Sao Anh Lại Có Tính Như Mèo Thế

Chương 29

“Loại ít lông nhiều thịt, mông to, một năm đẻ tám lứa.”

"...”

Sau mấy giây im lặng có hơi lúng túng ngắn ngủi——

Bịch.

Hạ Nhiêu thoáng cái đã đánh Khanh Thương đập vào thân cây, tiếp theo một tay bóp chặt lấy cổ họng anh.

“Trò chuyện nhảm nhí đến đây là kết thúc.”

Ý cười lẳиɠ ɭơ quyến rũ biến mất trong chớp mắt, đôi con ngươi màu lam u ám dựng thẳng bỗng nheo lại, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ vốn có lập tức mang theo chút cảm giác hớp hồn lạnh như băng. Sự đàn áp huyết thống đáng sợ ngay lập tức kéo đến như núi thét biển gầm mặc sức cấu xé nhau.

—— Cô siết chặt các ngón tay, giọng nói lạnh lùng: “Túc Thương, giao thứ đó ra đây rồi quay về với tôi!”

Túc Thương, đây mới là tên thật của anh. Còn nữa, đừng bị bộ dạng ngốc nghếch nhát gan của chú hamster nhỏ bé này đánh lừa, lúc anh lừa mất đồ của cô cũng không chớp mắt lấy một cái.

"Đồ... Đồ gì?”

—— Anh bắt đầu giả ngu.

Đương nhiên Hạ Nhiêu biết anh giả ngu, năm đó cũng bởi vì tin vào vẻ ngoài ngu ngốc của con hamster này nên cô mới bị lừa mất một thứ quan trọng như vậy.

Cô nheo mắt lại, tỏ vẻ không hờn không giận nhưng cô vẫn đáp: “Tiểu Kinh Giới, là loại cỏ tiên thảo.”

—— Đó là thánh vật mà cô được lệnh phải bảo vệ hàng nghìn năm!

【 Nếu vị đại nhân kia biết tiên thảo đã bị một con hamster béo ú lừa mất… 】

"Hạ, Hạ Nhiêu, trước tiên cô… Buông tay đã, trên người tôi không có tiên thảo.”

Khanh Thương nghẹn đỏ mặt, trong con ngươi còn trào ra vài giọt nước mắt sinh lý, trông rất thảm hại, ngây thơ lại đáng thương.

"Trên người anh không có? Túc Thương, lần này anh đừng hòng lừa được tôi thêm lần nữa.”

Hạ Nhiêu nghiêng người, đôi mắt mèo quyến rũ nhìn chằm chằm anh, con ngươi lạnh như băng co rút lại dựng thẳng lên, nguy hiểm lại ngang bướng khiến người ta run sợ.

“Thật đó, tối hôm qua bị, bị con người cướp mất rồi.”

Khanh Thương đáng thương nắm lấy cổ tay cô, giống như một con hamster rưng rưng nước mắt ôm hạt dưa. Anh nói rất nghiêm túc, không hề giống như anh đang lừa mèo.

"Không phải tối hôm qua cô cảm nhận được yêu khí sao?

Nếu không phải thật sự nguy hiểm thì sao tôi lại phóng ra một lượng lớn yêu lực của bản thân vậy chứ?”

Nửa thật giả mới là lời nói dối tốt nhất để lừa người… Ồ không, lừa mèo.

"...”

Những lời này thực sự có vài phần có thể tin tưởng, Hạ Nhiêu có hơi dao động, nhưng cô đã bị con hamster béo ú này lừa gạt quá nhiều lần, trong lòng tạo thành bóng ma.

“Xoạt —”

Đột nhiên Hạ Nhiêu nhe răng, hàm răng sắc bén của mèo yêu khiến cả người Khanh Thương run lên theo bản năng, liều chết nhắm chặt hai mắt lại, toàn thân run như cầy sấy.

“Thật mà, thật mà, thật mà!”

”Hạ Nhiêu, tôi tuyệt đối không có lừa cô, tôi... Tôi thề có trời, tiên thảo thật sự không có ở trên người tôi cũng không có bị tôi cất giữ, nó thật sự ở chỗ con người!”

Tốc độ nói của Khanh Thương rất nhanh, tuy rằng đang run rẩy nhưng ít nhất anh không nói sót một chữ nào, nó ra một câu trọn vẹn. Anh thật sự không có nói dối, tiên thảo thực sự đang ở chỗ con người và Tiểu A Lương cũng chính là đứa bé con người hàng thật giá thật.

“Cho nên… Đừng ăn thịt tôi… Chít chít.”

Hamster nhỏ bé sợ hãi đến mức phát ra câu cửa miệng nhiều năm không dùng tới.

Hạ Nhiêu im lặng nhìn anh, ánh mắt trở nên phức tạp. Đã thề với trời thế thì cô đã có thể tin được chín phần, cô thu răng nanh, sức lực trên tay cũng giảm bớt, giữa lông mày nhăn lại, trong lòng vẫn không tin anh lắm.

Tuy con hamster trước mặt cô vẫn luôn mang bộ dạng ngốc nghếch đáng thương nhưng suy cho cùng vẫn là một con đại yêu ngàn năm, sao lại có thể dễ dàng bại trong tay con người chứ?

