Nhưng Tiểu Tịnh lúc 18 tuổi gả cho anh rất ít cười, ít nói, vô cùng bài xích kẻ khác tiếp cận.
Vẻ ngoài có vẻ thuận theo, nhưng La Tấn biết tiểu Tịnh luôn tránh mặt anh.
Anh biết cô đã quên mất chuyện lúc bé rồi, anh cũng tự hiểu là bé con chả thèm nhớ đến Anh là ai đâu, vô tâm vô phế.
Khó khăn lắm La Tấn mới khiến tiểu Tịnh hiểu rõ được lòng mình, cảm nhận được anh thương yêu che chở cho cô là thật lòng.
Anh nâng niu trân trọng cô, chưa từng la mắng, chưa từng quát nạt, luôn luôn thuận theo, luôn luôn yêu chiều sự tùy tính của cô.
Sau 1 năm, La Tấn phát hiện tiểu Tịnh dần chấp nhận anh, lúc ngủ đã chịu xoay sang ôm lấy anh, cọ đầu vào vai anh mà ngủ.
Đôi lúc còn pha trà, làm bánh ngọt cho anh ăn, tuy rằng anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng chỉ cần là của tiểu Tịnh làm, gì anh cũng đều ăn, gì anh cũng đều thích.
Đôi lúc cô còn chủ động ngồi lên đùi nhìn ngắm anh làm việc…
Một hôm, Anh phát hiện cô ôm đầu khóc trong phòng vệ sinh, khóc nức nở, khóc như đánh mất thứ gì đó quan trọng nhất của cuộc đời mình. Cả người như điên như dại, anh bước đến gần dỗ dành, cô cũng thét lên mà xô anh ra.
"Đám dơ bẩn các người cút hết đi!!!" Tiểu Tịnh nhìn anh với đôi mắt đầy phẫn hận.
Anh giật mình lùi lại, không biết tiểu Tịnh bị đả kích nặng nề đến mức nào mà lại khóc một cách đau khổ như thế.
Muốn bước đến gần dỗ dành lại sợ cô càng khó chịu hơn, anh chỉ còn biết câm lặng rót ly rượu vang ngồi nơi sofa nhìn vào hướng cửa phòng tắm, cả ngày lẫn đêm, mấy hôm liền, cô không thèm ăn uống gì.
Anh sốt ruột gọi điện kêu cha mẹ và em gái cô đến ( Nhã Kỳ ).
Sau một hồi lâu tiểu Tịnh chỉ cười mỉa rồi hét lên đuổi đi, gì cũng không muốn nói nữa. Bọn họ cũng đành lắc đầu bất lực ra về.
(Anh à, bọn họ uy hϊếp ép bức đến Mẹ tiểu Tịnh phải tự sát, anh còn gọi mấy cái bản mặt giả dối ấy đến làm gì vậy hả? Mẹ người ta chết, anh không biết cách dỗ, anh còn châm thêm dầu vào lửa a, để bọn họ đến lại dọa gϊếŧ tiếp Má lớn và tiểu Vân, bà ấy đã bị chết hụt vài lần rồi, cho nên tiểu Tịnh gì cũng không dám nói ra, bị bức đến nổi điên chỉ biết ôm đầu mà khóc. Sau này tiểu Tịnh bỏ anh đi luôn là đúng rồi, dắt theo tiểu Vân và Má Lớn biến mất luôn rồi nga, cho chừa tật ha!)
Sau đó cô ngày càng trầm cảm, vẫn ôm lấy anh khi ngủ, nhưng anh có cảm giác giữa cả hai có thứ gì đó chen ngang không cách nào hình dung được, cũng không cách nào phá tan tấm màng ngăn cách vô hình đó.
Sau đó tiểu Tịnh biến mất tăm tích hết hai ngày, anh điên cuồng tìm kiếm.
Anh phát hiện trên bàn làm việc ở công ty có một bìa thư, cô được một chàng trai quỳ gối cầu hôn trong quán cafe, tên ấy anh nhận ra, là người học chung lớp hội họa với cô.
Anh bắt gặp họ đi cạnh nhau mấy lần rồi, có lần còn đỡ cô về tận nhà vì trật chân. Hắn quỳ gối cầu hôn, nắm tay cô đeo nhẫn vào.
Tiểu Tịnh đứng ngay ra đó cho hắn l*иg nhẫn vào tay.
