Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 4: Gặp được tiểu nãi cẩu

"Chào cậu, tôi vừa mới mua dư một phần cháo ở cửa hàng ở đằng kia, cậu không ngại giúp tôi chứ?"

Nam thanh niên co người ngồi ở một góc khuất trong hẻm nhỏ, đang hì hục ăn bánh mì thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của Ngôn Mặc, liền ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn.

Ngôn Mặc đi ngược hướng sáng, gương mặt bị ánh đèn làm cho mập mờ không rõ, nhưng lại cho người khác cảm giác rất ôn nhu.

Gió lạnh thổi qua, khiến cho hàng mi của cậu run nhẹ, mái tóc được vuốt keo cũng đã hơi xuề xòa, gương mặt chìm trong áo bông ấm áp, ngỡ như một thiên thần vừa tỉnh dậy giữa cơn mơ.

Ngôn Mặc sợ người ta xem mình là lừa đảo, liền chỉ vào một cửa hàng ở phía xa, "Thật ngại quá, tôi không có thói quen vứt bỏ lương thực, bình cháo này chỉ vừa mới mua ở đằng kia thôi, tuyệt đối chưa có ai dùng qua."

Giọng nói ôn hòa kèm theo thân hình thon gầy ẩn dưới lớp áo dày che kín cổ, xuất hiện giữa gió lạnh của chốn thành thị xô bồ, quả thật là dễ khiến người ta có cảm giác thân cận.

Người thanh niên bị Ngôn Mặc làm cho kinh ngạc một lúc lâu, liền sực nhớ ra mình hơi thất thố, liền ngượng ngùng lau lau gương mặt bị bùn đất làm cho bẩn thỉu, lấy ra một cặp kính cận gọng kim loại đeo vào, "Thật ngại quá, con người tôi có chút ngốc, thường xuyên ngẩn người."

Ngôn Mặc đưa hai bình giữ nhiệt cho thanh niên, lại bị gương mặt sau lớp bùn đất của thanh niên làm cho kinh ngạc, "Cậu là con lai?"

Người này khuôn mặt cương nghị, góc cạnh rõ ràng, da trắng mắt lam, hốc mắt trũng sâu nhưng không quá rõ nét, hơn nữa, ban nãy do trời hơi tối, chỉ thấy cậu ấy ngồi thọt lỏm ăn bánh mỳ khô, Ngôn Mặc đến giờ mới phát hiện ra, thân hình người này còn rất vạm vỡ cao lớn.

Ít nhất cũng hơn một mét chín.

Nam thanh niên nhận lấy bình giữ nhiệt, cười xuề xòa, "Tuy tôi là con lai, nhưng mà từ nhỏ đã sống ở đây rồi, nên anh đừng dùng ngoại ngữ làm khó tôi nhé!!"

Ngôn Mặc bị chọc cười, "Hiện giờ là giờ nghỉ của mọi người à? Những người khác không đi cùng cậu sao?" Vừa nói, Ngôn Mặc vừa ra hiệu cho Thất thúc về trước.

Hiện giờ là gần 12 giờ đêm, lão nhân gia cần nghỉ ngơi. Còn cậu, hệ thống an ninh ở khu này còn đáng sợ hơn cảnh khuyển, tuần ra mọi ngóc ngách ngõ hẻm, những quả cầu robot nhận diện được cậu là dân cư trong khu vực, còn kiêm luôn kiểm tra tình trạng bất thường của cơ thể, cứ lượn qua lượn lại trước mặt cậu để xác nhận cậu còn an toàn, hẳn là một chốc nữa đi bộ về cũng không vấn đề gì.

Hơn nữa, Ngôn Mặc không cảm thấy người trước mắt này có ác ý gì, nếu có, hẳn là cậu có ác ý với người ta, bởi vì gương mặt này quá hợp ý Ngôn Mặc rồi.

Không quá đẹp trai, bởi vì Ngôn Mặc đẹp là được rồi, chỉ là nam thanh niên này tràn ngập cường thế, nếu mà cậu ta thông minh xảo trá thêm chút nữa, chắc chắn sẽ trở thành hình tượng vai ác kinh điển chinh phục mọi trái tim thiếu nữ.

Bất quá, ngốc ngốc một chút cũng không sao, mãnh nam ngốc nghếch cũng đáng yêu à!

Ông trời ơi, cuối cùng ông cũng thương xót cho sợi dây tơ hồng phất phơ trong gió của con rồi hay sao?

