Sao Anh Lại Có Tính Như Mèo Thế

Chương 37

Rầm —

Âm thanh khủng bố vang lên trong núi sâu không bóng người, khuấy động một bầy chim hoảng sợ.

Khanh Thương nhận một đòn, lập tức bắn một mũi tên ra, xuyên qua vô số cây cối to lớn. Những cây cổ thụ cao chọc trời lần lượt ngã xuống như những quân domino.

“Khụ…”

Chưa đợi anh ổn định cơ thể, những đợt tấn công liên tiếp kéo tới. Móng tay sắc nhọn khiến người ta rét lạnh, một giây tiếp theo gắt gao bấu vào cổ người đàn ông.

Sắc mặt Hạ Nhiêu lạnh như băng, đôi mắt xanh da trời giống như băng tuyết ở nơi lạnh giá nhất. Nhưng khi cô định nói gì đó, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ. Sau đó không chút do dự bóp nát cổ đối phương.

Ngoài dự đoán, không phải hình ảnh máu thịt kia, vì trong mấy giây ngắn ngủi, thân thể Khanh Thương biến thành bùn đất.

“Thế thân…”

Dường như Hạ Nhiêu nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà vặn vẹo. Mấy năm này, vì bắt con chuột hamster kia mà cô đặc biệt học thuật độn thổ. Kết quả, không ngờ đối phương đã sớm chuẩn bị.

“Ahhhh!!!”

“Bẩn chết rồi! Bẩn chết rồi! Bẩn chết rồi!!!”

Mèo lớn vừa kêu, vừa liều mạng vẩy bùn đất dính trên móng. Tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lại dư ảnh. Bộ lông trắng như tuyết của cô, đệm thịt hồng của cô. Bẩn quá ahhhh!!!

“Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi!!!”

“Meo meo meo meo ngao ngao ngao!”

Mèo lớn thật sự tức giận, dùng sức cào vào thân cây cổ thụ to, lẩm bẩm.

Xào xạc —

Gió đêm mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, lá cây bay xào xạc, trên mặt đất xuất hiện những bóng mờ loang lổ.

Bỗng nhiên Hạ Nhiêu cũng đờ, ngẩng đầu ngửi ngửi. Sau đó quay đầu về hướng khác, mày cau lại.

“Mùi này…”

Bên kia, cuối cùng chuột Hamster nhỏ cũng thoát khỏi mèo lớn, đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy về. Bắt đầu từ mấy giờ trước, kết giới quanh nhà bị tác động, thường xuyên rung lên kịch liệt. Dựa theo tần số này, dường như Trình Hi sắp hồn bay phách tán.

Nhất định xảy ra chuyện lớn rồi!

Sắc mặt Khanh Thương đen đến mức dường như vắt ra nước, thậm chí trong lòng hối hận và buồn phiền.

【 Tình huống này. Sao có thể… Sao có thể để đứa trẻ sáu tuổi ở nhà một mình chứ! 】

————————

Cùng lúc đó, Tiểu A Lương nằm trên đất, không biết vì sợ hãi hay đau đớn, cô hoàn toàn không còn sức lực, cũng không biết đối phương đang hùng hùng hổ hổ nói gì.

Nhưng cô không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đang mắng chửi.

Người mua trẻ con đều thích nhỏ tuổi một chút, không nhớ được chuyện gì. Dáng vẻ Tiểu A Lương rất tốt, tính tình ngoan ngoãn, không khóc không quậy, dường như là hàng rất tốt. Chỉ là một khi cô nhớ bố mẹ thì chỉ là hàng loại hai.

Nhìn tiền sắp đến tay bay mất, Lưu Tài tức giận xanh mặt, muốn đạp thêm một đạp xuống. Lúc này, Hà Lạc đang quỳ một bên bỗng nhiên cầm một con dao xông lên, đâm mạnh vào lưng người đàn ông.

Con dao này cô lặng lẽ trộm đi khi Lưu Tài vừa sờ vào cô.

“Ahhhhh!!!!”

Tiếng hét chói tai như ác quỷ địa ngục vang lên như muốn nổ tung nóc nhà.

“Con ranh thối tha!”

Hai mắt Lưu Tài đỏ sẫm, lập tức nắm tóc Hà Lạc, dùng sức đập đầu cô vào tường.

Bịch! Bịch! Bịch!

Âm thanh kia khiến người ta lạnh sống lưng. Mặt Hà Lạc bị đập đầy máu, không kêu đau, cũng không cầu xin tha thứ. Giờ phút này, cô giống như một con chó sói nhỏ bị chọc giận đến cực điểm.

“Đi khóa cửa!!!”
Ánh mắt thiếu nữ nhuốm máu, nhìn chằm chằm vào Tiểu A Lương, giống như con chim bị gai đâm khóc ra máu. Đứa trẻ sững sờ một chút, vừa cố gắng xoay người, vừa lảo đảo chạy ra cửa.

“Con ranh đáng chết!!!”

Vừa nói, Lưu Tài vừa đập đầu Hà Lạc đập một cái, rút dao nhỏ đâm sau lưng ra, đuổi theo Tiểu A Lương.

Lúc này, Hà Lạc nhào tới ôm chân hắn, cắn mạnh gót chân hắn. Vì vậy, Lưu Tài không thể không quay lại, dùng sức đá mạnh vào cô, bụng, cổ, đầu. Một đòn nặng hơn một đòn.

“Ranh con chết tiệt…”

“Con khốn nạn.”

“Hôm nay, ông đây con mẹ nó phải gϊếŧ chết mày!!!”

Tiếng đạp mạnh vào người và tiếng chửi rủa ác độc của người đàn ông vang vọng khắp phòng, Tiểu A Lương không dám quay đầu nhìn. Cô run rẩy, dùng bả vai khóa cửa lại. Sau đó kiễng chân lên, dùng miệng cắn chốt cài, từng chút từng chút cắm vào trong.

— Lúc này, các cô có thể nghe rõ tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.

“Ahhhh!!!”

Tiếng thét chói tai giống như tê tâm liệt phế sắp phá thủng màng nhĩ, hình như gân gót chân của gã bị cắn bị đứt. Lưu Tài không thể không quỳ xuống đất, sau đó một cánh tay phía sau hung hãn bóp mạnh phần dưới hắn.

“Ahhh!!!”

Lần này tiếng kêu thảm thiết khó tả hơn nhiều. Lưu Tài đau đến mức như mất hết sức hành động, ngay cả nói cũng không được, chỉ có thể che phía dưới, co lại như con tôm luộc.

Cùng lúc này, Tiểu A Lương cũng cắm chốt cuối cùng cắm vào, thành công khóa cửa lại. Dường như một giây sau, người bên ngoài điên cuồng đập cửa.

Rầm rầm rầm!!!

Nhìn giống như muốn đập đổ cánh cửa cổ. Tiểu A Lương run rẩy, chạy nhanh trở lại. Lúc này, Hà Lạc đã lấy lại được dao nhỏ. Chỉ là cô không dùng dao, mà dùng đá đập mạnh vào đầu Lưu Tài, đập đến mức gã ta bất tỉnh.

Sau đó lấy hết mọi thứ trên người gã.

Điện thoại di động, vài cái bαo ©αo sυ, thuốc lá, bật lửa và mấy trăm đồng.

Cô còn run rẩy hơn Tiểu A Lương, dường như cô cầm đồ không chắc, mái tóc khô vàng ướt nhẹp, bị máu tươi thấm ướt. Trên mặt đầy vết thương, chỗ xanh chỗ tím, nhưng may mà tinh thần cô vẫn tỉnh táo.