Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 1: Bị deadline dí sấp mặt mà xuyên

Nửa đêm, tại ký túc xá Đại học thành phố C, giữa không gian im ắng như tờ, một nam sinh đang nghiêm túc ngồi vào bàn học, hai hàng chân mày nhíu chặt.

Cặp kính gọng kim loại phản chiếu ánh sáng hiu quạnh từ màn hình máy tính, hai tay đặt trên bàn phím gõ điên cuồng.

Trang web đồng nghiệp văn: tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa

Mặc Mặc vui vẻ không quạu: Đm, cốt truyện gì thế này, cầu cho tác giả sớm ngày được giải thoát khỏi bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, trở về với thể loại sảng văn ngược tra. Tôi xin thề, miễn là người có não, không thể nào lại làm ra những hành vi ngu xuẩn như cái tên Ngôn Mặc đó được. Còn tra công này, mời ngài duy trì thiết lập hình tượng tinh anh của lớp trẻ, OCC, OCC vler, ngài đang dần chuyển sang hình tượng con bò đấy ngài có biết không ạ?! À quên, nói như vậy thì tội cho con bò quá, con bò còn biết cỏ nào ngon để ăn, ngài còn chả phân biệt nổi cơm mình ăn là của ai nấu ấy mà. Định đọc truyện xả stress mà lọt nhầm hố lôi của tác giả, lừa đảo, tất cả là lừa đảo!!

Lầu 1: Vị huynh đài này, tôi hiểu cảm giác của cậu, những tưởng tác giả chỉ viết truyện sảng văn, ai ngờ lại đạp trúng bãi phân thế này!!! Tôi hậnnnnnnnnn!!!!

Lầu 2: Một quyển truyện thiếu logic nghiêm trọng! Tán thành với ý kiến của chủ lầu, phàm là người có não sẽ không có những hành vi khùng đean như vậy!

Lầu 3: Nửa đêm lên đây hóng hớt, may mà mình chưa đọc!!!

Lầu 4: Mình đang muốn lập nhóm dành cho hủ, ai có nhu cầu thì nhấn vào link nhé! .....

Lầu 5: Đm, giờ bọn quảng bá nhóm nhanh tay thế cơ à?!!

Lầu 6: Thấy chủ lầu bức xúc quá, thì ra là trùng tên à?

Lầu 7: Hiện giờ là 12 giờ đêm, các thí chủ nên bình tĩnh và .... spam tiếp đi, chứ tui thì tui cũng không nuốt nổi bộ truyện này!!!

Lầu 8: Không có não mới gọi là pháo hôi đó mấy cha, pháo hôi thì cần gì có não?!

Lầu 9: Phản đối lầu 8, pháo hôi cũng là con người!

Lầu 10: Nói thật một câu, trong truyện cẩu huyết, ngoại trừ con ruột của tác giả, những nhân vật còn lại không được tính là người đâu!!

Lầu 11: :)Là người mà, cũng có ba mẹ giáo dưỡng đàng hoàng, gia đình hạnh phúc ấm no, mà hành vi nó lạ lắm! :)

Lầu 12: Huhu, cục tức nghẹn ở cổ méo nuốt trôi nỗi, tự hỏi tại sao trước khi đọc truyện lại không xem trước tag cẩu huyết.

Lầu 13: Là do sự tin tưởng vô điều kiện với tác giả đó!!!

Lầu 14: Sợ hãi ing!!!!

Lầu 15: Không ai nhắc đến thụ chính à? Đáng thương vler!

Lầu 16: Tui thì thấy thụ chính đúng gout tui, thông minh vler, nhưng mà trọng tình trọng nghĩa quá, vì báo ơn mà chịu đựng tất cả. Thích nhất là ẻm không có quá nặng tình với tra công, không bị lụy tình ti tiện như mấy truyện khác!!

Lầu 17: Phản đối, cuối truyện ẻm hắc hóa vì mất con, tuy không có nỗi đau bi lụy trong tình cảm, nhưng nỗi đau mất con còn đau khổ hơn rất nhiều đó biết không???

Lầu 18: Đến giờ vẫn đéo hiểu tại sao HE??????????? Gây lú cực mạnh!!!!@.@

Lầu 19: Do sức mạnh của hào quang nhân vật chính đó bae, ha hả!!! Chỉ cần em là nhân vật chính, mọi chuyện đều có thể thứ tha~~

Lầu 20: Công 8 cũng tốt mà, tại sao không chú ý đến công 8 của tui!!!

Lầu 21: Là một gay của thời đại mới, tui tuyên bố, công 8 là của tui!

Lầu 22: Tỷ muội, công 8 quá hiền, #chúng ta không xứng!!

