~~~~~~~~ Flash Hồi Ức ~~~
Tấn Tấn 11 tuổi, là một tên nhóc ngang bướng cứng đầu, sống nơi cô nhi viện.
La gia đã ba lần bốn lượt rước cậu nhóc về làm Nhị Thiếu, nhưng vì không muốn giáp mặt với người Cha phụ bạc kia, cậu nhóc cứ trốn về sống nơi cô nhi viện thiếu ăn thiếu mặc lại hỗn tạp này.
Ít ra nơi này còn có mẹ nuôi, bà hết mực lo lắng cho cậu.
Một lời không vừa ý, tên nhóc cứng đầu cứng cổ ấy lại nhào đến đánh đám bạn, u đầu mẻ trán là chuyện cơm bữa, ai ngăn cũng không được.
Tiểu Tấn kéo Tiểu Phi ra sau lưng mình, bản thân thì nhào đến đánh đám nhóc cậy đông ức hϊếp kẻ khác kia.
"Bọn ta đánh tên nhóc đó liên quan gì ngươi hả?" Một tên nhóc tầm 13 tuổi lên tiếng, cũng nhào đến đánh nhau.
"Có ta ở đây! Đừng mong động được cọng tóc của Tiểu Phi!" La Tấn tung một cú đấm trời giáng vào mặt tên kia.
Đau điếng người càng khiến tên ấy thêm nổi điên.
"Đánh chết hắn!" Tên đó gào lên đầy giận dữ, ra lệnh cho đám nhóc kia càng thêm hung hãn.
"Woa woa woa... có đánh nhau có đánh nhau... bớ người ta bớ người ta... na ~~~~" Thân hình bé xíu mặc bộ đồ thể thao màu trắng tròn nủm lúc lắc chạy đến nơi cả đám đang Sáp Lá Cà đánh nhau túi bụi.
La Tấn bị thất thế, dồn ép té ngã lăn ra đất chịu đòn.
"Sao đánh người? Làm sao lại đánh người ta vậy hã?" Cái thân đã tròn nủm lùn tè bé xíu rồi còn ra vẻ anh hùng, nhào thẳng vào luôn định can ra, mà chả có ai thèm để ý tới, càng đánh càng hăng.
"A... a... ui ui... a... Sao lại đánh luôn cục cưng vậy na ~~~ huhuhu ~~~" Cục thịt nhỏ nằm đè lên La Tấn kêu gào khóc nấc.
"Dừng!" La Tấn hét lớn, lật người lại ôm lấy cô nhóc che dưới thân mình.
Đám kia cũng hoảng hốt dừng tay lại,
"Đâu lại lòi ra con nhóc thế này chứ?" Tên cầm đầu giật mình, thà rằng bọn chúng đánh nhau, nhưng nếu để trúng bọn trẻ nhỏ, lại là con gái chính là chuyện lớn.
"Giải tán thôi!" Cả đám vội vã tản đi, nếu không Viện trưởng bắt được thì xong đời.
Nhìn theo bọn kia đi hết, La Tấn mới lau đi khóe môi dính chút máu.
"Bé con sao lại nhào đến làm gì? Bọn chúng đánh em có đau không?" La Tấn đỡ cô nhóc ngồi dậy, cậu phủi phủi bụi đất lấm lem trên người cô nhóc.
"Làm Anh Hùng na ~~~" Mếu máo mếu máo, cái mũi nho nhỏ hít hít cố nén khóc, đôi tay bé nhỏ tròn mụp quệt quệt mũi.
"Khì...." La Tấn phì cười, nụ cười rạng rỡ và vui vẻ nhất từ khi Mẹ cậu mất đi.
"Cái thân đứng không vững mà đòi làm anh hùng gì hả?"
Tiểu Phi sau một lúc chạy đi thì vòng lại cầm theo khăn ướt chìa cho La Tấn.
"Tấn ca, lau mặt cho cô bé này!" Cậu cũng thấy rõ Nữ Anh Hùng này liều mạng nha, phăm phăm phăm nhào tới mà can ra cho được hà, can không xong còn bị ăn đòn thế kia.
La Tấn lau lau gương mặt tròn mũm mĩm đáng yêu ấy, gương mặt bầu bĩnh, hai má phúng phính, đôi mắt to tròn đầy biểu cảm, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi bé xinh cứ hay cong lên hờn dỗi, thật sự đáng yêu đến cậu phải ngây người.
"Làm sao? Người ta nhỏ thì làm sao hả? Mẹ có nói là gặp chuyện ngứa con mắt thì phải nhào đến tương trợ na ~~" Cô nhóc nhòm La Tấn bằng nữa con mắt, chê người ta nhỏ xíu hà, chê người ta đứng còn không vững, hừ!
"Là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, khổ quá... hahaha..." Còn bày đặt nói văn nói thơ nữa đó trời, đáng yêu chết rồi, lau lau tiếp đến đôi tay bé nhỏ dính bẩn của cô nhóc, bé con liền nhu thuận xòe hẳn 5 ngón tay ra cho lau chùi sạch sẽ.
"Hắc hắc hắc... Cục cưng vừa mới cứu cứu ca ca rồi! Có phải nên thiếu cục cưng một cái nợ Nhân Tình hay không?" Chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo, nhe cặp răng cửa xinh xắn ra mà cười thật gian, cười chẳng còn thấy luôn con mắt nằm đâu rồi.
"Nợ Nhân Tình là thế nào?" Xưa nay toàn nghe nợ Ân Tình, bé con lòi đâu ra cái nợ Nhân Tình thế này cơ chứ? Lại nghe người lớn nói rồi nghe lại thành tầm bậy đây mà.
"Là... là..." Cô nhóc ứng họng...
Không phải trên phim hay nói thế sao? Cứu xong rồi hay nói thế mà? Còn phải giải thích giải thích nữa sao hả trời?
Nghiệm nghiệm nghiệm một hồi lâu, hai mắt sáng rỡ: "Là Tình Nhân đó na ~~ Là nợ một cái Tình Nhân đó na~~~" Hí ha hí hửng, người ta nhớ ra rồi đó na~~~
"Tình Nhân? Bé con hiểu tình nhân là thế nào không hả?" La Tấn hai mắt giật giật, mày cau lại, từ điển ngôn ngữ của bé con thật quá đáng sợ, anh theo không có kịp a.
Tiểu Phi đứng cạnh cũng cứng họng mất rồi.