Sao Anh Lại Có Tính Như Mèo Thế

Chương 34

Cho…Cho mèo ăn???

Chuột đồng tinh sợ run người, thoáng chốc im như thóc.

Khanh Thương xua tay, nghiêm túc nói.

“Được rồi. Nói chuyện chính. Ba ngày sau ta muốn chuyển đi. Địa điểm ta đã chọn xong. Như trước, mi đi thăm dò trước, xem xét địa hình. Lập tức nói cho ta biết nếu có xảy ra bất cứ chuyện gì.”

“Vâng, thưa cụ cụ cụ… Cụ cụ tổ…”

“ — Được rồi. Được rồi. Đổi cách gọi. Mỗi lần nghe mi nói chuyện đều rõ tốn sức.”

Khanh Thương liếc mắt, sau đó ném cho nó viên trân châu màu đen không biết lấy từ đâu. Đó là hạt được đông lại từ yêu lực, giống như tiền tệ lưu thông ở yêu giới.

“Này. Thưởng cho mi phí vất vả. Làm việc ta giao cho tốt.”

Chít chít ~

Chuột đồng lớn ngậm lấy, đầu lưỡi liếʍ chút là biết “số tiền lớn” này là bao nhiêu. Toàn thân nó kích động đến run rẩy.

“Cảm ơn cụ… Tổ tiên. Cảm ơn tổ tiên. Hì hì hì. Tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt việc ngài giao. Bây giờ đi ngay ạ! Bây giờ đi ngay!”

Nói xong, nó xoay người chuẩn bị đi. Chỉ là lúc này, bỗng Khanh Thương nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được hỏi.

“Năm nay nhà mi, sinh được mấy lứa nhỉ?”

Chuột đồng sững sờ: “… Dạ?”

“Thôi… Không có gì.”

Khanh Thương mệt mỏi chống đất. Dù sao, suy nghĩ cẩn thận chút, Hạ Nhiêu sẽ không vừa ý loại tiểu yêu quái một hai trăm năm này.

“Nếu xem xét thấy không có việc gì, mà không nghe được lệnh của ta, thì trực tiếp đến nhà ta, mang đứa trẻ đi.”

“Dạ! Cụ… Tổ tiên, ngài yên tâm. Ta nhất định sẽ lên núi đao, xuống biển lửa, chết vạn lần cũng không từ chối!!!”

Vua chuột đồng nắm móng, ánh mắt sáng như lửa đốt.

“...”

Khanh Thương đỡ trán, giọng bất lực.

“Được rồi. Lui xuống đi.”

“Vâng!!!”

Ầm —

Lúc này, đột nhiên tiếng rên kịch liệt truyền tới từ nơi xa.

Dường như cảm nhận được được điều gì đó, Khanh Thương lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, đôi mắt cảnh giác. Sau khi tỉ mỉ quan sát mấy giây, anh trầm giọng nói.

“Mi đi trước đi. Ta —”

Đang nói một nửa thì bỗng ngừng lại, chuột hamster nhỏ nhìn chằm chằm vào hố to trước mặt, rơi vào suy tư.

“...”

【 Chậc. Cảm giác đáng ghét quen thuộc này là gì nhỉ? 】

————————

Vì vậy, Tiểu A Lương lại ở nhà một mình. Tự nấu cơm, tự xem tivi, tự học vẽ, học qua bài thơ Đường giáo viên dạy.

Chỉ là lần này có một chú mèo học cùng cô. Khi trời tối, không còn cảm thấy cô đơn và sợ hãi nữa.

Đến buổi tối ngày hôm sau, sau khi cô xem xong đĩa phim Tom và Jerry, mới nhớ ra.

“Nguy rồi. Bố quên trả đĩa rồi.”

Tiểu A Lương vỗ đầu, đôi mày thanh tú nhăn lại, lộ ra vẻ mặt lo lắng. Đồ đã mượn phải trả đúng thời hạn. Cô liếc nhìn thời gian. Bây giờ mới sáu giờ rưỡi, vẫn kịp.

Trình Hi đứng trong góc, cô ấy không đồng ý cho Tiểu A Lương ra ngoài, nhưng cô không biết nhắc nhở như thế nào. Dù sao thì trước đây Khanh Thương đã cảnh cáo cô, không thể để đứa trẻ biết được sự tồn tại của cô.