Lầu 23: Có cảm giác tui chỉ cần nạt một tiếng, công 8 sẽ bay màu dị á, #chúng ta không xứng!!

Lầu 24: Bớt mơ tưởng đi mấy cô, công 8 người ta chỉ hiền với thụ thôi, mấy người không có cửa, #chúng ta không xứng!!

Lầu 25: Lòng đau như cắt, #chúng ta không xứng!!!!

Lầu 26: Mặc dù là một quyển truyện yêu hận tình thù đầy cẩu huyết, nhưng tui vẫn phải nói thật là tại sao người ta lại có thể dễ dàng có người quan tâm mình như vậy, còn tui vẫn là một con cún độc thân không ai dòm tới!!

Lầu 27: Đm, nói thật luôn, mặc dù máu chó từ trên đỉnh đầu dội xuống, vẫn đỡ hơn một đứa một ngày có thể cày hết bộ phim vẫn không có bồ như tui!

Lầu 28: Một ngày cày hết bộ phim mà đòi có bồ??????

Lầu 29: Ha hả, trạch không có lỗi, lỗi là do trạch mà còn đòi có bồ!!!

Lầu 30: Lạc đề, lạc đề rồi!! Chúng ta nên tiếp tục spam đòi tác giả sửa truyện mấy má ưi, tui nuốt không trôi cơm nữa rồi!!

Lầu 31: Đúng dị, đề nghị các thí chủ tránh xa những từ như là cẩu độc thân, chưa có bồ,... vì sẽ làm mất tình chị em cây khế!!

Lầu 31: Nếu bạn đọc tin này, trong vòng 5 năm ba mẹ bạn sẽ .....

Lầu 32: Đm, cái thứ khốn nạn này lại xuất hiện nữa rồi, chị em, gϊếŧ nó!!!!!!

Lầu 33: Cút!!!!!

Lầu 34: Cút!!!!!

.....

Lầu 50: Mặc Mặc!! ngày mai 7h sáng nộp bài luận rồi, cmn cậu còn ở đây đọc truyện, cậu muốn chết hả???

Chủ lầu: Ôi đệch!!! Vì bài khó quá nên não tớ tự động quên mất!! Trời ơi, thế lực tà ác nào lại khiến mình chọn chuyên ngành Thủy sản cơ chứ, bị thao túng tâm lý à??

Lầu 51: Không sao, lão nương cũng chưa làm xong, thì ra cậu cũng chưa xong, ha hả, thế thì lão nương yên tâm đọc truyện rồi, haha!!

Chủ lầu: :)

......

Sảng văn là chân ái: ... có thể các bạn không tin, nhưng tôi cũng không nhớ mình đã viết quyển truyện này khi nào!!!

Lầu 100: Ôi đệch, 3h sáng tác giả rốt cuộc có một lời hồi âm. Nói gì mà thấy ghê dị mẹ!!! Nghe kinh hãi vler!!!

Lầu 101: Tui không thấy gì hết!!!!

....

Rất tiếc, lúc này Ngôn Mặc đã bị những con tôm con cá con cua làm cho bù đầu bù cổ.

Màn hình máy tính hiển thị những con chữ đen trắng ngổn ngang, trang web đọc truyện cũng đã thoát ra từ lâu, bàn tay thon gầy liếng thoắt trên bàn phím, lạch cạch liên hồi, vang vọng giữa đêm đen thanh tĩnh.

Một lúc lâu sau, tiếng gõ chữ lặng dần rồi im bặt, nam sinh trên bàn từ từ gục xuống, chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ, Ngôn Mặc thầm nghĩ, nhất định ngày mai phải nộp đơn xin đổi chuyên ngành.

........

"Ngạn ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc bác trai thật tốt!!"

"Anh đừng chần chờ nữa, tiểu Nhạc đang chờ anh bên ngoài, đừng để khách khứa đợi lâu!"

Đầu óc Ngôn Mặc hỗn loạn, giọng nói nam sinh dẻo nhẹo cứ trút vào tai của cậu, cái kiểu giọng mũi ủy mị yếu đúi, nói ra một chữ thôi mà khiến người nghe cứ sợ người nói sẽ đứt hơi tới chết.

Thật là khiến cho đầu óc toàn tôm với cá của Ngôn Mặc suýt nôn mửa tại chỗ.

Đã vậy, lời thoại còn quen tai đến lạ!

Ngay lúc này đây, Ngôn Mặc chỉ hận không thể nào ngồi bật dậy và hét lên bốn chữ "Im mẹ mày đi!!"

Nhưng mà hiện giờ, Ngôn Mặc không hiểu chuyện gì cả, ngoại trừ đầu óc loạn cào cào thì cái gì cũng không cử động được, cả cơ thể cứng đờ.