Ngôn Mặc xin thề, ban đầu cậu chỉ là thuần túy giúp người thôi, bởi vì hồi lúc còn ở thế giới cũ, thỉnh thoảng đi làm thêm về khuya, cậu cũng hay nấu dư cơm tối đem theo tặng các cô chú quét đường, nên lần này cũng chỉ là thói quen mà thôi.

Vả lại Ngôn Mặc cũng bị cận, ban nãy cậu phải nhìn một lúc lâu mới nhìn ra được diện mạo của người đối diện, thật làm khó cậu quá mà.

Nam thanh niên đối diện có lẽ không biết những suy nghĩ của Ngôn Mặc, thấy cậu muốn ngồi xuống liền phủi phủi bụi trên bậc thềm bên cạnh, còn tri kỷ dùng khăn tay lót bên dưới cho cậu.

"Bọn họ đều đã đi quán cơm" Thanh niên trả lời cho câu hỏi ban nãy của Ngôn Mặc, lại cười xòa "Còn tôi thì chỉ thích bánh mỳ thôi!!"

Ngôn Mặc nghe vậy liền hiểu rõ, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, "Tối nay cậu còn ca làm nữa không?"

Thanh niên gật đầu, lại lắc đầu, "Đáng lẽ là có, nhưng ban nãy máy móc xảy ra trục trặc, tôi xui xẻo bị cắt trúng, nên được cho nghỉ." Dường như không muốn Ngôn Mặc hỏi đến vết thương, cậu liền nói tiếp "Kể cũng may, tôi vừa mở quang não ra đã thấy thầy giáo nhắn tin sáng mai đi học, nếu không bị thương chắc tôi chỉ có nước cúp thôi!"

Ngôn Mặc bất ngờ, giúp thanh niên mở bình giữ nhiệt, hỏi "Cậu còn đi học?"

Thanh niên nuốt một ngụm cháo, gãi gãi đầu, "Nói ra thì cũng ngại, tôi đi học hơi muộn, đến năm 26 tuổi mới tốt nghiệp Đại học, đi làm hai năm mới tích đủ tiền học Thạc sĩ, hiện tại đang theo học chương trình nghiên cứu sinh."

Ngôn Mặc oa một tiếng, hâm mộ "Cậu ham học thật đấy, hiện tại nếu có ai bắt tôi học lên cao, đối đầu với một đống deadline, tôi nhất định sẽ vặt trụi lông của người đó!"

Thanh niên vừa uống cháo vừa cười, không nhịn được thoáng chốc lại len lén nhìn qua góc nghiêng gương mặt của Ngôn Mặc, "Thật ra cũng không vĩ đại đến thế, nếu anh tìm được thứ mình yêu thích, nhất định cũng khó có thể buông tay."

Ngôn Mặc cả người lười biếng nghịch nghịch hòn đá bên đường, bẹp miệng nói, "Tôi hả, chỉ muốn bình bình an an mà sống, nuôi dạy con cái nên người, thế thôi! Lại nói, cậu tại sao không về nhà, lại ngồi ở đây?"

Thanh niên cụp mắt nhìn lên trời xanh tối mịt, đạm nhiên đáp, "Tôi không có nhà, bình thường ở trong Đại học Thủ đô, phòng ở do Nhà nước cấp. Mỗi lần đi làm đêm đều ngủ nhờ chỗ ở của những công nhân sống gần đây, nhưng bọn họ chưa về, một mình tôi về nhà người khác thì ngại quá!"

Ngôn Mặc kinh ngạc, quên cả rụt cổ trốn gió lạnh, ngẩng đầu "Cậu phải đợi bọn họ làm xong đến gần sáng sao?"

Thanh niên nhúng vai, "Biết làm sao được, hiện giờ trường tôi cũng đã đóng cửa!"

Ngôn Mặc nghe vậy liền nhíu mày, xoắn xít nghĩ ngợi một lúc lâu mới mở miệng, "Vậy .... nhà tôi ở gần đây, cậu không ngại chứ?"

Thanh niên ấp úng, hai tai có lẽ bị gió thổi nên đỏ bừng, nhưng vì ánh đen đường phía xa không chiếu đến nên khó có thể nhìn thấy được, "Trễ như vậy, người nhà của anh ..."

"Tôi sống một mình" Ngôn Mặc cướp lời "Trong nhà còn trống phòng khách, còn có thể tắm rửa, không phải cậu bảo sáng mai phải đi học sao?"

