Thái dương Ngôn Mặc giật điên cuồng, cố gắng hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hít vào rồi lại thở ra.
Cứ như vậy hai ba lượt, cậu mới có thể bình tĩnh lại được.
Con cái cái rắm, đây là tên khốn được không, vừa "làm" con nhà người ta vừa mở miệng thối như trứng ung, bà mẹ nó!!!!!
Tại sao một quý ông lịch thiệp dịu dàng như cậu lại sinh ra cái thứ kỳ lạ này được nhở?
Sao không sinh mẹ cái trứng gà trứng vịt luôn cho rồi, vừa đẻ ra có thể bắt lên chảo chiên ăn được, tiện lợi biết bao nhiêu.
Đây là thế giới ABO, ABO đó cha nội ơi, nơi này màymà "làm" một Omega mà không chịu trách nhiệm đã bị hốt vô đồn công an uống trà rồi, nhưng đằng này còn chửi mắng thậm tệ người ta, đuổi người ta ra khỏi nhà trong lúc người ta đang ở thời kỳ ỷ lại cần chăm sóc đặc biệt, chưa kể, Ngôn Ngạn trong lúc làm còn tiêm thuốc độc vào tâm lý người ta, đm, cái này mà để Trình Chu biết thì mày bóc lịch mọc rong con à!!!!
Thảo nào Sở Nhạc sứ đứng ở bên ngoài không vào, thì ra là có chướng ngại tâm lý với cái thằng chó con này.
Ngôn Mặc bật mode cười như không cười, nhưng thật ra nội tâm đã chứa đầy đao, cố gắng phun ra từng chữ, "Thế nên con muốn ba giúp con?"
Với cái trí não của thằng chó con này, sẽ không tự nhiên thú nhận tội lỗi trên giường với cậu đâu, hắn nhai cả buổi cho cậu nghe chắc chắn chỉ để mong cậu hiến kế lấy lòng mỹ nhân thôi!
Ngôn Mặc thật sự muốn hỏi, mày xem bố mày là Tề thiên Đại thánh Tôn Ngộ Không à? hay là Khổng Minh Gia Cát Lượng?
Ngôn Ngạn rì rì gật đầu như thể đang rén dữ lắm, "Con .... không muốn ly hôn!!"
Trong lòng Ngôn Mặc phun tào, mày vứt nhẫn kết hôn đi rồi còn đòi không muốn ly hôn, trong đầu mày chứa cái quần què gì thế con?
Ngôn Mặc tự lẩm nhẩm "nó là con mình" một ngàn lần, mới có thể bình tĩnh cất lời, "Thật ra tất cả những gì con nghĩ, ba có thể lý giải được!"
Nói đoạn, cậu đan tay vào nhau, vẻ mặt nghiêm nghị, "Với bối cảnh của chúng ta, tất cả mọi thứ đều phải cẩn thận, mỗi bước đi đều phải suy xét kỹ càng, bởi vì lúc nào cũng sẽ có người mong ngóng chúng ta ngã xuống để bọn họ trèo lên. Đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta lúc nào cũng mang tâm lý người bị hại, gặp ai cũng xem như tử địch, gặp ai cũng không mở lòng, ngày ngày sống trong phòng bị, cuộc sống như vậy thật sự rất mệt mỏi.
Càng huống hồ, con cũng không phải là trung tâm vũ trụ, vạn vật đều xoay quanh con, mọi người đều nhắm vào con. Ai cũng có cuộc sống riêng, không ai rảnh rỗi cứ đối phó với con mãi. Chỉ có khi con mở mắt ra, nhìn thấy được con người muôn mặt, nhìn thấy thế gian ngàn vạn cuộc đời, mới biết được thật ra con cũng chỉ là một con người nhỏ bé, cũng cần có cuộc sống như bao người bình thường, cũng cần học cách chấp nhận những con người xung quanh con.
Hơn nữa, dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, trước khi con đặt người khác bên cạnh mình, con có thể không tin tưởng, nhưng khi con đã đặt ai đó trong lòng, sự tin tưởng là phẩm chất tối thiểu của bất kỳ mối quan hệ thân thuộc nào, biết không?"