Thậm chí đến mở mắt, Ngôn Mặc cũng không thể tự chủ được.

Nếu không, Ngôn Mặc đã mở mắt và chửi thẳng vào mặt cái tên nào dám nói chuyện buồn nôn như vậy rồi!

Nghĩ lại thì đúng là quái lạ, trong phòng ký túc xá của Ngôn Mặc, ngoại trừ cậu ra, làm gì còn tên gay nào nữa đâu?

Ba tên bạn cùng phòng của Ngôn Mặc, thẳng như ruột ngựa, ngốc ngốc đáng yêu, có thể dùng nắm đấm được thì tuyệt không dùng não, mỗi ngày đều khoe ra một đống tất thối ùm không giặt, cười lớn một cái có thể làm chấn động một dãy nhà, ồn không tả nổi.

Tóm lại là một đám huynh đệ không có não, nếu có người dám nói chuyện với bọn họ kiểu ẻo lả này, nhất định bọn họ sẽ đấm vỡ mồm, không đến lượt cậu mắng đâu!!!

Điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ hiện tại cậu đang không ở trong phòng ký túc.

Ngôn Mặc đau đớn thừa nhận, ...

.... khung cảnh nào nhiệt quen thuộc này, lời thoại buồn nôn quen thuộc này ....

Cậu xuyên thư!!!

Còn là một quyển truyện máu chó đầy đầu, hố lôi nơi nơi!!!

Nếu Ngôn Mặc nhớ không lầm, bản thân đã xuyên vào nhân vật Ngôn Mặc cùng tên trong bộ tiểu thuyết tối hôm qua, aka baba của tra công.

Cậu giả vờ hít một ngụm khí lạnh ...

Nhân vật này ấy à ....

Ngôn Mặc nội tâm run rẩy!!

..... Không hề cư xử giống người có não chút nào!!

Quyển truyện này lấy bối cảnh thế giới ABO, thì là bối cảnh ai cũng biết là gì đó, có sáu giới tính, A và O là tuyệt phối, nam nữ O đều đẻ được, thế thôi!!

Nguyên thân may mắn được sinh ra trong một gia đình viên mãn, lão cha làm kinh doanh, baba làm giảng viên đại học, từ nhỏ đã là một đại thiếu gia nghịch ngợm, cậy sủng sinh kiêu.

Nguyên thân tuy nghịch ngợm nhưng bù lại thông minh chăm học, nghe nói cũng biết giúp đỡ rất nhiều người, chỉ có điều tính tình hơi tinh quái một chút.

Đến năm nguyên thân 16 tuổi, trong lúc ra nước ngoài du học thì phân hóa thành O, không biết làm sao mà lại mang một bụng chửa về nhà, hai ba biết được thì khóc ngất lên ngất xuống, nhưng gặng hỏi cỡ nào cậu cũng không chịu hé răng nửa lời.

Một mình gà mẹ nuôi con được 8 năm, nguyên thân cũng thành công tiếp nhận công ty từ lão cha trong nhà, kinh doanh còn không tệ. Tuy nhiên, do sợ con trai cưng của mình không đấu lại mấy lão cáo già trên thương trường, lão cha đã đào tạo ra vài vị nhân viên thâm niên chuyên phòng ám tiễn cho cậu, để cậu mỗi ngày đều vui vẻ làm việc, còn bản thân thì dắt vợ ra nước ngoài chơi.

Thế nhưng không lâu sau, sau khi dẫn con lên núi nghỉ dưỡng, nguyên thân lại bị tai nạn xe cộ, trong lúc hai ba con sắp chết thì được một đứa bé cứu giúp, đứa bé này là thụ chính trong sách, Sở Nhạc.

Sở Nhạc được bà nuôi lớn, sống trong một thôn nhỏ dưới chân núi, thường xuyên lên núi hái rau bắt cá, lúc nhìn thấy tai nạn liền chạy đi kêu người lớn trong làng đến, kịp thời đưa hai người đến bệnh viện, nếu không hai người đã ngỏm củ tỏi, hết truyện.

Nguyên thân rất biết ơn Sở Nhạc, liền tiện tay tìm được một chiếc nhẫn mới vừa đấu giá được trên người, đưa cho cậu bé, để cậu sau này nếu cần giúp đỡ có thể nương tựa vào nhà mình.

Tình trạng của hai ba con nguyên thân không quá nghiêm trọng, chẳng bao lâu sau đã khỏi hẳn. Sau khi hai người nghe được bà của Sở Nhạc mất, liền đón Sở Nhạc về nhà, cho cậu điều kiện sống tốt nhất.

