Không Thể Thay Thế

Chương 7: Vì sao cô còn chưa bị đuổi?

Phi nhìn kính chiếu hậu thấy người ngồi ghế sau như bị nóng mông, đứng ngồi không yên rồi, cứ muốn chồm ra tìm ai kia, mà có chồm thế nào nhìn cũng có thấy được cô đâu cơ chứ?

Phi cố nén cười, đẩy cửa xe đi ra ngoài.

"Em vào mua chút đồ!"

Có người bực bội ngồi không yên trong xe một hồi chờ đợi, cuối cùng cũng thấy Phi bước ra tiệm bách hóa, tay cầm theo túi gì đó đưa sang mình, rồi lại ngồi vào xe.

"Anh thay ra đi!" Vào lúc không còn ai khác thì Phi sẽ không gọi La Tấn là Chủ Tịch nữa.

Nhìn vào túi đồ, La Tấn gật đầu thầm khen Phi thật hiểu ý anh, lấy nhanh cái áo phông, quần thể thao rộng, chiếc nón kết, kính mắt gọng to và trùm thêm cái khẩu trang.

Trang bị xong thì Phi lại đưa phone sang La Tấn, hình ảnh Ninh Tịnh đang ngồi nhón người dọn dẹp kệ hàng hiện lên.

"Em vừa dán cái camera mini ở đó!"

"Giỏi!" La Tấn mỉm cười khen ngợi, tên nhóc này không uổng công anh đào tạo.

Có lẽ cô không nhớ mặt Phi đâu, cả anh cô còn không thèm nhớ mà, đồ không tim không phổi!

La Tấn lại lẩm nhẩm rủa thầm.

Ninh Tịnh đang ngồi dọn hàng bên trong lại ách xì... Thảm, sáng giờ ách xì cả chục chập, chắc có nhiều người trù ếm lắm đây.

"Kính chào quý khách!" Theo lệ cứ nhác thấy bóng người vào cửa là chàng thu ngân lại kiêm luôn bảo vệ lên tiếng chào hỏi, đến khi nhìn lên Trang Bị của người kia thì liền giật mình, làm gì mà kín mít vậy? Định vào đánh cướp à? Đây là tiệm bách hóa a, không phải nhà bank, làm gì có thứ đáng giá cơ chứ?

Tuy không lên tiếng, nhưng anh chàng thu ngân cũng nhanh chóng lanh lẹ nhìn chằm chằm màn hình camera bên cạnh, phải canh a…

"Kính chào quý khách!" Lại là chàng trai bảnh bao da ngăm đen lúc nãy mới mua vài món đồ bước vào.

"Anh cho hỏi...." Phi bắt đầu hỏi quần hỏi áo và hỏi thiên thời địa lợi nhân hòa... hỏi tất cả những gì có thể, nhìn những thứ gần đó chụp lấy rồi hỏi.

Rồi kêu thanh toán... chậm rãi từng món và từng món chứ chả thèm làm một lượt, cho đến khi anh chàng thu ngân kia quên mất phải nhìn vào cái màn hình camera bên kia.

Ninh Tịnh đang dọn đồ, xem lại hạn sử dụng của các món hàng trên kệ, xếp cái sắp hết hạn nằm bên ngoài, hàng mới đưa vào trong...

Đang say sưa, chợt sau gáy thấy lạnh như có ai đó nhìn mình chằm chằm. Ninh Tịnh xoay người nhìn vòng quanh.

"Oái..." Ninh Tịnh giật thót người, xong cũng quay đi xếp hàng tiếp, miệng lẩm nhẩm.

"Ban ngày ban mặt trùm kín mít thế làm gì? Muốn hù chết người ta sao chứ?" Lầm bầm mà rủa, khách a, cô không dám mắng trước mặt người ta, biết đâu người ta là minh tinh sáng chói nào đó đang Vi Hành không muốn người khác bắt gặp thì sao? Cô thấy vài lần rồi, cô rất là rành nha.

Và thế là cái vị Minh Tinh Chói Sáng đến lóa cả mắt kia ngày càng nhích nhích lại gần cô hơn, minh tinh đang xem hàng nha, cũng bóc lụm bóc lụm bỏ đồ vào giỏ hàng ghê lắm, khách sộp đó nha.

"A... Đừng lấy cái đó!" Khi tay vị minh tinh kia chụp đến chai kẹo ngậm ho dành cho trẻ em thì Ninh Tịnh liền vội vã la lên, bước đến chặn tay anh lại.

La Tấn đứng hình, nhìn nhìn món trong tay mình bị cô vội vã Cướp đi.

