rút người lại, trốn một bên như chuột nhỏ gặm bánh mỳ.

Động tác uống trà của Trình Chu hơi sững lại, gương mặt thoáng mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Ngôn Ngạn cúi thấp đầu, “Con xin lỗi ba, là con suy xét không chu toàn!! Nhưng mà … con ….”

“Con ngậm miệng” Ngôn Mặc vung tay vứt cho hắn một ổ bánh mỳ còn sót lại trong balo, nói “Tạm thời ba không muốn nghe con giải thích!”

Cậu vừa quay đầu, đã thấy La Dương cặm cụi hí hoáy mở đồ hộp, về mặt cười hề hề như gặp bảo vật, liền không nhịn được dùng chai nước gõ lên đầu hắn cái cốp, bực bội nói, “Cậu nhặt lại tiền đồ giúp tôi, làm minh tinh mà dám đi theo bọn họ chạy loạn, còn không sợ paparazi chụp được?”

La Dương bị ăn đau, nhăn mặt xoa xoa đầu, mếu máo cáo trạng, “Kim chủ ….” chưa kịp nói, sống lưng hắn bỗng rùng mình, liền đổi lời, “Ông chủ, thật oan ức quá, tôi chỉ là người thừa thải, xách giày theo chân vợ đến đây, có tiếng nói gì mà khuyên bọn họ a~”

Lại lầm bầm, “Tôi cũng một ngày một đêm rồi chưa được ăn ngủ đàng hoàng chứ bộ, tôi không đáng thương à??”

Ngôn Mặc híp mắt, “Đừng tưởng tôi không biết, cậu chính là sợ thiên hạ này không đủ loạn, hiện giờ có lẽ chỉ hận không đem theo hạt dưa ra cắn đi?!! Cậu gan to nhỉ? Còn dám ăn dưa ăn đến lên đầu tôi, một ngày nào đó tôi sẽ đem cậu đi thiến!”

La Dương bị dọa, liền run cầm cập trốn sau lưng Trình Chu, la oai oái, “Vợ ơi vợ ơi, em xem, bọn họ hết một người lại một người ức hϊếp anh, huhu”

Mặt Trình Chu biến đen thấy rõ, “Cậu câm miệng!”

La Dương càng nháo càng hăng, “Em vậy mà không để ý đến anh, em hết thương anh rồi à? huhu …. đệt mịe!!”

Đột nhiên, ‘Phập’ một tiếng, một nhánh cây không biết từ đâu lao vυ't ra, hung ác cắm vào mặt đất, nằm ngay trước mắt La Dương, nếu hắn không phản ứng nhanh lùi lại một bước, đã sớm bị đâm lòi ruột, phi thăng đi chầu ông bà.

Cành cây cắm sâu vào mặt đất cứng cáp, nghiêng đúng một góc 45 độ, khiến La Dương toát mồ hôi lạnh, tự giác ngậm miệng.

Từ phía xa, Bạch Cẩm nhàn nhã đạp lá đi tới, trên tay là hai xâu lớn đầy cá, đã được xử lý sạch sẽ.

Ánh mắt lam sắc híp lại, sáng lòe như một loài dã thú đang chăm chăm nhìn con mồi trong đêm đen.

Hiển nhiên là tâm trạng không được tốt lắm!!!

Ngôn Mặc lập tức chạy đến xum xoe làm dịu tâm tình của anh!!

Cậu cảm nhận được, từ khi đám người này xuất hiện, tâm trạng Bạch Cẩm không phải là xấu bình thường, mà là cực kỳ cực kỳ mất hứng.

Mà ở phía sau Ngôn Mặc, Trình Chu đứng dậy, tay phải đặt lên ngực trái, tay còn lại đưa ra sau lưng, theo lễ nghi cúi đầu, “Ngài Tử tước.”

Trình Chu là thiếu tướng, mặt một số người quan trọng dĩ nhiên là nhận biết, nhưng những người còn lại thì không như vậy, một bộ đều trợn mắt há mồm.

Phản ứng dữ dội nhất là La Dương, dường như hắn bị ám tiễn ban nãy dọa sợ, ngồi thu mình một góc như con cún, chỉ thiếu nước niệm chú tàng hình.

Bạch Cẩm gật đầu, “Trình thiếu tướng không cần câu nệ lễ tiết.”

Ngôn Mặc suy ngẫm một hồi, lúc này mới ló đầu lên hòa giải không khí, “Đúng vậy, ban nãy gấp quá anh chưa giới thiệu với em, vị này em đã biết rồi, Trình Chu thiếu tướng. Phía sau cậu ấy là La Dương, nghệ sĩ trong công ty anh. Hai đứa nhỏ ngồi ở bên phải là hai đứa con mà anh thường nhắc với em.”

Vừa nói, cậu vừa ngoắc tay gọi “Tiểu Ngạn, tiểu Nhạc, đến đây!”

Ngôn Ngạn và Sở Nhạc mặt mày nghiêm túc bước tới, Ngôn Mặc tiếp lời, “Chú ấy là bạn trai của ba, Ngài Tử tước Marcus Ares Walter Arnold, còn có thể gọi là Bạch Cẩm.”

