Với bộ phục trang rách rưới quần ống thấp ống cao đi chân trần, mặt mày La Tấn hằn lên sự giận dữ, tâm trạng phập phồng không yên.
La Tấn bước từng bước dài vào cửa Công ty trước sự sững sờ của dàn bảo vệ lẫn nhân viên.
Lúc đầu bảo vệ còn muốn đến cản anh lại nhưng đến khi nhìn rõ thì mới hoảng hốt lùi về, chỉ dám đứng lặng yên mà nhìn theo bóng lưng anh bước đi.
Anh đã chạy tìm cô khắp nơi suốt 3 tiếng đồng hồ vẫn không thấy, hoàn toàn mất dấu, cho dù anh có gọi luôn người đến giúp tìm kiếm vẫn bặt vô âm tính.
Cô đúng là trốn thật giỏi.
Quả nhiên không cầm chi phiếu, rõ ràng là sợ khi rút tiền bị anh lần theo dấu vết. Cô đều đã tính sẵn hết đường lui rồi, anh đúng là đồ ngốc mà.
"Rầm..." La Tấn đóng sầm cửa phòng làm việc lại, anh đuổi sạch hết đám thư ký ra ngoài.
"Hôm nay không làm việc!" Anh không muốn bị ai đến làm phiền nữa, thật sự sắp phiền chết rồi.
Nghe vậy hai nữ một nam, đều là thư ký của La Tấn liền hiểu chuyện không báo cáo thêm gì, đi ra ngoài bàn làm tiếp việc của mình.
La Tấn ngửa đầu, mắt nhắm nghiền dựa vào ghế. Suy nghĩ mông lung, tâm trạng vừa giận dữ lại vừa lo sợ.
Cô có phải lại muốn biến mất lần nữa không?
Đêm qua anh thấy được sự trốn tránh trong ánh mắt cô. Anh đúng là đồ ngốc mà, nghĩ thế nào lại bị cô lừa rồi trốn mất cơ chứ? Lúc bên cạnh cô, anh luôn luôn thành tên ngốc, ngốc đến hết thuốc chữa.
Một bóng dáng thướt tha nhẹ nhàng bước vào, Cô ta mặc chiếc váy rộng, tôn lên chiếc bụng mang thai hơn 4 tháng hơi nhô lên của mình, đây chính là niềm hãnh diện của bản thân cô ta.
Thật chỉ muốn rêu rao cho cả thế giới này biết cô ta đang mang cốt nhục của nhà họ La quyền lực bật nhất mà thôi.
"Anh không khỏe sao?" Văn Nhã Kỳ có chút giật mình nhìn vào bộ dạng như vừa bị Cướp Sắc của La Tấn, nhưng biết có những chuyện không nên hỏi thì không hỏi, đứng phía sau ghế chìa tay giúp anh xoa thái dương.
"Sao lại đến đây?" Mắt không cần mở La Tấn cũng biết đó là ai.
"Lâu rồi anh không đến thăm em, con rất nhớ anh!" Giọng nhỏ nhẹ nhưng không quá nũng nịu, Văn Nhã Kỳ biết rõ La Tấn không thích bị đàn bà quấn lấy quấy rầy.
"Em đi khám chưa? Đứa trẻ khỏe chứ?" Nghe nhắc đến đứa bé, La Tấn lập tức mở ngay mắt ra, nghiêng đầu sang nhìn Văn Nhã Kỳ.
"Rất khỏe..." Văn Nhã Kỳ bất giác đỏ mặt, cúi người ghé sát vào tai anh.
"Bác sĩ cũng nói sinh hoạt của chúng ta có thể trở lại bình thường!"
La Tấn mày nhíu lại, cảm thấy có chút khó chịu.
Từ khi Ninh Tịnh rời đi biệt tăm suốt 9 năm, đến gần đây anh bỗng nhiên muốn có một mái ấm, một gia đình như người khác.
