Sao Anh Lại Có Tính Như Mèo Thế

Chương 15

“Yo, rốt cuộc là tên khốn kiếp không có mắt nào dám làm cho công chúa nhỏ của bố phải khóc vậy?”

Khóe môi Khanh Thương vẫn mang ý cười dịu dàng nhưng trong đáy mắt lại ngưng tụ một tầng sương tuyết lạnh như băng.

Tiểu A Lương ngơ ngác nhìn lại, bố đang đứng phía trước cô, bóng dáng cao lớn dần dần mờ đi trong đôi mắt đẫm lệ của đứa nhỏ, sáng chói giống như thần hộ mệnh.

Cô cảm thấy trái tim mình như được ngâm trong những giọt nước mắt ấm áp lại nóng hổi, cả l*иg ngực truyền đến một luồng cảm giác chua xót ấm áp đến mức khiến người ta phát run cùng với cảm giác khó chịu.

"Ơ, bố..."

Nhưng cô chưa kịp nói gì, Trương Thành Chí đã phản ứng lại, trực tiếp chuyển con dao đâm về phía đối thủ. Khanh Thương không nhanh không chậm né sang một bên, ánh mắt lúc này lạnh như biển sâu vô tận.

—— Nhưng khi đối mặt với con gái, giọng điệu vẫn rất dịu dàng

“Tiểu A Lương nhắm mắt lại.”

“Ơ... Ò, được… ặc”

Cuối cùng trong lòng Tiểu A Lương cũng ổn định lại, cô cố gắng kìm nước mắt, ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng cũng không kìm được rơi một giọt nước mắt.

Thế nhưng lúc này hai người bên kia đã đánh nhau rồi. Khanh Thương né tránh lưỡi dao vài lần, cơ thể phản ứng nhanh nhạy lại rất điêu luyện, lưỡi dao lạnh lẽo phản chiếu ánh trăng, có vài ánh sáng bạc xẹt qua sườn mặt anh.

Khanh Thương dùng khóe mắt nhìn đứa nhỏ đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai mắt sáng lên, đột nhiên chuyển từ phòng ngự sang tấn công.

Trong tích tắc, yêu lực khủng bố tựa như gió lốc trào ra khắp cơ thể. Đồng tử của anh nhanh chóng giãn ra, màu đen không xác định gần như xâm nhiễm toàn bộ hốc mắt, thậm chí còn có một tia sáng đỏ mờ nhạt.

- Đó hoàn toàn không phải là mắt của con người.

Dường như Trương Thành Chí đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên khuôn mặt ông ta hoảng hốt:

"Mày... Mày là..."

Còn chưa kịp thốt ra chữ "quỷ" cuối cùng, lưỡi dao đột nhiên đâm mạnh tới đã bị đối phương dùng hai ngón tay kẹp lấy, thái độ ung dung như thể đó không phải là lưỡi dao bất ngờ đâm tới mà là một lá bài poker mỏng.

Đinh -

Lưỡi dao dễ dàng bị bẻ gãy, kèm thêm tiếng gãy xương của một người khác, Khanh Thương trực tiếp vặn gãy xương cổ tay của ông ta, cướp được con dao, uy hϊếp ông ta, đâm vào khuỷu tay Trương Thành Chí, cuối cùng đá một phát vào ngực đối phương.

Khiên hộ thể dùng để bảo vệ mạng sống phát ra ánh sáng trắng chói mắt trong đêm tối, sau đó xuất hiện những vết nứt nhỏ dày đặc rồi phát ra âm thanh vỡ vụn lanh lảnh như thủy tinh.

Trương Thành Chí bị đá văng hơn chục thước, sức mạnh vượt qua cả con người khiến toàn bộ l*иg ngực ông ta trong phút chốc sụp đổ. Nhưng đến cùng ông ta vẫn chưa chết, cơ thể va vào thân cây rồi trượt xuống như một đống bùn nhơ nhớp.

Không biết từ lúc nào Khanh Thương đã đứng trước mặt Trương Thành Chí, anh vẫn mặc một cái áo tay ngắn cũ kỹ, một chiếc quần đùi xấu xí kỳ quái, nhưng sát khí kinh người trên người anh cũng đủ khiến người ta không để ý tới quần áo.

