Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 12: Bạn trai nhỏ!!!

Cười cười đẩy nam nhân trên người xuống, Ngôn Mặc đem tất cả hộp thức ăn đều đóng lại, "Không ăn nữa, anh no rồi, em nhanh ăn phần của em đi!!"

Bạch Cẩm hiếm khi không ép cậu ăn tiếp, nhưng cũng không động đến phần của mình, nắm tay Ngôn Mặc đào cậu ra khỏi giường, một tay bế xốc cậu lên.

Cái này .... cũng quá kinh dị rồi!!!

Ngôn Mặc bị hành động bất thình lình của anh dọa đến không nói nên lời, sợ bản thân vùng vẫy sẽ rơi xuống, chỉ biết bám víu lấy cổ nam nhân.

Má ưi, cậu ít gì cũng nặng 55kg đó có được không? Thế mà lại bị Bạch Cẩm một tay xốc hẫng lên nhẹ như không!!

Bạch Cẩm cong mắt cười thần bí, sải bước "Trước tiên cho anh xem cái này!"

Phòng nghỉ mở cửa ra chính là không gian nghiên cứu, Ngôn Mặc còn đang ngồi trên tay Bạch Cẩm xoắn xít, bỗng nhiên thấy anh đi tới thứ khổng lồ ngay chính giữa căn phòng.

Ngôn Mặc nghi hoặc, "Không phải trên thiệp mời ghi ngày mai mới có thể xem sao?"

Bạch Cẩm cười cười đáp, "Hiện giờ chỉ sớm hơn ba giờ, đều là để cho anh, sớm hay muộn không quá quan trọng!"

Ngôn Mặc ngạc nhiên, "Em không chờ mọi người cùng xem à?"

Bạch Cẩm: "Chỉ có anh thôi, không có người khác!"

Nghe vậy, Ngôn Mặc mới ngộ ra, à há, Ngài Tử tước cần gì phải cho người khác xem thành quả nghiên cứu của mình chứ!!

Đến đây, Bạch Cẩm một tay bế cậu, một tay kéo tấm màn trắng xuống, tiếng vải dày nặng cọ xát với vật thể kim loại phát ra liên tục, ầm ầm tráng lệ rơi xuống, cuối cùng yên vị nằm trên mặt đất, dần dần để lộ vật thể có ánh sáng bạc chói lóa bên trong.

Ngôn Mặc bị thứ trước mặt làm cho hồn bay phách lạc,mắt chữ A mồm chữ O, triệt để bị dọa ngốc.

Đây là gì? Một con robot khổng lồ, cậu đang xem phim siêu nhân sao??? Cái kiểu mấy con thần thú của siêu nhân hợp thể lại ấy!!!

Nhưng mà con robot này nhìn rất cường đại, không hề giống mấy cái lòe loẹt trong phim chút nào luôn!!

Một thân ánh bạc lạnh lẽo, hai mắt nhắm nghiền, phía sau đeo một hộp kim loại thần bí, hai tay cầm đại pháo.

Ngầu level max!!!

Ngôn Mặc lần đầu tiên nhìn thấy thứ như vậy, không khỏi phấn khích quá mức, đưa tay lại gần.

Nào ngờ, cậu chưa kịp chạm đến, thứ khổng lồ này đã quỳ một chân xuống, cúi thấp đầu.

Tiếp theo, Ngôn Mặc bị Bạch Cẩm nâng lên, đưa lên vai con robot, ngồi vắt vẻo trên không trung cách mặt đất hơn hai mét.

Từ trên cao trông xuống như một kẻ ăn trên ngồi trước được cung phụng, hạ mắt nhìn xuống người trước mặt, Ngôn Mặc cảm thấy phá lệ hoảng hốt, biểu tình bình tĩnh kiêu ngạo cố gắng duy trì bấy lâu nay cũng theo đó dần biến mất.

Mọi chuyện càng không thể tin được hơn, Bạch Cẩm thế mà lại quỳ một chân xuống ngay trước mặt cậu, cứ như một con người nhỏ bé đang quỳ bái thần minh.

Ngôn Mặc kinh ngạc không thôi, định leo xuống, nhưng Bạch Cẩm lại lấy ra một hộp gấm nhỏ màu đen, ngẩng đầu chăm chú nhìn cậu.

"Tuy lời đã bị anh thổ lộ trước, nhưng em vẫn muốn dùng cách này nói với anh rằng em yêu anh, là loại tình yêu muốn ràng buộc cả đời, mãi không lìa xa.