Nhưng Sở Nhạc vốn là đứa trẻ hơi có khuynh hướng tự ti, hơn nữa, vì đã làm mất chiếc nhẫn nên lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với nguyên thân, vừa biết ơn vừa ăn năn, dĩ nhiên là sống trong nhà bọn họ cực kỳ điệu thấp, cực kỳ ngoan ngoãn.

Còn nguyên thân thì càng sống chung với Sở Nhạc càng cảm thấy hài lòng, mặc dù cậu bé có chút tự ti, nhưng được cái thông minh hiểu chuyện, vậy nên nguyên thân liền có ý tưởng nước phù sa không chảy ruộng ngoài, dù sau này hai đứa nhỏ phân hóa thành giới tính nào cũng cố gắng kiến hời cho con trai mình, tạo điều kiện cho hai đứa nó thành đôi. Cậu còn bắt người hầu gọi Sở Nhạc là tiểu thiếu phu nhân.

Không may là, chẳng bao lâu sau, nguyên thân lại phát hiện ra mình có một khối u trong não, sau khi phẫu thuật liền biến thành người thực vật.

Nghe nói sau phẫu thuật, nguyên thân cũng có một quãng thời gian tỉnh táo, nhưng sau đó lại hôn mê, đoạn này trong truyện mô tả không rõ lắm!

Tuy nhiên, sau hơn mười năm, nguyên thân đột nhiên tỉnh lại, giới tính biến từ O thành B, tính tình cũng đại biến theo, suốt ngày gây khó dễ cho Sở Nhạc, mài mòn hết ơn nghĩa trong lòng của y, ác độc không coi ai ra gì, cuối cùng đau đớn kết thúc cuộc đời pháo hôi, rơi vào kết cục bị điên mà chết.

Thậm chí không biết vì lý do gì, có một đoạn thời gian, nguyên thân lại cấu kết với Tô Mộc, cực phẩm trà xanh kiêm luôn bạch liên bông trong truyện cẩu huyết.

Tô Mộc này cũng không xa lạ gì, người cùng thôn với Sở Nhạc, đã trộm chiếc nhẫn của Sở Nhạc đi, rồi trơ trẽn đợi lúc Ngôn Mặc bị hôn mê, chạy đến nói với tra công bản thân mới là người cứu hai ba con bọn họ, năm lần bảy lượt bày mưu tính kế khiến cho tra công bắt đầu ghét bỏ Sở Nhạc.

Dựa vào sự che chở của tra công kiêm con trai quý hóa của Ngôn Mặc, trà xanh Tô Mộc thuận lợi lớn lên trong điều kiện tốt nhất, mỹ mãn xuất đạo dưới trướng công ty giải trí nhà bọn họ. Đã vậy còn hết lần này đến lần khác hãm hại Sở Nhạc, cuối cùng thành công bỏ thuốc Sở Nhạc và Ngôn Ngạn, khiến cho bọn họ lăn giường với nhau, tạo ra cái đám cưới oan nghiệt ngày hôm nay.

Không phải Tô Mộc không muốn ngủ với Ngôn Ngạn, nhưng loại trà xanh này còn rất thông minh, biết Ngôn Ngạn không yêu mình, cũng biết Ngôn Ngạn ghét nhất kiểu người đê tiện, nên thuận lý thành chương biến Sở Nhạc thành tên đê tiện bỏ thuốc người khác.

Lúc đọc đến đoạn này, Ngôn Mặc tức đến nổ phổi, trong đầu có thể viết thành một bài luận văn phân tích sự ngu ngục của công chính.

Nhưng hiện giờ, trớ trêu thay, tra công ngu ngục lại chính là con trai ruột của cậu!!

Ngôn Mặc đau đầu, dù sau cũng là từ trong bụng mình chui ra, mắng được đánh được, nhưng lại bỏ không được a!!

Nếu Ngôn Mặc nhớ không lầm, tiệc cưới hôm nay cực kỳ cực kỳ máu chó luôn!

Ngón tay Ngôn Mặc giật giật, cơ thể lâu quá không dùng đến nhất thời khó có thể điều khiển, khiến cậu gấp gáp không thôi!

Cậu nhất định phải tỉnh dậy!!!!

Dù gì thì hiện giờ bối phận của Ngôn Mặc cũng là cao nhất, quyền lực nhất, người đẻ bọn bây ở đây, bọn bây còn dám sủa à?

Tra công, trà xanh, ngày hôm nay ông mày nhất định không thể tha cho bất kỳ một tên chó nào!!

Ông mày không tỉnh lại đập chết mịa bọn mày, ông mày đi bằng đầu!!!!

Chờ đó!!!!!

Bố mày tỉnh lại ngay cho tụi mày coi!