Sao Anh Lại Có Tính Như Mèo Thế

Chương 39

Nhảy ——

Chân trước của mèo đen nhỏ nhẹ nhàng ấn lên mặt trên, giây tiếp theo, kính chắn gió rắn chắc vỡ nát trong nháy mắt.

Choang!

Choang!

Choang!

Ngay cả cửa xe làm bằng kính cường lực cũng bị một lực lượng vô hình nào đó đánh liên tiếp đến vỡ nát tả tơi, thậm chí còn bị nghiền thành bột mịn.

Choang ——

Giống các cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, dường như mấy giây này dài đến vô tận, dưới ánh trăng, các mảnh vỡ thủy tinh đều biến thành những ánh sao sáng lấp lánh, bay trong gió.

Trong cơn hoảng hốt, dường như ai cũng nhìn thấy một cơn mưa lấp lánh, nhẹ nhàng mà đẹp đẽ.

“Meo.”

Mèo đen nhỏ giọng gầm gừ vài tiếng. Sau đó, mắt mèo bất thình lình xuất hiện bốn phương tám hướng, chúng nó từ từ chậm rãi bước ra từ bóng tối, đồng tử lạnh băng nhiễm sát ý nồng đậm.

Trong một khắc, bên trong xe rơi vào im lặng chết chóc.

“...”

Giữa rừng, gió đêm gào thét, tiếng mèo kêu hết đợt này đến đợt khác, còn có bầy mèo lớn đông nghịt, bọn chúng chen chúc với nhau làm người ta sợ đến sởn tóc gáy.

“Yêu! Yêu quái a a a a a!!!”

Không biết ai hét lên đầu tiên, âm thanh kia quá tê tâm liệt phế, đầy vẻ sợ hãi, hoàn toàn dọa mọi người sợ chết khϊếp.

“Nhanh, lái xe!!!”

Ngồi trong ghế phó lái, Lý Nhiên lấy lại tinh thần đầu tiên, hắn lấy ra một cây gậy sắt bên dưới ghế ngồi, lạnh giọng quát lớn: “Mau lái xe!!!”

“Được… Được...”

Trương Thuận sợ tới mức cả người như vừa mới vớt từ trong nước ra, tóc mái đều bị mồ hôi làm ướt, hắn run run rẩy rẩy sờ chìa khóa khởi động, nhưng lúc này, đã có vô số con mèo liên tiếp nhảy vào từ chỗ kính chắn gió bị vỡ.

“Meo ngao ngao ngao!!!”

“Nghéo ——”

Móng vuốt sắc nhọn dễ dàng cắt qua da, để lại vài vết máu, da thịt rách ra, máu thịt lẫn lộn, gần như chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, làn da hai người đàn ông ngồi hàng trước không có chỗ nào lành lặn.

“Đệt —— Con mẹ nhà mày, Trương Thuận!!! Lái xe chạy nhanh lên!!!”

Lý Nhiên ném con mèo đang xé xác người mình ra ngoài, trên móng vuốt bén nhọn còn mang theo nhiều thịt nát.

Hắn vung gậy sắt lung tung, đau đến mức cả khuôn mặt gần như vặn vẹo.

Càng ngày càng nhiều mèo ùa vào, chúng nó điên cuồng cắn xé, lông cả người xù lên như sắp nổ tung, tiếng gầm gừ khủng bố đầy vẻ uy hϊếp phát ra từ cổ họng, hận không cắn xé nuốt sống những con người này.

“A! A a a a a!!!!”

“Meo ngao! Méo ngao ngao ngao ngao!!!”

“Con mèo chết tiệt!! Cút ngay! Cút ngay!!!”

“Mắt tôi! mắt tôi!!!”

Tiếng mèo gầm nhẹ cùng tiếng đàn ông la hét lẫn lộn trong đêm muộn, cứ như tiếng ác quỷ rêи ɾỉ, khiến người ta sởn tóc gáy.

Uỳnh... Uỳnh ——

Lúc này, cuối cùng Minibus cũng nổ máy.

Trên mặt Trương Thuận toàn là máu, nhưng hắn đã không rảnh bận tâm, lập tức đạp chân ga, toàn bộ thân xe xông thẳng ra ngoài tựa như đạn pháo. Những con mèo lúc đầu chui vào trong xe hiện tại đều nhảy xuống.

Chẳng qua tài xế phía đằng sau đã không còn khả năng chạm vào tay lái, cả người hắn bị mấy chục con mèo bao phủ, đến cả tiếng kêu la thảm thiết cũng bị che lại.

Chân dẫm bàn đạp, xe phóng hết ga chạy nhanh ra ngoài, đã không còn kính cường lực che chắn, toàn bộ gió lạnh cứ gào thét vèo vèo phả vào mặt, làm vết thương đau đến nóng rát, giống như vết đao từng lúc cứa vào da thịt.

“Gặp quỷ...”

“Gặp quỷ...”

Trương Thuận run rẩy đánh tay lái, đôi mắt bị gió mạnh thổi đến gần như không mở ra được, mồ hôi, nước mắt và máu trộn lẫn cứ tí tách tí tách rơi xuống, tẩm ướt toàn bộ vạt áo.

Có nhiều truyền thuyết ma quỷ khác nhau được lưu truyền trong dân gian về loài mèo. Nghề này của bọn họ, mỗi ngày đều làm vài việc thương thiên bại lý, nên cũng có chút mê tín.

Hơn nữa đêm nay vừa xảy ra chuyện như vậy, một đám đều sợ hãi. Thậm chí là giữa cái xe rách nát còn có cả mùi nướ© ŧıểυ.

Phong Cửu ngồi xổm giữa quốc lộ, nó hơi nheo mắt, nhìn bóng xe đang dần dần đi xa, cái đuôi sau người nhếch lên vung vẩy tùy hứng.

Ầm ——

Giây tiếp theo, Minibus kia giống như đã va phải loại lực vô hình mạnh mẽ nào đó, bay nhanh ra ngoài, trực tiếp đυ.ng vào lan can bảo hộ, ngã nhào xuống núi.

Xe rơi xuống, quay cuồng như đá lăn, loảng xoảng loảng xoảng một đường quật ngã không ít cây cối, trong mười mấy giây ngắn ngủi đã bị đâm đến biến dạng, cuối cùng dừng ở chỗ chân núi, chỗ xe bị biến dạng loáng thoáng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

“Meo ~”

Mèo đen nhỏ nhẹ nhàng kêu một tiếng, tiếng mèo con nghe có vẻ non nớt, nhưng trong đám mèo lớn lại đặc biệt uy nghiêm. Vì vậy nên chúng nó nằm phủ phục xuống gầm nhẹ một tiếng, sau đó lập tức thay đổi phương hướng, đi xuống chân núi tìm nơi chiếc Minibus vừa rơi xuống.

Phong Cửu lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, thả người nhảy qua, lập tức nhảy lên phía sau của chiếc Minibus kia, tuy rằng mấy ngày nay không khôi phục được bao nhiêu yêu lực, nhưng cũng dư sức đối phó với mấy tên con người này.

Trong bóng đêm, các tiếng gào thét đau khổ vang vọng, đường xi măng khô ráo bị nhuộm đỏ sậm cả một vùng lớn, mùi máu tươi nồng đậm hòa với gió đêm, không ngừng lan rộng, việc hành hạ và báo thù dần mở màn sau màn đêm.