Sơ Nhạc và Ngôn Ngạn tuy không hiểu tại sao nghiên cứu sinh lại biến thành Ngài Tử tước, nhưng vì thân phận đối phương, cũng chỉ có thể theo lễ nghi mà chào hỏi.

Những nhân viên thuộc cơ quan bảo hộ quyền lợi omega đều đã được Trình Chu ra lệnh xuống núi trở về, chỉ còn bốn người bọn họ vừa đói khát vừa mệt nhọc, nên quay trở lại nơi cắm trại, nghỉ ngơi một chốc rồi lại quay về.

Bạch Cẩm vốn không nhiều lời, vẫn ngồi một góc im lặng nướng cá, nét mặt trầm tĩnh như không, ánh lửa bập bùng cũng chẳng dám nhảy nhót trong đôi mắt lam u lặng tựa biển sâu.

Đống lửa chốc chốc lại có tiếng nổ lách cách do những cành cây gỗ ẩm ướt, kết hợp với khúc nhạc dạo dưới ánh trăng của tự nhiên, hài hòa êm dịu.

Trình Chu vội kéo Ngôn Mặc qua một bên, nhíu mày thì thầm, “Đây là mắt nhìn người tốt của cậu?”

Ngôn Mặc: “.....Em ấy tốt mà!??!”

Trình Chu hận rèn sắt không thành thép: “..... Con mắt nào của cậu nhìn hắn tốt? Chuyện tốt của hắn làm cậu chưa nghe qua?”

Ngôn Mặc: “Cậu không được chỉ nghe lời đồn rồi gán ghép lên người khác như vậy!!”

Trình Chu trợn trắng: “.... Cậu …..?! Được rồi, không nói đến những việc đó, cậu không đấu lại hắn, hiểu không?”

Ngôn Mặc: “Như vậy tốt mà, có em ấy ở bên cạnh, tôi không cần phải đau não đối phó với người khác, tùy tâm sở dục, vui vẻ biết bao nhiêu!!”

Trình Chu: “....”

Hắn mệt mỏi, chỉ muốn về nhà!!!

Mắt thấy Ngôn Mặc đang lao nhanh trên con đường tự bơi vào lưới, hắn đến nói cũng chả buồn nói nữa!!

Tâm mệt!!

Trình Chu đen mặt quay về, phất tay ngồi trước đống lửa, thật không tiêu hóa nổi cái gương mặt ngây thơ đó của Ngôn Mặc thêm một lần nào nữa.

Ngôn Ngạn đưa mắt nhìn thoáng qua, biết Trình Chu đã khuyên can thất bại, gương mặt thêm một tầng nghiêm trọng.

Những tưởng chỉ là một tên Nghiên cứu sinh bình thường, nào ngờ lại là Ngài Tử tước, hiện giờ bọn họ có làm gì cũng chẳng khác gì trò mèo, múa rìu qua mắt thợ.

Hắn không tin một nhân vật như thế lại tình cờ xuất hiện ở nơi này, năm lần bảy lượt tiếp cận baba, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đơn giản.

Ngôn Ngạn ngồi thừ ra một lúc lâu thì Sở Nhạc bên cạnh kéo kéo ống tay áo hắn, vẻ mặt hơi mê mang, kề sát bên tai thì thầm.

Ngôn Mặc không quan tâm đến bọn họ, cậu ngồi kế bên Bạch Cẩm, thèm thuồng nhìn mấy con cá đang liên tục chảy mỡ xèo xèo trên hai cái xiên nướng.

Cá to to, cá thơm thơm!!!!

Hơi nóng từ đống lửa thỉnh thoảng bị cơn gió lùa qua, phả thẳng vào mặt, nhưng rất nhanh lại đổi hướng quay đi, hơi nóng chớp nhoáng như cơn mưa bóng mây lướt qua trời thu, chỉ kịp khiến gương mặt của cậu càng thêm ửng hồng, trông có vẻ cực kỳ háo hức.

Nhìn thấy biểu cảm này của Ngôn Mặc, Bạch Cẩm bất giác muốn véo một cái, cũng thực sự đã đưa tay đến xoa nắn gương mặt kiều nộn.

Ngôn Mặc: “.....”

Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng bất lực, “Em chừa cho anh tý mặt mũi tuổi già được không?”

Bạch Cẩm cười tủm tỉm thu tay về, hiển nhiên là chẳng đặt lời nhắc nhở của Ngôn Mặc trong lòng, dùng tay xé thịt cá vừa mới chín, thổi thổi vài cái rồi đút cho Ngôn Mặc.

Ngôn Mặc: “....”

Thôi kệ, ăn quan trọng nhất!

Hai xiên cá không hề nhỏ, Ngôn Mặc mắt thấy tất cả đều đã chín, liền muốn quay đầu gọi bọn họ vào ăn.

Nào ngờ, Ngôn Ngạn bất thình lình xuất hiện từ phía sau cậu, hại cậu suýt nữa đã phá vỡ hình tượng ba ba thành thục trưởng thành, trực tiếp trợn trắng.