Ngôn Mặc, hiện giờ em đã là người dưới chân anh, cả đời này chỉ thuộc về anh, cả linh hồn và thể xác của em tùy anh sở dụng, nguyện một lòng trung thành với anh cho đến khi chết.

Ngôn Mặc, em yêu anh, cũng chỉ có anh mà thôi! Toàn bộ những gì em nói với anh không phải là lời hứa, mà là lời khẳng định. Có thể hiện giờ anh sẽ không tin tưởng, nhưng em sẽ dùng thời gian còn lại của mình chứng minh lời nói hôm nay....

....Anh có bằng lòng chấp nhận cho em đến bên cạnh anh, chính thức có tư cách đứng cùng anh hay không?"

Ngôn Mặc nghi hoặc nhìn xuống, cả người phút chốc rơi vào tĩnh lặng.

Đầu óc Ngôn Mặc ong ong, ngay cả mình đang ở đâu cũng không biết, đành ngồi sững sờ nhìn Bạch Cẩm.

Một hồi lâu sau, cậu nghiêm túc hỏi, "Em thực sự khẳng định là anh?"

Bạch Cẩm lần nữa khẳng định, "Người em yêu từ trước đến nay chỉ có anh!!!"

Nhìn thấy ánh mắt kiên định cùng chân thành đến cố chấp của Bạch Cẩm, Ngôn Mặc đành dẹp bỏ tất cả vướng bận, hít một hơi thật sâu, nói, "Anh đồng ý với em, bạn trai nhỏ của anh!!"

Không đợi lâu, Bạch Cẩm liền đứng dậy, âu yếm hôn lên đôi bàn chân ngọc của Ngôn Mặc, trong đôi mắt màu lam hiện lên sự si mê quấn quít, đầy thỏa nguyện, khóe miệng không nhịn được cong cong mỉm cười.

Ngôn Mặc để yên cho anh muốn làm gì làm, sau khi được đeo nhẫn cho thì ngồi vắt vẻo trên cao ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón tay trắng nõn.

Chiếc nhẫn có màu bạc, ẩn ngay chính giữa là một đường xoắn kim cương đen được chế tác tinh mỹ, trơn trơn nặng nặng, để dưới ánh sáng thì lấp lánh, để dưới bóng tối thì phát ra ánh sáng nhàn nhạt cao quý, vừa xinh đẹp vừa không vướng víu chút nào.

Vừa vặn khớp với kích cỡ ngón tay, dễ dàng tháo ra đeo vào, hiện giờ cậu còn hơi gầy do thời gian dài nằm trong phòng vô trùng, nếu qua một đoạn thời gian nữa, Ngôn Mặc đoán chắc chiếc nhẫn này sẽ càng chặt hơn một chút.

Vậy thì muốn rơi ra cũng khó!!!

Cậu cười cười, không giấu nổi nội tâm vui vẻ!!

Hình như cái loại này đặt làm khá tốn thời gian, giá cũng không hề rẻ.

Nghĩ thì nghĩ vậy, Ngôn Mặc chẳng mấy chốc đã quẳng ra sau đầu, đối với món đồ này yêu thích không buông, chốc chốc lại giơ bàn tay lên ánh đèn, cảm thấy ngón tay giữa của mình đúng là quý giá muốn chết.

Cậu để cho Bạch Cẩm nghịch bàn chân một hồi thì đòi đi xuống, nghiêm túc chỉ vào con robot hỏi, "Cái này có thể lái không?"

Bạch Cẩm liền trả lời, "Lần sau sẽ cho anh vào khoang điều khiển, trước khi anh bước vào phải để em kiểm nghiệm an toàn cái đã, nhé?"

Ngôn Mặc nghe vậy liền phấn khởi, "Thật không?"

Bạch Cẩm cười cười xoa đầu cậu, "Thật, tất cả mọi thứ của em đều thuộc về anh!!"

Ngôn Mặc lần thứ ba nghe được câu này, còn nghe rõ ràng rành mạch như vậy, không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn một bộ ngang ngược được voi đòi tiên, "Anh nghe nói em có cả một vùng đất, ở trong đó có kho vũ khí tân tiến nhất thế giới..."

Vừa nói, hai mắt Ngôn Mặc vừa chớp chớp nhìn Bạch Cẩm, chỉ thấy anh bật cười gật đầu, "Hơi khó đi một chút, lúc nào anh muốn đến em đều sẽ dẫn anh đi!"