Anh khát khao một ngôi nhà một người vợ và những đứa trẻ kháu khỉnh. Văn Nhã Kỳ theo làm thư ký của anh gần 5 năm, cũng có lẽ do 1 phần tư tâm, anh muốn trả thù Ninh Tịnh, muốn cho cô biết làm vợ anh sẽ hạnh phúc thế nào, bao nhiêu người mong muốn.
Để cô ghen tỵ, để cô hối hận, để cô chạy trở về bên cạnh anh mà giành lại.
Anh thật đúng là một kẻ mâu thuẫn, cũng chẳng hiểu bản thân đang nghĩ những gì rồi?
Từ lúc Ninh Tịnh rời khỏi anh, quả đúng là anh đã không còn biết bản thân muốn gì nữa, sự vật đối với anh đều vô nghĩa, sống cho qua ngày, sống cho đến khi sinh mạng lụi tàn mà thôi.
Anh chọn Nhã Kỳ, em gái cô. Dù sao cũng là thuận tay nên dùng mà thôi.
Nhưng đến khi Nhã Kỳ có thai, lúc đính hôn anh mới phát hiện, đây không phải người vợ trong tâm trí anh hằng mong muốn.
Nhã Kỳ có thai, anh không cảm thấy vui, mà là nặng nề cùng tội lỗi. Anh có cảm giác hụt hẫng không tả xiết, không thể nào diễn tả thành lời.
Nhưng hôm nay Anh cũng hiểu ra được nỗi hụt hẫng đó là gì. Là cảm giác tội lỗi của kẻ nɠɵạı ŧìиɧ, thật trớ trêu, anh lại cảm thấy có lỗi với cô ( Tịnh ).
Anh bỗng có cảm giác của một tội đồ. Haha... Anh ngủ với" Vợ"( Nhã Kỳ ) mình, lại thành ra nɠɵạı ŧìиɧ thế này đây?
Anh biết anh đã yêu cô (Tịnh) đến phát cuồng rồi, đã ngấm đến tận xương tủy.
Bao nhiêu phụ nữ đến cạnh Anh, chưa từng một ai khiến tim anh rung động, chưa từng có ai khiến anh có ham muốn sở hữu, dù có chết vẫn muốn giữ lấy cô bên cạnh, chỉ muốn giữ lấy mỗi cô mà thôi... Tiểu Tịnh của anh.
"Không phải bảo em ở yên trong nhà dưỡng thai sao? Đi lung tung rồi lại than mệt?" Giọng anh tràn đầy khó chịu.
Nhã Kỳ hoảng hốt: "Em... em chỉ là nhớ nên mới đến thăm anh mà thôi!" Bối rối phân trần, đính hôn rồi, cô ta cũng có thai rồi, nhưng La Tấn vẫn chưa chịu rước cô về La gia.
Thậm chí là chưa bao giờ để cô ngủ qua đêm ở La gia.
La Tấn không biết cô ta có bao nhiêu ham muốn leo lên cái giường đó. Cô ta muốn xóa sạch và chiếm hữu tất cả mọi thứ thuộc về Ninh Tịnh, đứa con hoang đó là thứ cô ngứa mắt nhất trên đời.
Vì sao lúc ấy người La Tấn mang sính lễ đến cầu hôn không phải là cô ta?
Nhất quyết đòi phải cưới Ninh Tịnh cho bằng được?
Cha cô cũng phải ra sức tìm kiếm bức ép Ninh Tịnh trở về, hăm dọa đủ điều, dùng bà mẹ bệnh tật để uy hϊếp mới đáp ứng gả cho anh.
Thật sự xem bản thân là ai chứ? Một con nhỏ quê mùa tù tội, lại dán mác Đại Tiểu Thư họ Văn du học tại Mỹ về gả cho anh? Nực cười! Anh chỉ là của cô ta mà thôi. Ninh Tịnh cả đời này, đời sau, đời sau nữa cũng đừng mong có được Anh.