Lúc này, đứa trẻ đã thay dép xong, cất đĩa rồi chuẩn bị đi ra ngoài. Một đám mèo lớn ngồi bên cửa sổ, kêu meo meo meo meo với cô.

“Meo meo meo?”

【 Tiểu A Lương đi đâu vậy? 】

“Meo meo grừ grừ ~”

【 Sờ tôi sờ tôi đi. Tại sao cô chỉ ôm mỗi con mèo nhỏ kia chứ? 】

Đại Quất ấm ức kéo cửa sổ, đệm thịt mềm mại dán lên kính, vẫn không ngừng kêu gào, tạo thành hai đóa hoa mai. Lũ mèo chen nhau đứng trên cửa sổ ngắm cô, không ngừng kêu.

Tiểu A Lương chạy đến xoa đầu từng con một, đẩy Đại Quất đang liều mạng rúc vào.

“Mèo con ngoan. Các em trông nhà kỹ nha. Chị đi trả đồ, ba mươi phút sau sẽ quay lại. Bây giờ hết cá nhỏ rồi. Vừa hay chị sẽ đến nhà ông Vương bán cá mua thêm chút.”

“ Meo meo ~”

Bé mèo đen bước đi cao quý và lạnh lùng, sau đó động tác nhanh nhẹn móc vào quần đùi của đứa trẻ, trực tiếp leo lên vai cô bé, ưỡn ngực ngồi thẳng tắp.

Đôi mắt mèo xanh sẫm đầy khinh bỉ nhìn Đại Quất đang ngồi trên cửa sổ.

“Meo meo, meo meo, ngao ngao.”

【 Hứ. Con mèo tầm thường thì nên ngoan ngoãn đợi đi.



Nhân cơ hội này, Phong Cửu cũng định ra ngoài xem thế giới con người ở đây thế nào. Chỉ là vừa nói xong câu này, nó đã bị nắm gáy đẩy vào bên trong cùng Đại Quất.

“Mèo con nhỏ quá. Vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà chờ đi.

Khi chị về sẽ mua sữa bột về cho em uống.”

Bé mèo đen: “…???”

Thực ra, vết thương của mèo lớn đều khỏi rồi. Chỉ là Tiểu A Lương không vui khi bị mọi người vây lại xem. Cô nằm trên cửa sổ, chóp mũi áp vào tấm kính, trông giống như mũi heo xấu xí.

“Mọi người ngoan ngoãn nha. Chị sẽ về sớm thôi.”

Nói xong cô chạy nhanh ra ngoài. Tiểu A Lương đã đi với bố nhiều lần nên cô vẫn nhớ đường, cũng biết chú chủ quán. Lần này không có một đám mèo đi theo, ánh mắt rơi trên người Tiểu A Lương cũng ít hơn nửa.

Nhà cho thuê đĩa kia rất nhỏ, rất cũ kỹ, nhưng cái gì đẹp mắt cũng có.

“Ồ! Cô nhóc, sao hôm nay lại đến đây một mình vậy?”

Chủ tiệm là một ông chú mập mạp, mặc áo ba lỗ màu trắng và quần cộc lớn, nhìn rất hiền lành, thành thạo tiếng Tứ Xuyên/ phổ thông. Tiểu A Lương cười ngọt ngào với ông.

“Cháu chào chú Trương. Bố cháu bận đi công tác. Nên cháu đến trả đĩa.”

“À! Tốt lắm. Tốt lắm.”

Chú Trương cười ngốc nghếch. Ông thu đĩa, trả lại tiền thuê, thuận tiện lấy mấy viên kẹo trái cây dưới quầy cho cô.

“Chỉ là trên đường nhớ chú ý một chút. Đừng nói chuyện với người lạ. Mấy hôm nay, chú thấy trên tivi có mấy tin tức về những đứa trẻ bị mất tích rất đáng sợ. Trước đây không lâu, con cái họ hàng của chú còn suýt chút nữa bị người ta bắt cóc…”

Chú Trương vừa nói, trên mặt hiện lên sự bất mãn.

“Ông bố nhà cháu cũng cố chấp. Công việc sao có thể quan trọng hơn con cái chứ…”

Tiểu A Lương không tiếp chuyện, cô chỉ ngại ngùng cười mỉm. Cô cảm ơn xong chạy thẳng đi mua cá nhỏ về nhà.