Ngôn Ngạn chăm chú nghe rồi gật đầu, khiến cho Ngôn Mặc càng nhìn càng cảm thấy vi diệu.
Cún con nhà mình nuôi cuối cùng cũng chịu học cách trưởng thành rồi.
Đây là cảm giác thành tựu của người làm cha mẹ đó!!!
Ngôn Mặc hắn giọng, "Lại nói, tiểu Nhạc đang ở bên ngoài, con có muốn biểu hiện một chút không?"
Nghe đến đây, Ngôn Ngạn thoáng giật mình, hơi mím môi ái ngại, "Con .... cảm thấy tình trạng này ...."
Không đợi Ngôn Ngạn nói hết, Ngôn Mặc đã hiểu được hắn lắp bắp cái gì, bèn cong môi cười, "Yên tâm, con hiện giờ rất thích hợp bán thảm, cố gắng tỏ ra đáng thương nhiều vào, có ba ở đây làm cố vấn, bên ngoài có đối thủ nào cũng chả cần sợ!"
Nói đến chuyện chỉ điểm cho người khác theo đuổi người yêu, Ngôn Mặc cực kỳ thành thạo, hồi xưa học đại học cũng làm không ít lần, bách phát bách thắng, nam nhân có Ngôn đại thần đứng sau làm quân sư, chưa thua bao giờ, trở thành truyền kỳ trong giới sinh viên.
Kết quả là, cái đám thẳng nam sắt thép mạch não đặc thù kia đảm nhận luôn vai trò gà trống chăm con, mỗi lần thấy mãnh 1 nào hợp ý lại lôi về cho Ngôn Mặc xem mắt, làm hại cậu một thời gian dài nổi tiếng trong giới là thiếu nam nhân, trực tiếp khiến cho Ngôn Mặc ra đường chỉ muốn đội quần.
Tâm tình của Ngôn Mặc hiện giờ cực kỳ cao hứng, đến bóng đèn trong nhà giam cũng không sáng chói bằng nụ cười của cậu, kéo dài mãi đến khi ra về.
Nhất là nhìn thấy gương mặt của Sở Nhạc có thêm vài phần xán lạn, đôi mắt lại hàm chứa không nỡ nhìn về phía nhà giam.
Mẹ nó, con cún nhà cậu đúng là thông minh, học một biết mười, chỉ một ra ba.
Cậu chưa kịp mở miệng đã nghe Sở Nhạc cất tiếng, "Ba, sau khi quân huấn xong con sẽ dọn về nhà ở."
Ngôn Mặc nén khóe môi cong cong, thầm nghĩ, con không về ba cũng có cách lôi con về, cải trắng của con cún nhà mình để bên ngoài rất dễ bị heo dòm ngó, phải giữ kỹ.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Ngôn Mặc vẫn trông như bình thường, phân phó Thất thúc chuẩn bị đầy đủ, mới quay đầu sang, nghiêm nghị hỏi, "Có phải Ngôn Ngạn từng xúc phạm đến con hay không?"
Sở Nhạc bị dọa, mở to mắt kinh ngạc, "Ba biết ạ??"
Ngôn Mặc ra vẻ tức giận, lưng ngồi thẳng, chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau, im lặng không nói.
Bộ vest đen càng tôn thêm vẻ lãnh đạm khó gần của Ngôn đại thiếu gia, gương mặt trắng nõn bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào, nửa bên sáng, nửa bên tối, làm cho người khác không thể đoán được cậu có tâm tình gì.
Dường như cảm nhận được tâm tình không tốt của cậu, Sở Nhạc cúi thấp đầu, nhỏ giọng "Con ... con không ...."
Sau một lúc cụp đuôi, Sở Nhạc lại lấy lại được can đảm, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu dõng dạc, "Anh ấy nói không có sai, con đúng là người ngoài đến ăn nhờ ở đậu Ngôn gia!"
Ngôn Mặc bị lời này của cậu chọc cho cười nhạt một tiếng.
Sở Nhạc vừa nghe xong đã rụt cổ, vội phân bua "Con cảm thấy vào lúc đó, miễn là ai gặp người khác xảy ra tai nạn cũng sẽ ra tay tương trợ, không đến mức mang danh ân nhân cứu mạng, nhưng ba lại đối xử với con tốt như vậy...."