(Anh à, Mẹ người ta mới chết, hồn vía đã không còn rồi, thẫn thờ dửng dưng với mọi thứ a, cái anh thấy chỉ là hình mà thôi, phản ứng chậm nên tới lúc bị đeo vô rồi mới tháo bỏ ra vứt đi có được hay không?)
Sau đó hắn ta còn ôm lấy tiểu Tịnh thật tình tứ, thật chặt.
(Khổ cái tâm, bị hất hủi nên chàng ta đau khổ quá làm liều nhào đến mà ôm có được hay không? Người ta chỉ đứng như khúc gỗ thế kia, nhìn thế nào ra được tình tứ hay thế?)
Hóa ra tiểu Tịnh đã thay lòng, tiểu Tịnh yêu hắn ta nên mới đau khổ như vậy, yêu hắn ta nên mới lạnh nhạt với anh như vậy…
Điện thoại ngay lúc đó reo, Nhã Kỳ khóc lóc tức tưởi nói với anh, khuyên chị Tịnh mãi mà chị không chịu nghe, nhất quyết muốn phá thai, giờ đã trong bệnh viện rồi.
Anh nghe xong mà tâm hồn như sụp đổ, cô vậy mà dám phá thai? Cô vậy mà nỡ gϊếŧ con của anh, con của hai người?
Cô có biết anh mong mỏi đứa con này đến mức nào không? Anh mong mỏi một cô bé con xinh xắn giống mẹ nó bám dính lúc lắc lẽo đẽo theo anh suốt cả ngày, đáng yêu biết bao, hạnh phúc biết bao?
Cô thật tàn nhẫn!
(Anh yêu à, Cái thím tên Nhã Kỳ đó tiểu Tịnh nhà anh còn khinh thường nhìn tới cái bản mặt, chứ đừng nói gì đến thương yêu thân thiết gì mà khuyên nhủ với năn nỉ ỉ ôi? Cô ta cho người theo dõi, nghe phong phanh Tiểu Tịnh nhập viện vì xảy thai đã phẫu thuật xong rồi, mới làm bộ gọi điện khóc lóc thảm thương ra vẻ tội nghiệp nhân từ với anh mà thôi. Tiểu Tịnh nhà anh vì thai chết lưu đã thống khổ chết đi sống lại thế nào? Anh có biết không?)
Anh như kẻ điên đâm đầu chạy khắp bệnh viện mà Khả Kỳ nói để tìm cô, phát hiện cô co ro ngồi cạnh một hũ đựng hài cốt nhỏ.
Trời đất quanh anh như sụp đổ, anh càng điên cuồng mất khống chế.
Anh la hét mắng chửi cô là lòng người dạ thú, Bỏ Chồng Gϊếŧ Con.
"Con Tôi đây sao?" Giọng anh như có như không chỉ tay vào hũ hài cốt nhỏ đặt đầu giường nơi cô ngồi thẫn thờ.
Anh cười trêu ngươi: "Hóa ra còn biết giữ lại xác để đem chôn!"
Lần đầu tiên trong đời nước mắt anh lăn dài, anh đã tát cô, một cái tát khiến môi cô lẫn tim anh bật máu.
"Cô không xứng được làm mẹ!" hũ hài cốt đó anh cũng mang đi.
Cũng là từ khi đó, cô như một làn sương trắng biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời anh, theo như lời anh nói.
"Cút đi khỏi mắt tôi! Trước khi tôi không thể kiềm chế được mà tự tay gϊếŧ chết cô!"
Cô quả nhiên không chờ đến anh phải bận tâm, tự cao chạy xa bay mất tích suốt bao nhiêu năm, có lẽ đã chạy theo tên nhân tình đó, vui vui vẻ vẻ, ân ân ái ái, tình chàng ý thϊếp sống qua cả đời rồi.
9 Năm sau, cho tới hiện tại cô mới chịu xuất hiện. Lại biến bản thân thành kẻ đầu tắt mặt tối, bán mạng vì tiền, bị tên kia bỏ rồi đi? Bị phụ bạc rồi đi?
Cô đánh đổi chồng và con mình để nhận lấy kết quả như thế này đây, Cô hối hận sao?
Không! Anh không thấy trong mắt cô có chút gì gọi là hối hận, lại còn ra sức một lòng chạy trốn khỏi anh.
Anh đáng ghét đến thế sao? Để cô thà sống cực, sống khổ cũng không muốn hạ mình năn nỉ anh? Cô năn nỉ đi, chỉ cần cô năn nỉ anh, quá khứ tất cả anh đều bỏ qua hết... bỏ qua tất cả…