Ngôn Mặc vừa nghe tới hai mắt liền phát sáng, lại nghe Bạch Cẩm thỏ thẻ, "Vậy thì, anh có thể cho bạn trai nhỏ của anh một phúc lợi đặc biệt được không, hai ngày tới đều thuộc về em, không quan tâm người khác, thế nào?"

Ngôn Mặc vui như mở cờ trong bụng, làm gì còn có năng lực suy xét nữa, thẳng tay gọi cho Chu Minh.

Ngôn Mặc: "Hai ngày tới tôi có việc, lịch trình đều dời lại đi!"

Chu Minh: "...... Vâng!

Sau khi cúp máy, Ngôn Mặc gọi điện cho Sở Nhạc, cũng chỉ thông báo hai ba câu liền tắt phụt, tắt nguồn quang não.

Hừ hừ, đừng mơ có ai dám ngăn cản trẫm sủng hạnh ái phi!

Trẫm muốn làm hôn quân, không có triều chính gì nữa sất!!!

Thế nhưng trái ngược với tưởng tượng của hôn quân, Ares ái phi chỉ đem cậu hầu hạ cho tốt sau đó chui vào ổ chăn, thành thật ôm chặt nhau ngủ.

Hôn quân nào đó đã chuẩn bị sẵn sàng lâm trận: "....."

Đôi khi quân tử quá cũng không tốt đâu!!!!

Tịch mịch ghê á!!!

......

Sáng sớm, ánh mặt trời len lén xuyên qua rèm cửa, chiếu rọi đến đệm chăn ấm áp trong phòng, khiến cho nó ánh lên một màu vàng ấm áp.

Ngôn Mặc tỉnh dậy trong vòng tay của ái phi, đôi mắt kèm nhèm dụi dụi vào lòng ngực đối phương.

Sau đó, cậu bị thứ gì đó đâm vào đùi dọa tỉnh!!!

Kích thước này, độ nóng này!!

Da đầu Ngôn Mặc tê dại, muốn rụt người bỏ chạy nhưng đã không kịp, bị Bạch Cẩm nắm eo lôi trở lại, ngã vào l*иg ngực cứng rắn.

Bạch Cẩm ôm cậu, chất giọng buổi sáng sớm khàn khàn, "Đừng nghịch, đợi em một lát, được không?"

Ngôn Mặc nghe vậy liền ngoan ngoãn trở lại, cả người cứng nhắc không dám động đậy.

Cậu biết thời điểm này, nếu nghịch ngu rất dễ cháy ra lửa.

5 phút, 10 phút, 15 phút trôi qua ...

Ngôn Mặc bắt đầu nôn nóng.

20 phút, 25 phút, ....

Ngôn Mặc sắp không chịu nổi làm gối ôm hình người, đảo mắt, "Hay là anh giúp em nhé!"

Tiếp theo, không đợi Bạch Cẩm kịp phản ứng, Ngôn Mặc đã chui vào chăn, tự giác bò xuống dưới.

Xong việc, hai người rời giường muộn, Ngôn Mặt sợ người khác biết hai người qua đêm trong phòng nghiên cứu, đành phải nhân lúc trong tiết học, sân trường vắng lặng, lén chuồn ra ngoài mua đồ ăn sáng, rồi mới một đường chạy về nhà.

Ngôn Mặc đẩy chén cháo ra, lắc đầu oán hận, "Đều tại em cả, anh đã bảo dừng lại, em cứ tiếp tục, hiện giờ sưng thành thế này, khẳng định vài ngày nữa anh cũng không ăn nổi thức ăn mặn."

Bạch Cẩm dịu dàng giúp cậu thoa thuốc, ăn năn, "Em xin lỗi, lần tới em sẽ chú ý, em nhất định sẽ cố gắng khắc chế!!"

Ngôn Mặc cảm giác đánh vào bông, liềm hừ hừ cho qua, tiếp tục nhận sự cung phụng của Bạch Cẩm.

Ăn sáng xong, hai người vội vàng gom quần áo, lái xe đến một ngọn núi gần nhất, chuẩn bị cho chuyến leo núi cắm trại hai ngày một đêm đầy lãng mạn.

Ý kiến này dĩ nhiên là Ngôn Mặc đề xuất, nghe nói gần đây Bạch Cẩm chỉ ở trong phòng thí nghiệm không ra ngoài, cậu liền muốn cho anh đổi không khí một chút.

