"Hắc hắc hắc... Cái này người ta biết rõ lắm đó na ~~~" Cô nhóc nhích nhích đến choàng tay qua cổ La Tấn, cậu đang ngồi một chân để dễ lau chân cho cô nhóc.
"Người ta có thấy cái chị làm bếp hun hun môi với chú tài xế đó na ~~~" Giọng rủ rỉ rù rì vào tai cậu.
La Tấn rùng mình lạnh người, nhòm nhòm nhòm cái Tiểu Quái Vật đang kè cổ mình kia.
"Người ta hỏi hỏi, thì chị bếp mới nói với người ta là tình nhân mới như vậy đó na ~ Nhưng nhớ đừng có la lớn, mẹ nghe là không có được đâu na ~" Suỵt suỵt nhỏ với cậu.
La Tấn đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, hai người kia làm chuyện phi lễ chớ nhìn lại còn vì muốn che giấu mà dạy cô nhóc toàn là bậy bạ đây mà, thật hết biết rồi.
"Vậy anh nợ bé con một cái Tình Nhân à?"
"Đúng đó na~" Gật đầu lia lịa.
"Nợ người ta một cái soái soái soái ca đó na ~~~" Phải là Soái ca mới chịu à.
"Anh có Soái không?" La Tấn bắt đầu giở trò dụ dỗ, tiểu Phi đứng cạnh da gà nổi dựng lên, đại ca cười thiệt là gian manh.
"Không có bị bẩn, không có bầm bầm ở chỗ này thì có soái soái soái đó na ~~" Cô nhóc chìa tay chỉ chỉ lên mặt cậu, cái sự thiệt là người ta thấy Soái nên mới đâm đầu nhào vô cứu đó na.
"Vậy anh dùng bản thân mình trả Nợ cho em được không?" Môi cười rạng rỡ như ánh bình minh, khoe ra đôi xoáy đồng tiền thật sâu bên má, cố ý chào hàng.
"Ồ..." Chu mỏ hả họng, ca ca cười thiệt là Soái đó na~
"Được na ~~~" Cô nhóc gật gật gật đầu lia lịa, cái tay còn choàng wa cổ thò thò sờ sờ đầu tóc anh vò vò vò.
Tiểu Phi đứng cạnh mà rùng mình, cô bé thiệt là gan dạ, dám sờ đầu túm tóc của đại ca mà nghịch, gặp ai khác đυ.ng vào thôi đã mập mình rồi a.
"Lớn lên anh Gả cho em chịu không?" La Tấn cười càng rực rỡ hơn, dụ cừu non háo sắc thì phải dụ như vầy a.
"Chịu na ~~~ Làm cô dâu của người ta có phải hay không? Cái này người ta cũng biết na~" Cô nhóc hai mắt chớp động chớp động, người ta cái gì cũng biết hết đó na~
Mặt La Tấn đen thui: "Làm chú rể, bé con mới là cô dâu của anh!" Nhanh chóng sửa lại cái bộ não có tư duy cong vẹo của ai kia, không hiểu không biết mà cứ luôn tài lanh tài lẹ tài lai hà?
"Được mặc đồ đẹp có phải hay không?" Cười ngoác cả miệng, người ta Phái Phái (khoái /thích) rồi đó na~
"Được nhiều người khen xinh, được thay một lúc mấy bộ váy thiệt là xinh, được ăn bánh ăn kẹo thoải mái!" La Tấn ra sức dụ dỗ cô vợ nhỏ về nhà.
"Woa...." Ngoác cả họng, hai mắt sáng rỡ, nước bọt muốn nhĩu hết ra rồi.
"Còn được thêm người yêu thương cưng chiều em hết mưc nữa, thương yêu em nhất trên thế gian này!" La Tấn véo lấy cái mặt thèm nhỏ dãi kia, thật đáng yêu chết mà.
"Woa... có thiệt hay không? Đừng có thấy người ta chút xíu chút xíu rồi lừa gạt người ta na~ Người ta cái gì cũng biết hết trơn đó na~" Làm mặt bà cụ non lườm lườm lườm La Tấn, vẻ mặt nghiêm ơi là nghiêm.