Tiếng của Sở Nhạc nhỏ dần rồi ngừng hẳn, không gian im lặng một lúc lâu, chỉ còn lại tiếng xe chạy êm êm, lao vυ't trong gió.
Trong xe hơi tối, chỉ có vài mảng ánh sáng dè dặt xuyên thấu qua lớp kính dày, tựa như hai thế giới tách biệt, một tĩnh lặng u buồn, một náo nhiệt phồn hoa.
Xe dùng động cơ điện từ ở thời đại này đúng là êm thật, Ngôn Mặc nghĩ thầm.
Không lâu sau, Ngôn Mặc mới lên tiếng, "Có lẽ ba chưa từng nói cho con biết, ba nhận nuôi con không phải là vì con đã cứu ba, mà là bởi vì chính con - một cậu bé khiến ba trân trọng và muốn đến gần."
Nói đoạn, cậu thở dài, hai hàng lông mi khép nhẹ, cả người chìm đắm trong hồi ức, "Đúng là lòng tốt trên thế giới này rất nhiều, nhưng con đã cứu hai ba con ba, đây là sự thật, con là ân nhân của ba, đây cũng là sự thật. Lúc bà của con mất, ba từng nghĩ, một đứa trẻ thiện lương tốt đẹp như vậy, đặc biệt hữu duyên như vậy, xứng đáng có được một môi trường trưởng thành tốt đẹp, càng quan trọng hơn là, nếu ba có thêm một đứa con trai như con, ba sẽ rất vui.
Xin lỗi con, là ba ích kỷ, cứ đinh ninh cho rằng nhận nuôi con là con sẽ được sống tốt hơn, không nghĩ đến cảm nhận của con, lại để con phải trưởng thành trong ấm ức như vậy!!
Ba luôn nghĩ con là con ruột của ba, nhưng nếu con không muốn, ba sẽ không tự quyết định nữa!"
Ngôn Mặc luôn xem Sở Nhạc như người nhà chân chính, nhưng tiếc là Sở Nhạc lại không như vậy.
Sở Nhạc luôn tách mình ra bên ngoài, luôn nghĩ mình thiếu nợ Ngôn gia, chưa từng mở lòng dù chỉ một lần.
Nghe đến đây, hốc mắt của Sở Nhạc đã hửng đỏ, từng giọt nước mỏng manh lăn nhẹ dọc theo gò má, rơi lộp độp trên ghế, vội dùng tay áo quệt đi, "Con xin lỗi, là con không đúng, con không nên xem ba như người ngoài, ba ơi, ba đừng xin lỗi, là do con nghĩ lung tung, ba ơi!"
Sở Nhạc vừa gọi vừa níu tay áo của Ngôn Mặc, như thể con non sợ bị bỏ rơi, lắp bắp đến đáng thương, "Ba .... ba ơi ..."
Ngôn Mặc không chịu nổi nữa, cậu đau lòng ôm Sở Nhạc, bàn tay nhè nhẹ đặt lên lưng đứa nhỏ vỗ về.
Ánh dương lách qua những tòa cao ốc chọc trời, chợt thoáng chạy vụt qua kính xe sẫm màu, hắt lên hai người họ, rơi lác đác trên gương mặt, phản chiếu ánh nước trên đôi mi, ấm áp mà lại nhu hòa.
Khóe miệng Ngôn Mặc không nhịn được cong lên.
Một ngày thu thập được cả hai đứa, Ngôn Mặc thầm nhủ, hôm nay con mẹ nó ông đây thắng lớn.
Ngôn Mặc chính là cố tình ở thời điểm này chơi chiêu bài tâm lý, Sở Nhạc vừa nhìn thấy thảm trạng của Ngôn Ngạn, đã mủi lòng không ít rồi, cộng thêm hiện giờ thằng bé còn rất tự ti với thân phận của mình, cây non dễ uốn, không phải là Sở Nhạc bị bức đến hắc hóa của mấy năm sau, dĩ nhiên là càng được yêu thương sẽ càng trân trọng khó rời rồi.
