Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 10: Nhưng là sói đội lốt cừu

Trong nguyên tác, cho đến cuối truyện, vẫn chưa từng nghe nói đến Trình Chu có ai ở bên cạnh, điều này có nghĩa là hoặc là La Dương không thành công, hoặc là việc Ngôn Mặc sớm đưa La Dương xuất đạo đã trực tiếp ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc đời của hắn.

Nhưng ngoại trừ một số tình tiết máu chó đã bị Ngôn Mặc kịp thời đẩy lùi, ví dụ như vứt mọe tra công vào tù rồi còn máu chó gì nổi nữa, thì những tình tiết chính đều vẫn diễn ra theo mạch cốt truyện chủ đạo, thế nên Ngôn Mặc thiên về trường hợp đầu tiên nhiều hơn.

Nghĩ vậy, Ngôn Mặc cảm thấy hơi tiếc nuối, người như Trình Chu ấy mà, ngoài cứng trong mềm, thấy lạnh lùng khó gần dị thôi chứ thật ra bên trong dễ thương lắm, nếu đến cuối đời mà vẫn không có ai ở bên thì cũng thật là buồn.

Dù sao cũng là chị em cây khế, cậu thật sự hy vọng bạn bè của mình được sống hạnh phúc mà!

Nói thì nói vậy, Ngôn Mặc vẫn gọi cho Trình Chu đánh tiếng trước về việc của La Dương, nếu không cái tên cà lơ phất phơ kia mà gây ra chuyện gì đáng sợ, chắc cậu chỉ có nước đóng cửa ở nhà ăn năn hối lỗi thôi!

Trời ơi, Ngôn Mặc nhìn ra bầu trời xanh xanh ngoài cửa kính, trời đất rộng lớn, bị Trình thiếu tướng ghim rồi thì có nước lên trời ở thôi á!

Mje, chạy đâu cho thoát?!

Quang não vừa kết nối, Ngôn Mặc đã giành lời trước, “Chu Chu, cậu nhất định đừng giận tôi đấy nhé!”

Gương mặt Trình Chu vẫn lạnh nhạt bất biến, “Cậu lại gây ra chuyện gì rồi?”

Ngôn Mặc vội chối, “Không có không có, tôi chỉ là ….. chỉ là đưa thông tin liên lạc của cậu cho một chàng trai cực kỳ dễ thương tốt bụng …. haha….”

Ngôn Mặc cười giả lả, lại thấy đầu dây bên kia dần chuyển sang chế độ toàn cảnh, Trình đại lão còn không quên phóng to hình ảnh trước mắt cho cậu xem.

Chỉ thấy thân ảnh cà lơ phất phơ của La Dương đang cười hì hì, ngồi vắt vẻo trong phòng làm việc của người ta, trên bàn tay ướt nhẹp cầm một con ba ba đang yếu ớt giãy giụa, cố gắng sống sót trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Hoặc là nói, đang hấp hối?!

Ngôn Mặc: “.....”

Móa, như tự vả bôm bốp vào mặt!!!!

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh băng của Trình Chu vang lên, “Cậu nói người này?”

Ngôn Mặc: “....”

Mje nó, không biết khen làm sao luôn á!!

Gặp cái giống gì á?!

Móa, nguyệt lão bất lực thiệt sự!!!

Ngôn Mặc tự động bỏ qua cái hình ảnh đáng xấu hổ này, cố gắng bào chữa, “Ờm …. mặc dù cậu ấy khá tinh nghịch, nhưng vẫn được xem là ….. dễ thương …. tốt bụng!”

Chỉ có tật xấu là có thâm thù đại hận với những loài động vật có mai thôi!

Cộng thêm cái miệng ngứa đòn!

Cộng thêm cái dáng vẻ cà lơ phất phơ!

“....”

Mje, sao càng nói càng cảm thấy thiếu đánh dị?!!

Trình Chu không muốn nghe cậu tâng bốc bữa, quay ngược camera trở về, gương mặt lạnh ngắt như tiền, gằn giọng, “Tôi không biết cậu ta là ai, dùng cách gì chui vào văn phòng của tôi, còn một hai gϊếŧ con baba để đền tiền, nhưng nếu cậu ta là người của cậu, cậu ngay.lập.tức.xách.hắn.cút.về!”

Ngôn Mặc bị dọa lạnh sống lưng, liền giả vờ nhíu mày, “Này? này? Cậu đang nói gì thế? ….. Tôi nghe không rõ …. Tín hiệu vệ tinh hôm nay kỳ quái thế nhỉ?! Này? Này …… La Dương cậu nhớ lịch trình đi ghi hình phim mới nhé …… bye~~”

Sau đó, ngắt máy cái rụp!

Ngôn Mặc ngắt máy xong, thở phào nhẹ nhõm.

Trời ơi, cái khuôn mặt đen như đít nồi của Trình Chu đáng sợ lắm á!

Vỗ vỗ ngực nhỏ, cậu nhắn tin cho La Dương

Ngôn Mặc: Cậu làm sao mà vào được phòng làm việc của Trình thiếu tướng vậy?”

Cừu con: Tôi leo vào. Cao muốn xỉu >.