Ngôn Ngạn không hề nhìn xuống Ngôn Mặc, mà là thẳng thừng đối với Bạch Cẩm đánh tiếng

“Tôi muốn nói chuyện riêng với chú!”

Vẻ hờ hững của Bạch Cẩm dần buông xuống, cả người dần trở nên nghiêm túc, đối diện với tầm mắt trịnh trọng của Ngôn Ngạn, bình thản đáp, “Được!”

Ngôn Mặc: “....”

Đàn ông luôn có những cách xử lý mọi chuyện rất riêng cần được tôn trọng, nghĩ vậy, Ngôn Mặc cũng không ngăn cản bọn họ, lặng lẽ ngồi tiếp tục ăn cá, còn không quên dặn dò Bạch Cẩm

“Nếu có đánh nhau với con, em nương tay một chút nhé!!”

Bạch Cẩm cong môi cười cười, cũng chỉ sờ đầu cậu rồi thôi, sau đó cùng với Ngôn Ngạn vẻ mặt phức tạp bước về phía xa.

Ngôn Mặc không nhìn trộm, ngoan ngoãn ngồi ăn đợi bọn họ, bên cạnh lại xuất hiện thêm một La Dương đang ăn như lang như hổ.

Trình Chu từ từ bước đến, nói, “Không ngờ đấy, cậu lại khuyên một beta đi nhường một alpha!”

Ngôn Mặc: “.... Cậu không hiểu, mười alpha cũng chưa chắc đυ.ng đến được một sợi tóc bạn trai nhỏ nhà tôi!”

Trình Chu nghi hoặc, “Thật?”

Ngôn Mặc: “Thật hơn vàng, cậu có thấy người nào có thể bình thản nhấc được cả nửa cái xe hơi chưa?”

Trình Chu: “.....Chưa. Nhưng con trai cậu hiện tại khiêng được hơn 400kg!!”

Ngôn Mặc: “....”

Móa, nam chính có bị buff hơi quá rồi không? Thương gia có cần như lực sĩ như vậy không?

Logic ở đâu? Lý lẽ thường tình ở đâu?

Nhưng nghĩ đến thiết lập "Cái gì cũng là nhất" của nam chính bao đời nay, Ngôn Mặc liền có thể thông suốt.

Cậu nhướng mày hỏi, “Sao cậu biết?”

Trình Chu được La Dương đem thịt cá đã tách xương đưa đến, vừa ăn vừa trả lời, “Nó huấn luyện ở chỗ tôi!!”

Ngôn Mặc: “.....Đi cải tạo thì huấn luyện làm gì?”

Trình Chu bình tĩnh nuốt cái ực, nói, “Nó xin tôi vào làm cộng tác viên cho Cơ quan bảo hộ quyền lợi Omega, con trai nhỏ của cậu cũng biết!”

Ngôn Mặc gặm miếng xương, nói, “Ò, ….”

Sau đó, cậu vứt bỏ miếng xương, trợn mắt, “Nó đi làm bên chỗ cậu, công ty nhà tôi phải làm sao?”

Trình Chu nhún vai, tiếp tục ăn.

Ngôn Mặc không thể nuốt trôi cơm nổi, liền ngoắt Sở Nhạc đang ngoan ngoãn ngồi một bên gặm cá đến, hỏi, “Tiểu Ngạn muốn đi làm cho chú Trình?”

Sở Nhạc: “Vâng, anh ấy muốn ra ngoài nhìn một chút thế giới bên ngoài, cũng muốn thử sức một chút khả năng của mình.”

Ngôn Mặc bất giác hít một hơi thật sâu, ngẫm nghĩ một chút lại thở dài, “Thôi, hai đứa thích là được, còn có ba ở đây.”

Sở Nhạc xúc động ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn dưới ánh lửa đỏ bừng, gật đầu thật mạnh, “Vâng, con cảm ơn baba!!”

Ngôn Mặc cười cười muốn đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, lại phát hiện tay mình toàn là cá nên rút lại, bỗng nghe tiếng Trình Chu bên cạnh nói

“Cậu đoán sai rồi, hai người bọn họ không đánh nhau! Thậm chí từ đầu đến cuối luôn bảo trì khoảng cách hơn một mét!” Nói đoạn, lại tiếp tục, "Sau này cậu có lẽ nên nghe lời đồn nhiều một chút, đôi khi không sai đâu!!"

Ngôn Mặc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai thân ảnh nam nhân từ xa bước đến gần, tuy mức độ chững chạc không giống nhau, nhưng cả hai lại cho người ta cảm giác cực kỳ tin tưởng, cực kỳ đáng trông cậy.

Hơn nữa, khí chất phát ra từ bọn họ là hoàn toàn giống nhau, cao quý, lãnh tĩnh, cường thế.

Ngôn Mặc vớ tay lấy kính mắt đeo lên, càng nhìn càng trầm xuống.

Hai người bọn họ từ bóng tối bước ra, đường nét khuôn mặt bị lu mờ không ít, nhưng nếu chú ý kỹ, có rất nhiều đường nét lại ..... giống y hệt nhau.