Ngọn núi này cách thành phố không xa, lái xe chỉ hơn hai giờ là đến, nằm trong một khu đất cá nhân, chủ nhân của nơi này là một ông lão rất đặc biệt, vui thì cho người khác vào, không vui thì miễn bàn.

Bất quá ông cụ rất thân với lão cha nên từ nhỏ Ngôn Mặc đã nhận tích xanh của nơi này, thích thì cứ đến chạy nhảy thoải mái.

Nói là núi thế nhưng địa hình của nó cũng không quá cao, hai người chỉ mất không được nửa ngày, vừa leo vừa cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng cũng đến được đỉnh núi.

Đến nơi, Ngôn Mặc mệt như một con chó, ngồi một chỗ phơi bụng, chả muốn động, còn Bạch Cẩm chỉ tu nửa chai nước đã tiếp tục dựng trại.

Ngôn Mặc vứt phăng tất cả đồ đạc trên người xuống, ai oán nói, "Tại sao thể lực của em lại tốt như vậy? Em lén anh tập luyện à?"

Bạch Cẩm nghe vậy cũng chỉ biết cười trừ không nói, bởi vì thật ra nói đến thể lực nghịch thiên, thì Ngôn Mặc mới đúng, thân là một omega lại có sức lăn lộn dữ dội đến thế, omega bình thường kiều nộn dễ vỡ, đừng nói là leo đến đỉnh núi, bọn họ bước đi nhiều chút đã mệt mỏi rồi.

Nhưng có vẻ như thể lực của Ngôn Mặc được kế thừa từ người ba thứ hai kia, người đó thân là omega còn đang lênh đênh trên biển cùng lão cha của cậu kia kìa.

Nhưng mà so với thời đại này, thể lực của Bạch Cẩm đúng là nghịch thiên, nên anh không phản bác!!

Bạch Cẩm tự dựng trại, chẳng mấy chốc đã xong xuôi, anh lại tiếp tục sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, còn không quên bật bộ phát sóng chống côn trùng và động vật đến gần.

Quay đầu nhìn lại, Ngôn Mặc đã dựa đầu vào thân cây ngủ tựa lúc nào.

Ánh chiều tà len lỏi qua kẽ lá, thắp sáng lên gương mặt ửng hồng, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, bị gió thổi nhẹ phiêu diêu, tiếng hít thở thật nhỏ lẫn trong khúc nhạc du dương của thiên nhiên.

Như một tinh linh nơi đài cao, ngủ quên chốn dương trần.

Mặt trời sắp lặn, phía chân trời đỏ rực như lửa, cả một nửa bầu trời đều là ánh đỏ cam hừng hực cuối ngày, lại bị rừng cây xanh biếc dung hòa, gió cùng mây diệu vợi, ánh nắng cũng chẳng còn gay gắt như thế nữa.

Bạch Cẩm cúi người, đem Ngôn Mặc bế lên, giúp cậu cởi bỏ áo khoác, lại cởi giày, đem người đến dòng suối gần đó lau người.

Lau xong, anh liền dùng khăn sạch quấn cậu thành một cục, cẩn thận đặt bên trong lều.

Tự nhận thấy trên người mình cũng không dính ít bụi, Bạch Cẩm liền tự động nhảy xuống suối tắm rửa.

Nào ngờ, chẳng ngâm mình được bao lâu, anh lại cảm nhận được ánh mắt nóng rực rơi trên người mình.

Giữa khung cảnh dần chuyển sang tối, bầu trời bị bao trùm một màu tím đậm, Bạch Cẩm vẫn cảm nhận được ánh mắt rõ ràng của người kia.

Anh thở dài xoay người bước đến gần, giọng điệu cưng chiều thấy rõ, "Anh tỉnh rồi? Có đói bụng không, chúng ta nướng cá ăn nhé!"

Thật ra ở trên đường đi Ngôn Mặc đã gặm đồ ăn không ít, Bạch Cẩm không bao giờ để Ngôn Mặc chịu mệt bao giờ, nên hiện giờ cậu liền không đói nữa, chỉ lo nhìn chăm chăm đôi chân của Bạch Cẩm.

Lông kìa!!

Đây là lần thứ hai cậu thấy lông đấy!!!

Nhiều như vậy, có cảm giác như con cháu đầy đàn, bị nước làm cho dính vào da thịt.

Còn nhiều hơn cả bất kỳ nam nhân nào mà cậu thấy luôn á!!!!

He he, lông ơi, chào mi!!!