Thanh niên nghe Ngôn Mặc nhắc đến ngày mai phải đi học, liền không ngập ngừng nữa, lập tức nhận lời.

Hai người đi được một lúc, Ngôn Mặc lúc này mới phát hiện ra điều bất thường, vội quay đầu, "Chân của cậu, không sao chứ?"

Thanh niên dường như đang nhẫn nhịn đuổi kịp bước chân của Ngôn Mặc, nhưng vẫn liên tục bị tuột lại xuống phía sau, trời đêm lạnh lẽo nhưng trên gương mặt cậu lại lấm tấm mồ hôi, xanh mét.

Thanh niên mím môi, làn da Tây phương càng thêm trắng bệch, khẽ lắc đầu.

Quả cầu tuần tra đi theo Ngôn Mặc có lẽ cũng đã sớm nhận ra tình trạng của người kia, nhưng đây là khu cho nhà giàu, nếu không phải người dân trong đây gặp vấn đề, nó sẽ không báo lên cấp trên.

Nhưng nó lại cứ sững lại ở trên đầu của thanh niên, chầm chầm nhích theo.

Ngôn Mặc lúc này mới sực nhớ lúc nãy người ta có nói bị máy móc cắt trúng, vậy mà đầu óc của cậu lại quên béng mất.

Đèn đường thoáng chiếu qua hai chiếc bóng song song trên đường, chẳng bao lâu sao, Ngôn Mặc chậm rãi ngồi xuống.

Thanh niên kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu.

Ngôn Mặc nhăn mày, "Lên đây, cậu đã gọi tôi một tiếng anh, tôi cũng không thể bỏ mặc cậu, còn chờ nữa, mũi tôi cũng nghe được mùi máu rồi đây!!"

Người kia nghe cậu nói, liền trở nên rụt rè, đôi tai bị hung đỏ bừng, lắp ba lắp bắp, "Không ... không cần đâu! Anh là omega?"

Ai đời lại bắt một omega cõng mình chứ!!!

Ngoại hình của omega thường rất nổi bật, cho dù Ngôn Mặc trông dong dỏng cao như nam nhân bình thường rồi, nhưng làn da và gương mặt của cậu thì không thể giấu vào đâu được.

Ngôn Mặc suýt nữa đã quên béng mất cái thiết lập ABO của thế giới này, liền chậc lưỡi vô vị, "Cậu là alpha?"

"Không ... không phải, tôi là beta!"

Ngôn Mặc suýt nữa đã buông miệng chửi thề, "Thế còn sợ cái gì a, mùi của tôi cậu cũng không ngửi được!!"

Nhưng người kia vẫn đứng đó.

Đôi mắt hai người giằng co một lúc lâu, sau khi bị gió thổi lạnh rơn người, Ngôn Mặc đành thỏa hiệp.

Được rồi, cậu đồng ý, cậu là con gà, cậu yếu đuối, được chưa?

Nghĩ vậy, Ngôn Mặc chỉ đành đi chậm lại, gương mặt viết đầy bốn chữ "Tâm tình không tốt!"

Thấy vậy, thanh niên kia liền rụt cổ như một con gà, cắm đầu mà đi!

Ngôn Mặc vừa về đến nhà, hệ thống an ninh đã lập tức trải sẵn đường cho cậu mà đi, thậm chí hệ thống AI giúp việc còn nhanh chóng mở miệng huyên thuyên, "Chủ nhân, hoan nghênh cậu về nhà. Cho hỏi, hôm nay cậu về trễ là đang muốn tìm mùa xuân thứ hai sao?"

Ngôn Mặc nhìn đèn đuốc bị nó bật sáng trưng, khóe môi giật giật, "Orion, tắt bớt đèn cho tôi, trong nhà còn có lão nhân gia, nếu không ngậm nổi cái miệng thì tôi sẽ không nâng cấp chương trình cho cậu."

Orion lập tức sửa lời, "Vâng, hoan nghênh chủ nhân về nhà, Orion rất hân hạnh được phục vụ chủ nhân! Cho hỏi vị bên cạnh ngài là?"

Ngôn Mặc lúc này mới chợt nhớ là cậu còn chưa hỏi tên người ta, liền quay đầu.

Thanh niên cười cười nói, "Tôi tên Bạch Cẩm, à .... chuyên ngành nghiên cứu của tôi là trí tuệ nhân tạo, nếu anh muốn nâng cấp Orion, tôi cũng có thể giúp đỡ một chút."