Hơn nữa, nếu Sở Nhạc không có tự tin, Ngôn Mặc chính là muốn cho cậu tự tin rằng cậu xứng đáng, Sở Nhạc không có dũng cảm làm những gì cậu mơ ước, Ngôn gia chính là ngôi nhà chắp thêm đôi cánh cho cậu, mãi mãi làm một hậu thuẫn vững chắc, mang đến tình thương gia đình vô bờ, cứ như vậy, chắc chắn Sở Nhạc sẽ không thể trở thành một Sở Nhạc lấy hận thù làm lẽ sống giống như trong truyện.
Ngôn Mặc chỉ cần một mặt tự trách hối hận, một mặt bao dung từ phụ, lại có thêm con cún Ngôn Ngạn đào cải trắng, sớm hay muộn Sở Nhạc cũng sẽ xem Ngôn gia như ngôi nhà chân chính.
Ngôn Mặc vừa vỗ về Sở Nhạc vừa vui vẻ.
Hai đứa nhỏ tụi bây, còn non lắm!!!
Còn không đủ cho ông đây xoay!!
Sau khi tạm biệt Sở Nhạc, xe Ngôn Mặc lập tức chuyển hướng, chạy đến công ty, buổi chiều lại rẽ qua nạn nhân thứ ba trong ngày.
Nghĩ đến sắp gặp tiểu nãi cẩu Bạch Cẩm, Ngôn Mặc không nhịn được vui vẻ, thậm chí cậu còn có thể nhảy chân sáo nữa kìa, nhưng để duy trì hình tượng đại thiếu gia, cậu phải trưng ra bộ mặt nghiêm túc, nghiêm túc.
Nghiêm túc trong vui vẻ!
Thế là cả buổi chiều, nghiên cứu sinh đại học Thủ đô đều tận mắt chứng kiến Ngôn đại thiếu đem gương mặt non choẹt mang vẻ nghiêm túc, đi với vận tốc nhanh như gió lướt qua bọn họ.
Ngôn Mặc vừa liên hệ với thầy Đình, hiển nhiên là biết rõ phòng nghiên cứu của Bạch Cẩm ở đâu, không cần ai dẫn đã đi được đến trước cửa phòng.
Bạch Cẩm có phòng nghiên cứu riêng, điều này làm Ngôn Mặc cũng rất bất ngờ, cậu càng nghĩ càng thấy nam nhân nhà mình đúng là thật giỏi.
Ngôn Mặc muốn gõ cửa, ai ngờ cửa lại không khóa, vừa chạm nhẹ đã đẩy vào, khiến cậu suýt nữa bị dập mặt, phải bước một chân lên trước mới có thể đứng vững được.
Bên trong phòng, nam nhân mặc áo blouse trắng, đang khệ nệ bê một loại linh kiện không biết tên, to ngang ngửa nửa chiếc xe hơi, gắn vào một ổ cứng khổng lồ đầy mạch điện ngay chính giữa phòng.
Bạch Cẩm xắn tay áo, dùng ốc vít siết chặt hai linh kiện lại với nhau, lại dùng một loại tia đặc thù chiếu thẳng vào mối nối, thoáng chốc nơi đó đã dính liền lại thành một, cực kỳ chắc chắn, không hề có bất cứ tì vết nào.
Đây là sức mạnh của khoa học công nghệ hiện đại!
Nhưng điều Ngôn Mặc chú ý không phải là cái này, thứ khiến cậu ngẩn ngơ là thứ khác cơ.
Dây điện!
Lúc trước gặp nhau, Bạch Cẩm đều ăn mặc kín mít, Ngôn Mặc đã chú ý thấy cái thân hình này không phải cường tráng bình thường rồi, hôm nay Bạch Cẩm xắn tay áo lên làm việc nặng mới thấy được, ôi mẹ ơi cánh tay to lớn chằng chịt dây điện!
Dẫu sao thì Bạch Cẩm toàn đi làm thêm ở công trình, ngành nghiên cứu lại liên quan đến máy móc, lao động chân tay nặng nhọc, sức lực chắc chắn không phải dạng vừa.
Điều này làm Ngôn Mặc nhớ đến, trong trường Đại học dường như lúc nào cũng có truyền thuyết về con trai khoa Công Nghệ.
Ngôn Mặc trước kia không chú ý lắm, hiện giờ thì chú ý rồi, hehe!!