Đại yêu bị chọc giận rũ mắt nhìn từ trên cao xuống, trực tiếp nâng chân lên, không thương tiếc giẫm lên xương ức gần như lõm xuống của ông ta, âm thanh xương cốt nứt ra vang lên trong rừng cây yên lặng tĩnh mịch càng thêm rõ ràng khiến da đầu người ta run lên.

Gió lớn phần phật, yêu lực khủng bố giống như hàng nghìn hàng vạn ác quỷ vây quanh tứ phía, dưới sức mạnh nghiền ép này, một giọng nam trầm thấp mang theo sát khí thờ ơ vang lên:

"Con người kia, ai cho phép ngươi xâm phạm lãnh thổ của ta?

"Đại, đại nhân tha mạng... Tôi...”

Trương Thành Chí chưa kịp nói thêm đã nôn ra một ngụm máu, cơn đau kinh khủng khiến toàn bộ đại não của ông ta biến thành một vũng hồ dán, từng chữ gần như đều từ đầu lưỡi run rẩy phun ra.

"Tôi... Tôi không biết... Con nhóc đó là đồ của ngài... "

" Nếu... Nếu ngài th - thích, tôi sẽ tìm mười, không, năm mươi đứa đến.... Đến tặng ngài coi như tạ tội...."

Trương Thành Chí kéo khóe môi, để lộ hàm răng bị máu nhuộm đỏ, ông ta biết có một số đại yêu sẽ nuôi dưỡng một số đứa trẻ loài người để hỗ trợ việc tu luyện, nhưng ông ta không ngờ mình có cơ hội chạm mặt chúng.

Khanh Thương yên lặng nhìn ông ta vài giây, sau đó thu chân ngồi xổm xuống, anh nhẹ nhàng cong khóe môi, giọng điệu nghe như nổi lên chút hứng thú: “Chỉ có năm mươi đứa?”

Anh vừa nói vừa dùng con dao vừa đoạt ban nãy nhẹ nhàng quét qua một bên sườn mặt Trương Thành Chí, mảnh vỡ lạnh như băng rạch ngang vết thương trên mặt, cơn đau tựa như kim nhỏ châm chích thật sự khiến cho người ta thấy sởn gai óc: "Vậy... Vậy một trăm đứa? Đại, đại nhân... Ngài nói bao nhiêu, tôi, tôi đều..."

"Một trăm người?"

"Ha-"

Khanh Thương cười nhạo một tiếng, có lẽ hôm nay anh đã được làm mới sự hiểu biết của mình về loài người. Sau đó anh tùy ý nắm cổ tay đang mò về phía sau thắt lưng của đối phương, bóp nát xương cổ tay của con người kia. Giọng nói vốn lạnh lẽo đột nhiên đè thấp, từng chữ như mang theo mùi máu tanh:

“Con của ông đây mà mày cũng dám đυ.ng?”

Xẹt-

Trương Thành Chí còn chưa nói xong, lưỡi dao sắc bén đã đâm thẳng vào cổ họng, thậm chí còn đâm xuyên qua cả cổ họng.

“Ơ… Ơ ơ…”

Ông ta không nói nên lời, vẻ kinh ngạc xen chút không thể tin được khiến cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, ngay cả con ngươi cũng gần như lòi ra khỏi hốc mắt.

Lúc này, yêu lực màu đen như gào thét quấn lấy cơ thể con người, nhào tới xé nát máu thịt của Trương Thành Chí. Đôi mắt của người đàn ông mở to nhất, tơ máu căng đầy tròng trắng. Nước mắt và máu trộn lẫn vào nhau, sau đó cả khuôn mặt như bị xé toạc cả da thịt -

Đôi đồng tử nhiễm dần yêu khí lạnh lùng nhìn ông ta, cho đến khi cơ thể con người hoàn chỉnh cuối cùng biến thành một vũng bùn đen.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Khanh Thương túm chặt tóc, trên mặt lộ ra vẻ hơi khó chịu.

【 Quá xúc động rồi! 】