Ngôn Mặc cười hâm dở như con điên, bị Bạch Cẩm một tay che mắt, "Không được cười, còn cười nữa sẽ không cho anh xem!"

Ngôn Mặc kéo tay anh xuống, lè lưỡi, "Của anh, còn không cho xem?!"

Bạch Cẩm nghe vậy thì cúi người cười khẽ, nghe hơi kìm nén, nhưng đến cuối cùng lại không nhịn được cười lớn, tiếng cười trầm thấp vui tai.

"Đúng vậy! Của anh, đều của anh hết! Thế tối nay chủ nhân có muốn ăn cá nướng không nào?"

Ngôn Mặc chẹp miệng, đến giờ mới nhớ tới chính sự, thầm nghĩ Bạch Cẩm đúng là yêu phi mà, khiến hôn quân đến ăn cơm cũng quên béng mất.

Nghĩ vậy, cậu vẫn nói, "Cá ở đâu vậy?" Bọn họ đi leo núi, làm gì có cá chứ?

Bạch Cẩm cong môi, ngẩng đầu hôn lên chóp mũi cậu, sau đó một tay chậm rãi giơ lên.

Một con cá to đùng trông nặng trịch, vảy màu bạc sáng óng đang ngúc ngoắc trong tay anh, một chút cũng không dám phản phán, đành phải đau đáu mở to mắt cá, nhìn chằm chằm hai người.

Ngôn Mặc suýt nữa đã rớt hàm xuống đất.

Bạch Cẩm cười cười, "Ban nãy em bơi ra ngoài kia là để tìm thứ này cho anh đấy, thích không?"

Ngôn Mặc gật đầu lia lịa, trong lòng bội phục Bạch Cẩm sát đất, gương mặt sáng rỡ, muốn đưa tay chạm thử.

Lành lạnh, trơn trơn!!

Ngôn Mặc cười tít, vui vẻ hôn chụt một cái lên mặt Bạch Cẩm, không tiếc lời khen, "Bạn trai nhỏ của anh giỏi quá, làm sao đây, anh ngày càng thích em rồi á!!"

Bạch Cẩm vứt phăng con cá lên bãi cỏ, nó cũng chỉ giương mắt đau đáu nhìn lên trời, không một chút giãy dụa, nhìn ngu ngốc đến cực điểm.

Nếu nhìn kỹ hơn nữa, có thể sẽ phát hiện ra, mặc dù hai chiếc mang vẫn hoạt động, nhưng con cá kia giống như đã chết, toàn bộ thân cá đều tê liệt, không còn một chút ý chí cầu sinh.

Hai người mặc kệ nó, điên cuồng hôn nhau, chẳng mấy chốc quần áo của Ngôn Mặc đã bị dây nước ướt nhẹp, dán vào da thịt trắng nõn, xinh đẹp đến phát sáng giữa khung cảnh tờ mờ tối.

Tiếng nước da^ʍ mỹ như hòa vào trời đất, bị rừng cây phát tác, phá lệ vang dội, nam nhân siết lấy eo cậu lôi xuống, mạnh bạo công thành đoạt đất.

Tiếng nước nặng nề vang lên, vài giọt nước li ti bắn lên khắp người, hai chân Ngôn Mặc bám chặt vào lưng nam nhân, hai tay chống lên bờ vai săn chắc, cúi đầu nghênh đón quân địch.

Dưỡng khí toàn bộ đều bị rút hết không còn, thể lực của Ngôn Mặc dần bị đánh đến tan tác không còn một chút, hổn hển thở dốc.

Nhưng Bạch Cẩm vẫn ương ngạnh không giải thoát cho cậu, như một con cún lớn cứng đầu cắn lấy không buông, cố chấp đến khi cậu không thở nổi nữa mới buông ra.

Nhưng ngay lập tức, cảm giác tê dại xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, Ngôn Mặc bị quân địch đột ngột tiến công, suýt nữa đã ngã ngửa ra sau, Bạch Cẩm há miệng cắn lấy hầu hết của cậu, một đường đi xuống, bắt đầu vùi đầu vào ngực.

Rất lâu sau, Ngôn Mặc hai mắt đờ đẫn bị ôm lên bờ, mệt đến nỗi không có sức phản kháng, mặc cho Bạch Cẩm giúp mình lau người thay quần áo.

Khi Bạch Cẩm ngồi nướng cá, Ngôn Mặc lấy gương ra soi khắp cơ thể, lại chậc lưỡi cảm khái, đúng là đi cắm trại trong rừng, muỗi cắn nơi nơi.