Ngôn Mặc gật đầu, "Orion, dọn cho tôi một phòng khách ở tầng hai cho Bạch tiên sinh, nhân tiện tìm giúp tôi hộp chữa thương ở đâu, đừng làm phiền Thất thúc nghỉ ngơi, xong việc tôi sẽ cân nhắc việc xin xỏ Bạch tiên sinh nâng cấp cho cậu."

Màn hình lớn trong phòng khách vừa nghe xong đã vui vẻ hiển thị một gương mặt chibi cười tươi như hoa, "Vâng, cảm ơn chủ nhân, cảm ơn Bạch tiên sinh ạ!"

Sau đó tắt phụt, hiển nhiên là đã lon ton chạy đi làm việc.

Ngôn Mặc lười phản ứng thái độ ngốc nghếch của nó, sau khi đưa Bạch cẩm về phòng liền một đường bay lên thẳng phòng của mình tắm rửa.

Thân hình sạch sẽ, tâm trạng cũng thoải mái dễ chịu, Ngôn Mặc mới theo hướng dẫn của Orion tìm thấy hộp chữa thương trong nhà, liến thoắt chạy đến gõ cửa phòng Bạch Cẩm.

Trong phòng truyền đến tiếng gõ cửa không lâu, cánh cửa đã tự động mở ra, từ bên trong xuất hiện cái đầu bù xù ướt nhẹp của tiểu nãi cẩu.

Lúc nãy Bạch Cẩm đội mũ bảo hộ, Ngôn Mặc không phát hiện ra tóc của Bạch Cẩm vốn là màu nâu, hơi xoăn nhẹ, hiện giờ thấy rồi, Ngôn Mặc càng thêm cảm khái mắt nhìn người của mình.

Aaaa, cái khí chất này, A, quá A rồi, cậu muốn xỉu, muốn xỉu.

Ngôn Mặc âm thầm gảy bàn tính tính toán, không được, tính thế nào cậu cũng quá hời rồi.

Nhìn xuống dưới, thấy người kia đã mặc kín mít, đồ ngủ tay dài chân dài, trang bị full giáp, không hiểu sao Ngôn Mặc có chút tiếc nuối.

Nhưng mà bất quá, bộ đồ ngủ này treo trên người nam nhân của cậu nhìn thế nào cũng đẹp hơn thằng con trai thúi kia, bất quá thì sau khi nó về, cậu đền cho nó vài bộ vậy.

Bạch Cẩm né qua một bên, gãi đầu tự trách, "Ngại quá, tôi còn chưa kịp sấy tóc!"

Ngôn Mặc duy trì hình tượng bình tĩnh của mình, chậm rãi bước vào, "Không sao, tôi qua đây xem vết thương của cậu một lát rồi về."

Bạch Cẩm chột dạ quay đầu, cầm lấy hộp chữa thương, ấp a ấp úng "Hay là anh nghỉ ngơi đi, để tôi tự làm là được."

Ngôn Mặc kiên quyết, "Cậu đi còn đi không nổi, ở đó ngượng ngùng cái gì?"

Nói xong, không đợi người kia kịp phản ứng, cậu liền ấn Bạch Cẩm ngồi xuống giường, xắn tay áo như thể chuẩn bị giải phẫu.

Bạch Cẩm rụt chân, "Vết thương của tôi hơi khó coi."

Ngôn Mặc bắt đầu xoắn ống quần của anh lên, lạnh giọng, "Đánh rắm, ông đây ...."

Nói được một nửa, cậu im bặt.

Không lâu sau, Ngôn Mặc đứng dậy, buông tay, "Đi bệnh viện!"

Bạch Cẩm ngơ ngác, "Tôi ... tôi ..."

Ngôn Mặc vẫn một bộ cuốn gói đi bệnh viện, không thèm để ý đến bất kỳ thứ gì. Trong phòng chỉ còn tiếng sột soạt của đồ vật va chạm vào nhau, im ắng đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Bạch Cẩm mím môi, cảm thấy dáng vẻ của Ngôn Mặc hơi khủng bố, đến thở cũng không dám thở mạnh, liền nhẹ giọng, "Tôi cảm thấy hay là thôi đi!"

Cùng lúc đó, Ngôn Mặc ngẩng đầu, gương mặt lạnh băng, giọng nói độc địa vang lên "Cậu thiếu tiền sao?"

Không khí bỗng nhiên như hòa cùng màn đêm tĩnh lặng, ngưng bặt.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Bạch Cẩm biểu tình kinh ngạc ngồi đó, chỉ có Ngôn Mặc là từ từ cụp mắt cúi đầu.