"Thứ này trẻ em ngậm nhiều quá không tốt! Dễ gắt cổ, trong kẹo lại có thành phần thuốc ngủ rất cao, trẻ rất dễ bị rối loạn giờ giấc, ngày ngủ đêm thức! Anh mà để con mình ăn thứ này hoài rất dễ sinh bệnh, cái công ty này không có đạo đức, anh biết không?" Vừa kể tội nhà sản xuất vừa ngó quanh ngó dọc xem bà chủ có gần đây không, nếu biết cô ngăn khách mua đồ lại mắng một chập đòi trừ lương tiếp cho xem, khổ cái tâm.

"...." La Tấn với tư cách của một nhà Tài Phiệt, anh đang thắc mắc vì sao cái tiệm này vẫn để loại nhân viên Tài Ba như cô ở lại làm? Hèn gì bán mãi mà cái tiệm vẫn nhỏ xíu thế này, ngóc đầu không nổi mà.

"Mua cái này này!" Ninh Tịnh nắm vạt áo anh lôi sang bên này, lấy luôn chai siro thành phần thiên nhiên bỏ vào giỏ cho anh.

"Rất tốt! Đảm bảo! Bọn trẻ nhà tôi cũng dùng nó, anh cứ yên tâm đi nha, vừa rẻ vừa tiện dụng!" Quảng cáo hết lời.

"....." La Tấn gật gật khẽ đầu, cái gì mà con anh rồi bọn trẻ nhà cô? Anh ghi nhớ! Chờ đó cho anh!

Anh chỉ là thuận tay bóc đại bỏ vào giỏ thôi a! Đâu lòi ra bọn trẻ nhà cô thế hả?

Sinh con với tên nào? Mà còn là cả bọn? Cô không xong với anh! Trai đem bán làm gia đinh, gái đem bán làm kỹ nữ hết! Bọn trẻ nhà cô?

La Tấn nghiến răng kèn kẹt, hai mắt hằn đỏ.

"Còn cái chai dầu mọc tóc này anh cũng đừng có mua!" Ninh Tịnh thò tay bóc từ trong giỏ hàng của La Tấn ra.

"Đồ dzỏm đó! Nhiều người mắng vốn rồi không có tốt a! Tại bà chủ ham lời nên mới để lên kệ mà bán thôi!"

"........." Anh cạn hết lời, giờ nói xấu luôn cả bà chủ? Anh không nghĩ sau 9 năm biệt dạng, cô lại trở thành Bà 8 thế này! À không, nói đúng hơn là rất có Đạo Đức Nghề Nghiệp.

"Lấy cái này nè!" Ninh Tịnh bóc 1 chai gần đó bỏ luôn vào giỏ cho La Tấn.

"Đầu anh có hói sạch vẫn có thể mọc lên lại đó nha! Yên tâm, tôi đảm bảo!" Cô huyên thuyên bất tận vỗ ngực cam đoan.

Đầu anh hói?

Mắt La Tấn giật giật giật, cô thật dám nói, con mắt nào thấy anh bị hói hả? Là thuận tay bóc bỏ vào có được hay không?! Nghẹn chết anh, muốn mắng người!"

"Thôi chết, làm cho xong!" Ninh Tịnh nhìn đồng hồ xong lại vội vã chạy đi kiểm hàng xếp hàng.

La Tấn nhìn theo dáng vẻ vội vã của cô, lòng như có dòng nước ấm chảy qua, thấy được cô rồi, thật nhẹ nhỏm.

Môi anh bất giác mỉm cười, tay lại bóc đồ bỏ vào giỏ, coi coi đọc đọc hướng dẫn, cầm thế thôi thật ra ánh mắt lại hướng sang bên kia rồi, bóc đồ bỏ vào giỏ, đi lòng vòng quanh cô.

Ninh Tịnh cuối cùng cũng dọn xong, đứng dậy vươn mình thở ra một hơi, ôm cái thùng rỗng đi cất, ngang qua anh lại thò tay vào giỏ, vẻ mặt khó chịu ý như rèn mãi mà sắt chả chịu thành thép.

"Loại này hạn sử dụng rất ngắn, cha mẹ anh có cùng uống thì cũng rất lâu mới hết, nên mua 1 hộp mà thôi!" Dứt câu không hề nhìn xem anh có đồng ý hay không, cầm lấy hai hộp thực phẩm chức năng dư ra đem lại kệ bỏ lên, đi luôn về hướng kho hàng.

La Tấn bần thần, đây mới chính là bé con ngày ấy, thích xen vào chuyện bao đồng, thích làm những gì mình muốn và chẳng bao giờ thèm để ý đến hay nhìn vào vẻ mặt của ai, cô nhóc 3 tuổi mà anh yêu đến muốn nhét vào tâm khảm chính là thế này.

"Bé con..." Giọng anh thốt nhỏ, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần.

"Anh nhớ em!"