Hít hà một cái, đây là hóc môn mạnh mẽ của nam nhân đó!!!
Bạch Cẩm làm xong cũng đã muộn, trên trán lấm tấm mồ hôi, một vài sợi tóc lòa xòa bết vào trán, càng làm nổi bật ngũ quan cương nghị khó tả.
Anh đưa tay đỡ gọng kính, quay đầu vớ lấy chai nước, liền thấy Ngôn Mặc ung dung ngồi sau lưng mình tựa lúc nào.
Bạch Cẩm kinh ngạc, dồn dập lo lắng, "Anh đến từ lúc nào? Sao không gọi tôi? Có đợi lâu hay không? Thật xin lỗi, tôi không chú ý!"
Theo lẽ thường, Ngôn Mặc phải khách sáo nói mình vừa mới đến, nhưng Ngôn Mặc là ai, là đại thiếu gia muốn đi câu cá, dĩ nhiên là có cách khác.
Cậu bèn cười nhẹ nhàng, "Cậu biết không, khi người ta làm việc mình thích, sẽ xuất hiện một loại mị lực khiến người khác không nỡ cắt ngang. Cậu nói xem?"
Bạch Cẩm đang uống nước, hầu kết đầy mị lực nhấp nhô lên xuống, sau khi nghe được lời của Ngôn Mặc thì suýt bị sặc, vội đóng nắp chai, hai tai hửng đỏ.
Ngôn Mặc chỉ muốn thét lên, móa, đáng yêu chết mất!!!
Đương lúc Ngôn Mặc dương dương tự đắc, lại nghe thấy tiếng Bạch Cẩm văng vẳng bên tai, "Nhưng mà, tôi không muốn anh đợi lâu. Ý tôi là, chỉ cần anh đến, có thể cắt ngang bất cứ lúc nào!!" Mọi chuyện khác đều không quan trọng!
Bạch Cẩm không cần nói nửa câu sau, Ngôn Mặc cũng có thể nhìn ra từ đôi mắt chân thành của đối phương.
Thực sự Ngôn Mặc muốn nhào lên hỏi có phải thật hay không lắm ý, nhưng mà cậu còn quăng miếng chưa có xong, bèn cầm lấy chai nước của Bạch Cẩm, vặn nắp uống một ngụm, cong môi cười nhạt, "Thật ngại quá, không phải nói cậu, mà là tôi!!"
Chính là tôi không muốn cắt ngang niềm vui thích của chính mình!!
Như nhịp tim hụt một cái, Bạch Cẩm bị đơ luôn!!!
Tư thế của hai người khá vi diệu, Ngôn Ngạn đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, Bạch Cẩm lại đang đứng gom đồ trên bàn, vì muốn kéo ngăn tủ nên hơi hơi khom người, thành ra nửa khuôn mặt phiếm hồng của anh đều được Ngôn Mặc nhìn thấu.
Bạch Cẩm vội gấp rút gom đồ, thậm chí còn quên đẩy ngăn tủ vào, ngượng nghịu quay mặt đi chỗ khác, hơi mất tự nhiên, "Anh ... anh muốn ăn gì? Chúng ta .... chúng ta .... chúng ta, tôi đi mua!!"
Ngôn Mặc nhướng mày, nhấc tay cầm chai nước lắc lắc, "Cậu không cần chai nước à?" Chỉ mới uống được một nửa, bỏ đi thì phí lắm!
Bạch Cẩm nhận chai nước suối Ngôn Mặc đưa đến, thắc mắc hỏi "Anh không uống nữa à?"
Ngôn Mặc cúi người lấy bình trà cẩu kỷ quen thuộc, giơ lên đáp, "Ngại quá, tôi có nước của chính mình!"
Giao diện của Bạch Cẩm đỏ lừ: game over!!!!
Hôm nay phong thủy độ Ngôn Mặc, thiên thời địa lợi nhân hòa, một ngày toàn thắng!
Nhưng mà Bạch Cẩm đúng là xử nam trong trắng, động một chút đã ngượng ngùng, Ngôn Mặc chậc lưỡi cảm khái, nhưng không sao, dưới sự tấn công liên hoàn của cậu, trong trắng thế nào cũng sẽ sớm quen thôi!!!