Trà Xanh Công Lược: Bạch Phú Mỹ Lên Sàn

Chương 3

Một tuần sau đó Kiều Mạn Nhu vẫn không có hành động gì tiếp theo, vẫn đến lớp dành riêng cho nghiên cứu sinh và gặp "chị em tốt" của mình.

Thật ra cô đang khá gấp rút điều tra một người, chính là người Cao Văn Văn thích, đời trước cũng chỉ biết hắn tên là Hàn Tự.

Bởi vì cô nghe nói hắn thích mình nên Cao Văn Văn mới tổn thương, nên dứt khoát ghét bỏ người này chẳng bận mặt mũi thế nào.

Bây giờ cô lại phải tỏ hứng thú với chuyện này, biết người trăm trận trăm thắng mà tội tình gì không tìm hiểu cơ chứ?

Lật bộ hồ sơ trong tay xem lại vài lần, gia thế hiển hách là người thừa kế sáng giá của tập đoàn lớn chỉ là điệu bộ ngông cuồng tính khí lại lớn.

Cho nên năm đó lời cô từ chối truyền đến tai hắn mà không có thêm gì, chính vì gia thế tốt lại cộng thêm gương mặt anh tuấn thời thượng đẹp trai có thiếu gì ong bướm vây quanh.

Bất quá hắn thích cô vì chưa thấy loại hình nào như vậy, đột nhiên thấy thú vị nên nói bâng quơ mà thôi.

Ha, cũng chẳng phải dạng tốt lành gì cho cam.

Kiều Mạn Nhu gấp gọn hồ sơ trở lại, hệ thống xuất hiện bên tai thăm dò.

"Cô nghĩ là cô đủ khả năng đóng kịch trước mặt nam nhân như vậy?"

Dù nó cho cô mượn chút diễn xuất nhưng cũng chỉ qua mặt được những cô gái ở độ tuổi xêm xêm mình mà thôi, như Cao Văn Văn và Tô Bối của bây giờ còn chưa quá trưởng thành.

Mà loại đàn ông như Hàn Tự thì thật là khó, hắn là kẻ luôn nắm quyền chủ động trong tay, mấy cái trò lạt mềm buộc chặt căn bản nhìn một cái là thấu.

Tình trường đối với hắn như một loại trò chơi giải trí, hắn cũng đùa cho vui nếu cô gái đó thật đủ gây hứng thú, ngoài ra chẳng ai thực sự lọt vào lòng hắn.

"Dĩ nhiên là ta biết, ta đã tranh thủ mua tiểu thuyết và phim ảnh có nội dung tương tự mà luyện tập""

Cũng là thứ dùng để bổ trợ, đối với vẻ bề ngoài và kiểu cách của cô bây giờ cũng rất mềm mại chảy ra nước rồi.

Hệ thống nghĩ nếu cô học tập tốt và dùng được vài chiêu trò của trà xanh thì hành sự sẽ không dễ sơ hở.

"Cô muốn chủ động đến tìm hắn sao? Như vậy không tốt lắm"

Hừ

Làm gì có chuyện đó

"Cơ hội sẽ đưa đến cửa, lần này ta sẽ không từ chối"

Chính là tiệc hoá trang cuối tháng này, mùa Halloween đã đến khắp nơi ở Giang thành sẽ bày tiệc tùng náo nhiệt.

Cao Văn Văn cũng vì đi dự tiệc mà đã gặp phải Hàn Tự, gặp gỡ ngắn ngủi mà đã khiến cô ta thích đến không dừng lại được.

Thời điểm đó con cháu thế gia hào môn đều được mời, cô cũng không ngoại lệ chỉ là lúc đó cô cảm thấy bài nghiên cứu còn thiếu xót nên từ chối đi cùng Cao Văn Văn để ở nhà sửa bài.

Lần này nhất định phải đi, vì biết đâu được sẽ gặp lại mấy kẻ mặt người dạ thú kia sớm hơn chứ, thật sự là mong chờ mỏi mắt.

..............

Kiều Mạn Nhu đến lớp nghiên cứu như mọi khi nhưng nghe tin lão sư phải đi công tác, cũng giống như trước kia sẽ có trợ giảng thay thế.

Bạn học xung quanh nghe thấy có trợ giảng mới liền tò mò đoán xem là ai, bàn tán hàn huyên một chút thì người nọ đã bước vào.

"Ôi, người mẫu sao"

"Đeo khẩu trang làm gì chứ?"

"Dáng đẹp như vậy thì mặt chắc chắn là cực phẩm rồi"

"Trợ giảng này nhìn trẻ quá, không chừng chẳng hơn chúng ta mấy tuổi"

Vậy thì cũng quá tài giỏi rồi

Anh cầm giáo án tài liệu trên tay để lên bàn, lại nhìn xuống lớp trong một lúc không nói gì cả, Kiều Mạn Nhu ngay từ đầu cũng chỉ đang đọc tiểu thuyết không nhìn đến.

Nhưng bầu không khí tắt chợt như vậy cô liền ngẩng đầu lên, vô tình hay cố ý mà ánh mắt lại va chạm vào nhau.

Cô cũng không chột dạ mà tránh đi, ngược lại đánh giá người ở trên phía bục giảng, vai rộng eo hẹp chân dài là kiểu người mặc bất cứ quần áo gì cũng như cái móc treo đồ vậy, đẹp không thể phủ nhận.

Khí chất trên người toả ra loại cấm dục kì lạ, tóc tai gọn gàng có vài nhánh rủ xuống mí mắt bí ẩn mà thu hút cực kì, nếu lột bỏ khẩu trang xuống thì là gương mặt thế nào nhỉ.

Nhưng mà đã gặp người này ở đâu rồi nhỉ?

"Chào mọi người, tôi là Tần Liệt trợ giảng trong thời gian tới mong mọi người phối hợp"

Lời nói không có ngữ khí hoà hợp, lãnh cảm khó gần không dễ chọc vào.

Anh mở bài giảng tiếp tục phần còn dang dở của lão sư, Kiều Mạn Nhu cuối cùng cũng nhớ hoá ra ngày đến đăng kí đã gặp anh ở văn phòng hiệu trưởng.

Đời trước cô chưa từng cảm thấy người này tồn tại, hiện tại là sự hiện diện không thể chối bỏ, không nghĩ nhiều nữa.

Dù sao cũng chỉ gặp ở lớp trong thời gian ngắn, sau đó lại lệch quỹ đạo như thường.