Một hồi lâu sau, giọng Ngôn Mặc lí nhí cất lên, "Tôi xin lỗi!"

Bạch Cẩm ngượng ngùng gãi đầu, "Cũng ... cũng không sao. Anh là đang lo lắng cho tôi mà! Lại nói, tôi đích xác là cần tiền mới làm công việc này, anh không cần xin lỗi."

Nói đoạn, anh huơ tay giải thích, "Thật ra tuy công việc này có chút nguy hiểm, nhưng lại thuận tiện cho tôi, tiền lương còn rất cao, đến tám triệu một buổi làm lận."

Ngôn Mặc nghe vậy, liền im lặng không đáp.

Tám triệu, là để đổi cho sinh mạng của nhân công, công trình dưới lòng đất có thể sập bất cứ khi nào, có thể ngay lập tức chôn sống người ta. Nếu không may, hệ thống cung cấp dưỡng khí gặp trục trặc, cũng có thể bị ngộp chết bất cứ lúc nào, còn có hàng ngàn hàng vạn máy móc đυ.c khoét lòng đất ở ngay bên cạnh, vừa nặng nhọc lại còn nguy hiểm biết bao nhiêu.

Tám triệu cho một mạng người, cũng quá rẻ mạt rồi!

Ngôn Mặc mím môi, "Tôi nghe nói Đại học Thủ đô có trợ cấp cho nghiên cứu sinh."

Bạch Cẩm gật gù, "Đúng là có, nhưng tôi xuất thân từ một cô nhi viện trong khu nhà ổ chuột á. Trong đó còn tận bốn mươi đứa nhỏ, tôi là anh cả của bọn chúng."

Nói như vậy, Ngôn Mặc cũng biết là chuyện gì xảy ra, liền đổi chủ đề, "Nếu cậu không muốn đi bệnh viện, tôi sẽ gọi điện bác sĩ đến." Nói đoạn, cậu chỉ lên miệng vết thương sâu hoắm dữ tợn kéo dài từ đùi đến bắp chân Bạch Cẩm "Nếu không sẽ để lại di chứng."

Vết thương đúng là đáng sợ, nhưng theo bác sĩ nói thì là may mà không cắt trúng gân cốt, nếu không, chỉ sợ cái chân này của Bạch Cẩm xem như phế rồi.

Ngôn Mặc nhìn vết thương bị băng bó trắng toát từ trên xuống dưới của Bạch Cẩm, nhíu mày, "Ngày mai tôi giúp cậu xin nghỉ, sẵn tiện đòi bọn họ khoảng phí bảo hiểm lao động."

Bạch Cẩm vội can ngăn, "Khoan đã, tôi là làm việc lậu, không phải hợp đồng, anh trai à, anh điện người ta là tiền lương tuần này của tôi đi tong đấy!"

Ngôn Mặc nhướng mày, "Cậu đi làm không ký hợp đồng?"

Bạch Cẩm gãi đầu, "Loại công việc này, nhân công lúc nào cũng thiếu, bọn họ dán tờ rơi tuyển dụng khắp nơi, ai cần thì có thể đến xin làm việc, mỗi tuần sẽ trả lương một lần."

"Cậu không cần mạng à?" Ngôn Mặc bị thái độ hời hợt với sinh mạng của Bạch Cẩm làm cho ẩn nhẫn tức giận, "Loại công việc này đã rất nguy hiểm rồi, cậu còn cả gan đi vào làm bao cát cho người ta sai sử. Cậu không phải nghiên cứu sinh trí tuệ nhân tạo sao, công ty quang não tuyển dụng nhân viên bảo trì part-time nhiều như thế, tại sao không xin vào?"

Bạch Cẩm cười hì hì, "Tôi tính cho anh nghe nhé, mỗi đêm tôi được tám triệu, nếu một tháng tôi không quá bận rộn việc nghiên cứu, có thể kiếm ít nhất hơn một trăm triệu, còn công việc của bọn họ, lương cao nhất cũng chỉ có hai mươi triệu một tháng thôi!"

Ngôn Mặc nhìn bộ dáng tính toán ngốc ngốc của Bạch Cẩm, chỉ cảm thấy đau trứng.

Mẹ nó, có ai có thể nói cho cậu biết, tại sao người này lại trông y hệt thằng chó con ngu ngốc nhà cậu thế này?

Ngôn Mặc bất giác thở dài.