Không Thể Thay Thế

Chương 6: Tìm được cô

La Tấn im lặng, mệt mỏi ngã người nhắm mắt lại.

"Em về đây..." văn Nhã Kỳ biết La Tấn không vui, cô ta thức thời không dám quấy rầy.

"Anh phải giữ tâm trạng và sức khỏe thật tốt, tháng sau là ngày Thành Hôn của chúng ta.... Anh…"

"Đủ!" La Tấn gắt lên, phiền chết đi được.

Ngồi bật dậy muốn gào lên một trận cho trôi đi cơn giận ứ trong lòng cả một buổi sáng, nhưng đập vào mắt La Tấn lại là cái bụng vừa nhô lên của Nhã Kỳ. Anh cố gắng áp chế bản thân, tay kềm lại.

"Anh muốn yên tĩnh!"

"Dạ!" Văn Nhã Kỳ có chút hoảng hốt, tại sao anh lại phát giận đến mức này?

Ngày thường tính La Tấn có chút nghiêm túc khó chiều, nhưng cũng không đến nỗi có sắc mặt tệ như hiện tại, còn cả bộ đồ nhăn nhúm rách rưới trên người anh kia nữa?

"Em về đây!" Văn Nhã Kỳ có nghi vấn cũng không dám đặt câu hỏi với La Tấn, cô ta vội vã bước nhanh ra cửa, về rồi tìm cách điều tra sau vậy.

"Văn tiểu Thư!" Một chàng trai cao lớn có gương mặt lạnh, làn da có chút ngăm đen lại trông vô cùng điển trai anh tuấn mở tung cửa bước vào, lên tiếng nhưng không nhìn Văn Nhã Kỳ, lướt qua người cô ta đi thẳng vào bàn làm việc của La Tấn.

"Không biết gõ cửa sao?" Giọng Văn Nhã Kỳ vẫn còn nằm nơi cổ họng không thốt ra, cô ta cực kỳ bức bối.

Cả công ty đều gọi cô ta là La Phu Nhân, kể cả ba người thư ký của La Tấn cũng như vậy.

Riêng tên này thì không, chỉ là một tên trợ thủ đắc lực của anh mà thôi, lại luôn tỏ vẻ cao ngạo đáng ghét như vậy.

Khó chịu thì khó chịu, cô ta cũng bước nhanh ra ngoài tránh cho La Tấn cảm thấy chán ghét mình. Lúc anh bàn công việc cũng không muốn người khác ( kể cả cô ta ) chàn ràn xung quanh.

Trước khi Văn Nhã Kỳ khép cửa lại thoáng nghe đến giọng nói đầy lo lắng thấp thỏm của La Tấn.

"Sao rồi? Tìm được sao?"

La Tấn đứng bật dậy khỏi ghế, lao nhanh đến bên tên kia đang đứng đối diện.

Mặt Văn Nhã Kỳ tối đen, dự cảm bất lành bỗng nhiên xảy đến, nhưng cánh cửa cũng đã khép lại cô ta đành bất lực rời đi.

"Đã điều tra người tại quán Bar, phu nhân ban ngày làm việc tại tiệm bách hóa nhỏ bên phố T, hôm nay thứ 6, đầu giờ chiều lại chạy sang tổ chức Lão Viên, giúp chuyển hàng miễn phí của nông dân dưới thôn quê lên cho bà con họ hàng. Đến 9h đêm lại đến Bar làm tiếp viên đến 2h sáng mới về nhà!"

"Muốn bán mạng?" Mày La Tấn chau lại thật chặt, ngồi phịch ra sofa.

"Vì sao lại cần tiền? Không phải Văn gia rất giàu sao? Còn trợ cấp ly hôn hàng tháng của Ta gửi vào tài khoản của cô ấy đâu?"

Không phải Văn gia rất thương yêu cô sao? Dù gì cũng phải chu cấp cho cô chứ? Sao lại để cô bán mạng như vậy?