Thời buổi này người ta đi đâu cũng đem theo thiết bị ngăn chặn côn trùng và dã thú, nói dị chắc có người tin á??!!!

Haizzzz, mặc dù cậu yêu đương rất đường hoàng, nhưng kịch liệt quá như giới trẻ lại ngượng lắm ý, dù sao cũng đã già đầu rồi.

Mà thôi kệ, trẫm vui là được!!!

Ngôn Mặc hơi phiền não, nhưng là loại phiền não ngọt ngào, liền bén mảng lại gần Bạch Cẩm, giơ tay tố cáo, "Em xem này xem này, anh còn có thể gặp người sao?"

Bạch Cẩm dùng tay không xé một đoạn thịt cá, thổi thổi rồi đưa lên miệng Ngôn Mặc dỗ dành, "Ngoan, anh thử xem!"

Ngôn Mặc thành công bị hấp dẫn, quẳng chuyện nửa thân trên bị nhúng chàm qua một bên, há miệng ăn ngon lành.

Thịt cá ngon ngọt mọng nước, mềm mềm thơm thơm, có chút mỡ nhưng không quá ngấy, cũng không tanh một chút nào.

Ngôn Mặc híp mắt hưởng thụ, cánh môi nộn nộn sưng đỏ tiếp tục há miệng chờ ăn.

Kết quả là, nguyên một con cá to đùng bị Ngôn Mặc tiêu hóa hơn phân nửa, còn lại cũng chẳng có bao nhiêu thịt, Bạch Cẩm liền qua loa xử lý hết.

Ngôn Mặc sợ Bạch Cẩm đói, liền xé mở một cái bánh mì, cẩn thận đưa cho anh, còn bản thân thì vui vẻ gặm dâu tây, uống trà cẩu kỷ mà mình đem theo.

Cậu ngồi nhìn đốm lửa lách tách, mặc kệ tầm mắt của người kia vẫn luôn dính lên người mình, cười cười, "Em nói xem, nếu gia đình em mà biết ngài Tử tước của bọn họ đi theo anh đến tận đây, bọn họ có xem anh là yêu nghiệt không nhỉ?!" Có khi còn phái người đến, kiểu như tôi cho cậu năm tỷ đô, cậu tránh xa Ngài Tử tước của chúng tôi ra.

"Khì!!!" Ngôn Mặc bị chính sự lầy lội của mình làm cho bật cười, giọng cười an lạc trong veo, nghe như tiếng chuông gió buổi sớm, vạn vật xung quanh dường như bị tiếng cười của cậu ảnh hưởng, càng thêm bừng sáng.

Bạch Cẩm chăm chú nhìn gương mặt sinh động của Ngôn Mặc, không chỉ có mỗi anh si mê, ánh sáng cũng như đang lưu luyến nhảy múa trên người cậu, ung dung trả lời, "Gia đình duy nhất của em chỉ có anh!"

Ngôn Mặc hẫng người, nhưng ngay sau đó lại lấy lại được dáng vẻ bình thản, giả giờ chau mày nhắc nhở, "Không phải, em và anh còn có một đứa con trai một đứa con dâu, sau này cũng có thật nhiều cháu, tất cả bọn họ đều là những người thân của em, đều yêu thương kính trọng em."

Bạch Cẩm bật cười, đưa tay nắm chặt lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, nhìn chăm chăm vào gương mặt nhỏ, khẳng định, "Nhưng người em yêu nhất, cũng chỉ có một mình anh."

Ngôn Mặc bị một mũi tên xuyên tim: "..."

Chết rồi, bạn trai nhỏ càng ngày càng lợi hại, cậu không hold nổi nữa, làm sao đây? Online chờ gấp!!!

Tâm trạng cậu lâng lâng, giống như một đứa trẻ mở một gói quà yêu thích đã lâu, phát hiện ra bên trong còn đẹp hơn tưởng tượng, chỉ muốn nhảy cẫng lên.

Móa, ấu trĩ thế đó, nhưng trẫm vui là được!!!!

Đôi mắt của Ngôn Mặc bị ngọn lửa làm cho càng thêm lấp lánh, nghiêng đầu nhìn kỹ đôi mắt màu lam của Bạch Cẩm ngay sát bên cạnh, khẽ rướn người hôn lên.

Đồng không mông quạnh, là nơi lý tưởng để nói chuyện yêu đương!!!

Khuyết điểm là: rất dễ lau súng cướp cò!!