"Thật, anh thề, sẽ yêu thương em nhất trên đời! Che chở em cả đời, có chịu hay không?" Cố gắng bỏ vốn thiệt là lớn.
"Chịu chịu chịu... Nhớ gả cho người ta đó na ~~~" Cô nhóc lúc lắc cái mình cọ cọ má vào vai La Tấn, chu mỏ hun cái Chóc rõ to.
La Tấn đứng hình -ing....
Tiểu phi cũng hả lớn họng, trời ơi, đại ca bị một cô nhóc Phi Lễ kìa!
"Nhớ đó! Không được quên, em không được nuốt lời!" Sau một hồi lâu ngớ người anh hét lớn lên, làm cô nhóc lẫn tiểu Phi đều giật thót.
"Hết hồn! Chời ơi làm người ta hết hồn!" Tay nhỏ mũm mĩm vỗ vỗ ngực mình.
"Không được phép cứ thấy soái ca là lại sáp sáp sáp vô như bây giờ!" La Tấn lườm lườm cô nhóc, cái bàn tay bé xíu ấy vẫn lò mò mấy cọng tóc của anh.
"Sáp sáp cái gì na?" Thiệt sự hơm có hiểu, mở to mắt thơ ngây vô số tội.
"Không được mê Soái ca nữa! Mình anh là đủ rồi!" Mặt đã bị giấm ngâm đến thối đen một cục rồi.
"Ơ?" Cô nhóc hả họng, cái này người ta không có dại mà đi hứa bậy hứa bạ đâu na~
"Mau hứa!" La Tấn nghiến răng rồi, còn biết giả vờ ngu ngơ nữa cơ, đáng ghét mà. Chồm đến hôn cái chóc lên gò má bé xinh kia.
"Ui Chời đất ơi! Người ta bị hun hun kìa! Bị soái ca hun hun kìa... hắc hắc hắc..." Cười một cách vô cùng man rợ.
La Tấn thối mặt, nói với cô nhóc y như đàn gãy tai trâu mà.
"Tiểu Thư... Phu nhân muốn về..." Giọng bà vυ' vang vang gọi, mới quay đầu đi lấy nước cho cô nhóc uống, quay lại là lại trốn mất tăm.
"Tiểu Thư lại lừa gạt bà già này rồi lẻn đi chơi rồi đúng không?"
"Xong rồi... xong rồi..." Cục bột tròn nủm kia bắt đầu đứng ngồi không yên rối hết cả lên.
"Người ta đi na~ Cô dâu nhớ gả cho người ta na ~~~" Chớp chớp mắt xong vội vã chạy đi, thân hình tròn nục lúc lắc tưng tưng, đúng là chạy còn không vững mà, bang bên này dội bên kia, không có chạy thẳng được a.
"Là chú rể..." La Tấn hét lên, còn trông chờ bé con nhớ đến anh được sao? Thật không chút tin cậy mà.
"Ừ ừ ừ... Cái gì cũng được hết na~ Bye bye na ~~~" Soái là được hà, hai tay quơ quơ bye bye mà thân hình cứ cắm đầu chạy lên trước, chả thèm quay lại nhìn La Tấn lấy một cái.
La Tấn nhìn trời...
Mối lương duyên này Ông thật rất biết se, rõ ràng là ép anh phải tự lực cánh sinh mà…
Cũng chính vì mối duyên mỏng này nên mới có La Tổng của ngày hôm nay, vì bé con, anh đã đồng ý quay lại ngôi nhà quyền quý thối nát ấy, nắm bắt tất cả cơ hội, vượt qua luôn tên ANH TRAI Đại Thiếu đáng ghét kia.
Một Nhị Thiếu như anh, từ trẻ mồ côi trở mình thành người thừa kế chính thức của tập đoàn La Thị.
Cô vừa tròn 18 tuổi, du học chưa về. Anh đã mang sính lễ đến Văn Gia hỏi cưới.
Cuối cùng Anh cũng như nguyện GẢ cho Cô rồi.
~~~~~ END Hồi Ức ~~~~