"Tổ chức Lão Viên, là một tổ chức từ thiện nhỏ có người già trẻ con. Tiền phu nhân làm ra lại đổ vào đó, còn phải thăm nuôi một phụ nữ tầm 50 tuổi, nằm viện 24/24, bệnh suy thoái người già. Là Mẹ của Dung Uyển Vân, phu nhân gọi bà ấy là Má lớn!"

"Má lớn má nhỏ gì đâu ra? Biến mất 9 năm, kiếm đâu ra nhiều người để thăm nuôi như thế? Bán cả mạng nhỏ để nuôi thiên hạ à? Cha Mẹ ruột cô ấy đang ở Văn gia ngày ngày khóc lóc bảo nhớ con gái kia kìa! Vô tâm vô phế mà! Người nhà không lo, chồng thì bỏ con thì gϊếŧ, giờ lại bán mạng mà nuôi thiên hạ?"

Giọng La Tấn ngày càng gào lớn, giọng đầy tức giận.

"Phu nhân đang sống nơi căn trọ nhỏ, tại chung cư bậc thấp Chiêu Hoàng!"

Phi ( tên chàng trai ) không nặng không nhẹ cũng chẳng bối rối gì trước cơn giận của La Tấn. Bao nhiêu năm nay hễ cứ nhắc đến phu nhân thì anh mới có cảm xúc gào thét như thế, còn không cứ như một khối băng biết di động mà thôi.

"Lấy xe! Đến chỗ làm!" La Tấn bước vội như bay chạy ra hướng cửa.

Phi nhếch môi, mắt giật giật, La Chủ Tịch chắc quên là trên thân mình đang Treo bộ đồ thế nào rồi đi?

"Chủ tịch, thay đồ!"

La Tấn giật mình dừng chân, nhìn lại bộ cánh Quý Phái trên người, môi giật giật giật, rồi bỗng nhiên phì cười.

Anh thế mà lại quên mất luôn, cả buổi sáng mặc bộ đồ này chạy khắp nơi tìm cô, còn chạy thẳng về công ty.

Anh quả nhiên cứ gặp đến cô là đầu óc liền mụ mị mà.

"Mặc kệ! Rất thoải mái, không gò bó!"

La Tấn phủi nhẹ mép áo, anh đưa tay lên vuốt tóc một cách cực cool, đứng thẳng người bước dài, xem ánh mắt thế gian trở thành không khí bước đi đầy oai vệ đến thẳng nơi Phi đỗ xe, chở anh đi.

Phi... phục... quả nhiên chỉ có tiểu Tịnh mới khiến Tấn ca ca của anh trở lại như trước kia. Cả người đầy TỤC khí. Quả nhiên thô thiển đến bức nhân... hahaha.

Không còn là một Chủ Tịch mặt lạnh chầm dầm làm việc như người máy cả ngày lẫn đêm nữa.

Xe đậu ngay bên đường, nhìn xéo qua chính là căn bách hóa nhỏ. Ninh Tịnh đang loay hoay ôm đống hàng hóa và nói cười gì đó với anh chàng thu ngân.

Thật chói mắt La Tấn, xa anh suốt bao nhiêu năm mà còn cười tươi như thế? Nói chuyện với trai mà hí hửng như thế? Giáo huấn của anh vào đêm qua cô đem quên sạch rồi mà?

La Tấn nghiến răng nghiến lợi rồi.

Ninh Tịnh nói xong thì cũng ôm đống đồ đi sâu vào phía trong tiệm mà dọn kệ hàng.

Hôm nay Cô đến làm việc trễ mất một tiếng, năn nỉ muốn gãy lưỡi cái tên đầu đất thu ngân kia đừng méc lại với bà chủ, nếu không thế nào cũng bị bà chị keo kiệt kia bóp cổ trừ lương cho xem.

Nói cười dụ dỗ tên đó tốn biết bao nhiêu là nước bọt của cô chứ? Vì một giờ tiền lương mà cũng phải xã thân dùng luôn mỹ nhân kế rồi a... khổ thân mà. Huhuhu.