“Anh bị con người cướp mất?”

“Đúng, đúng vậy…”

Hạ Nhiêu cau mày, lại hỏi: “Không đánh lại?”

“Không phải, bọn họ lừa tôi.”

Nói đến đây, trên mặt Khanh Thương lộ ra vài phần tức giận, anh nắm chặt hai tay, đau buồn tức giận lại đau lòng, nhưng bộ dạng thật sự thật ra lại giống như bị mắc mưu.

"Con người thật là xảo quyệt, còn xảo quyệt hơn cả hồ ly ở núi Bắc!”

Có thể sử dụng câu “còn xảo quyệt hơn cả hồ ly ở núi Bắc” để hình dung, xem ra anh đã thực sự bị lừa rồi. Hạ Nhiêu buông tay ra, trong lòng cô sắp tin rồi, khuôn mặt xinh đẹp u ám đến đáng sợ. Yêu giới đều có chung cách nhìn về con người là mặc dù con người yếu ớt, nhưng vẫn có cách để lừa yêu quái.

Khanh Thương cố gắng kiểm soát biểu cảm vừa tức giận vừa sợ hãi của mình để tránh để lộ sơ hở, anh lấy ra một cái lọ nhỏ cẩn thận đưa qua.

"Tôi đã đuổi theo bọn họ, đây là linh hồn của một trong những tên con người đó.”

Hạ Nhiêu nhận lấy, nhìn kỹ một chút, đây quả thực là linh hồn của con người, còn rất mới. Vì lý do nhân quả nên những con đại yêu có địa vị như bọn họ cũng sẽ không dễ dàng lấy mạng người ta, huống chi còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như đánh cắp linh hồn người ta.

Có vật chứng, cuối cùng cô cũng hoàn toàn tin tưởng, sau khi cẩn thận nhớ kỹ mùi, cô bóp nát nó, cười lạnh nói: "Tôi muốn xem xem tên khốn kiếp không có mắt nào dám tới cướp đồ của tôi.”

Tiếp đó, vẻ ngoài vốn dĩ xinh đẹp lại quyến rũ đột nhiên biến mất, thay vào đó là khí chất của một người đàn ông mạnh mẽ hăng hái, Hạ Nhiêu xắn tay áo chuẩn bị mang theo hamster nhỏ đi tìm đồ vật thất lạc trở về.

"Túc Thương, đi theo tôi--”

Nhưng mà cô vừa mới ngẩng đầu lên, vị trí ban đầu đã không thấy bóng người, chỉ còn lại một lỗ nhỏ trước mũi bàn chân, tối đen, sâu không thấy đáy.

"...?”

Vù vù——

Không biết tại sao, gió mùa hạ đột nhiên trở nên ảm đạm, mái tóc dài màu trắng tuyết yếu ớt bay lên, chóp hai vành tai mềm mại trên đầu Hạ Nhiêu lắc lắc hai cái, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia bất mãn.

Sự im lặng chết chóc kéo dài hàng chục giây, cuối cùng cô mới nhận ra——

【 Chạy, chạy rồi? 】

Hạ Nhiêu lại bị lừa: "...”

Sắc mặt của cô lập tức đen như đáy nồi. Mấy giây sau, Hạ Nhiêu "phịch" một cái hiện nguyên hình, biến thành một con mèo lớn màu trắng. Cô điên cuồng dùng hai móng vuốt đào cái lỗ, toàn thân mèo tức giận tóe lửa giống như một cây kẹo bông gòn mềm mại tròn trịa, không còn lại vẻ gì là cao quý, lạnh lùng như ban nãy.

“Meo meo meo áu áu áu!!!”

“Tên khốn Túc Thương, thế mà anh lại lừa tôi!!!”

”Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi!!!”

Lúc này Khanh Thương cũng biến về nguyên hình, một con hamster to bằng lòng bàn tay, lông tơ mềm mại rậm rạp, anh đang điên cuồng đào lỗ chạy trốn. Không tới hai phút đồng hồ đã đào được một trăm mét, lúc này anh còn có thể nghe loáng thoáng tiếng thét giận dữ chói tai của con mèo lớn bên ngoài.

"Mổ bụng phá bụng, lột da rút gân, cắt thịt róc xương.”

“Chưng thịt kho tàu, hầm trên lửa nhỏ, luộc nước chiên giòn, salad nguội xào chín.”

“Meo meo meo áu áu áu!!!!”

Mau nghe đi! Mau nghe đi!

Ngay cả gϊếŧ anh ra sao, ăn anh theo kiểu nào cũng đã nghĩ xong hết rồi!!!

Trong lòng Khanh Thương vừa mừng vừa sợ, hai cái tai tròn xoe vểnh lên, nằm trên cái đầu lông tơ, thân hình mũm mĩm dựa vào vách hang, trái tim trong l*иg ngực giống như con thỏ. Anh nhanh chóng mở túi lấy ra một ít đậu phộng, cắn ăn răng rắc răng rắc, cuối cùng cũng đè xuống được nỗi sợ hãi.

Hừ, con mèo lớn đấy thật sự rất muốn ăn thịt anh, may mà anh chạy trốn nhanh.