Không Thể Thay Thế

Chương 2: Thuốc tránh thai cấp tốc?

"Biết đau sao? Chút vết thương nhỏ thôi mà! Lúc gϊếŧ con, chuyện đáng sợ như thế mà em còn dám làm, đau đớn như thế em còn chịu được, chút vết thương này có là gì?" Anh vừa nói lại vừa cúi đầu cạ từng đường răng lạnh buốt sắt bén lên chiếc cổ non mịn.

Ninh Tịnh run rẩy thở mạnh, ngưỡng cổ muốn tránh thoát, nhưng vẫn bị anh ghì chặt lấy.

"Không phải trong người khó chịu sao? Tôi giúp em còn gì?" Răng anh ấn mạnh xuống cổ cô, cả người cô giật thót cứng đơ.

"Đừng..." Ninh Tịnh hoảng sợ đến muốn gào khóc, trong thân thể cô chất thuốc đang kêu gào, cả thân hình nóng bỏng của anh lại cọ xát cô đầy mập mờ như thế.

Ninh Tịnh hoàn toàn không giữ nổi bình tĩnh, một chút bình tĩnh cũng đều trôi sạch mất rồi. Tim cô đập loạn liên hồi, đau đớn, thổn thức, gào thét muốn bật ra khỏi thân thể cô.

"Không cần huơ tay loạn, nếu không Tôi sẽ trói nó lại!" Dứt câu, đôi tay cô cũng liền an phận vịn lấy lưng anh.

La Tấn mỉm cười cúi đầu xuống gặm lấy xương quai xanh đầy mị hoặc của Ninh Tịnh.

"Không thể!!!" Ninh Tịnh thét lên, tay chân lại rối loạn muốn đẩy anh ra.

Ánh mắt La Tấn trầm xuống, nghiêng người nhìn thẳng vào mắt Ninh Tịnh.

"Anh... Anh đã có gia đình rồi! Chúng ta không thể..."

Tuy rằng cô cũng chẳng ưa gì đứa em cùng Cha khác mẹ kia, nhưng cô phải cảnh tỉnh mình trước khi quá muộn.

Lại dấn thân vào anh lần nữa, cô sợ bản thân sẽ vạn kiếp bất phục, không thể rời đi…

"Em yêu à! Nghĩ sâu xa gì thế? Vợ anh là vợ anh, Nhã Kỳ rất ngoan ngoãn, rất biết nghe lời, lại không dám ghen tuông bừa bãi!"

Từng câu nói chầm chậm xé nát tim Ninh Tịnh, môi La Tấn lại hôn lên má cô, rồi di chuyển dần tìm lấy làn môi mọng ướt khiến anh ngày đêm điên cuồng ấy.

"Hơn nữa, giữa chúng ta, là ăn bánh trả tiền... không phải sao?"

Lướt nhẹ lên làn môi kiều diễm ấy, La Tấn nghe được hương vị ngọt lịm thấm đẫm tận tim.

"Rắc..."

Ninh Tịnh như nghe được tiếng con tim mình vỡ vụn…

Ăn bánh trả tiền? Anh đang nói cô sao?

Dùng tiền mua cô?

Hóa ra trong mắt anh, cô đã ti tiện đến mức này.

Ánh mắt cô tan rã, hàng mi cong vυ't tuyệt vọng khẽ khép lại.

"A..............."

Đau đớn bén nhọn khiến Ninh Tịnh thét chói tai, nước mắt chảy tràn, hai bàn tay năm ngón bấm mạnh vào da thịt La Tấn.

Răng cô cắn lấy bờ vai vạm vỡ ấy, vết máu loang lổ hòa cùng những giọt nước mắt.

Tiếng gầm phát ra từ cổ họng La Tấn, dừng lại động tác, mạnh mẽ giữ lấy thân hình đang run rẩy dữ dội của cô.

Ninh Tịnh không thấy được khóe mắt La Tấn cũng cay đỏ mờ hơi nước, anh nghiêng đầu cắn nhẹ lên vành tai cô, không nói chỉ phà hơi liếʍ nhẹ, như dỗ dành vết thương.

Vẫn ôm siết lấy Ninh Tịnh, La Tấn chậm rãi hôn lên đôi má ướt đẫm những giọt lệ mặn đắng ấy, một tay giữ lấy đầu cô, một tay vuốt nhẹ từng ngọn tóc run rẩy sau lưng cô như vỗ về.

La Tấn vừa hôn, vừa tách dần đầu cô ra khỏi bờ vai rướm máu của mình, cắn nhẹ lên đôi môi vẫn còn vương những tia máu xinh đẹp yêu dã ấy.

"Anh... gϊếŧ...Tôi... đi!!!"

Giọng Ninh Tịnh lạc đi tắt nghẹn, đôi mắt mờ hơi sương nhìn thẳng vào gương mặt đang kề sát lấy mình.

La Tấn lại xoa xoa nhẹ đầu Ninh Tịnh như thương tiếc như an ủi, đầu lưỡi nóng bỏng lại chậm rãi tách bờ môi cô ra, tay kia lại nhẹ nhàng xoa lấy tấm lưng trơn mịn cho đến khi hơi thở cô trở nên nhẹ nhàng đều nhịp.

Nhìn lên đôi mắt bi thương của anh, lòng cô đau buốt, môi chầm chậm đáp trả lại anh, tiếng nấc của cô vỡ òa, ôm chặt lấy anh, nước mắt vẫn rơi mãi không ngừng...

Cô thua rồi…

Màn đêm bên ngoài cửa sổ tối tăm mù mịt, hai mắt Ninh Tịnh mở lớn mông lung vô định.

Ninh Tịnh nằm ngang người giữa giường mặt hướng về cửa sổ trên đầu nhìn từng chòm sao xa xăm hư ảo trên bầu trời tăm tối.

La Tấn nằm nghiêng người bên cạnh, một tay gối dưới đầu cô, một tay gát ngang qua eo cô, hơi thở nóng rực phả vào cần cổ có mùi hương đầy cuốn hút ấy.

Liếc mắt thấy túi xách nhỏ của mình nằm nơi bàn đèn ngủ, Ninh Tịnh đưa chân ra khỏi chăn, nhón người móc lấy, khều đến bên giường.

Cô nghiêng người chống cùi chỏ, mở túi xách tìm lấy vỉ thuốc màu trắng, tháo liền 2 viên, nhanh chóng bỏ vào miệng, cô phải nuốt xuống, không có nước cũng phải nhai rồi nuốt, đắng chết cũng phải uống.

"Thuốc gì?" Giọng trầm thấp của La Tấn vang lên bên tay, cánh tay mạnh mẽ của anh chụp lấy cổ tay đang cầm thuốc đã kề sát bên môi cô, giữ chặt, bóp mạnh.

"A......" Ninh Tịnh đau đến mở bung tay ra, thuốc rơi xuống giường.

La Tấn nâng người ngồi dậy, mắt mang tia lửa nhìn Ninh Tịnh, tay còn lại ấn vai cô ép cô nằm lại xuống giường, gác chân đè lại.

La Tấn hất bay 2 viên thuốc kia đi, cầm lên vỉ thuốc Ninh Tịnh vừa cầm.

"Tránh thai cấp tốc?" Anh hít thở thật sâu cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn là khàn đặc, răng cắn chặt tức giận.

Ninh Tịnh bị anh buộc nằm yên trên giường, tim đập nhanh, hơi thở gắt gao khó khăn, cô sợ hãi, cực kỳ sợ hãi ánh mắt này của anh, tay cô nắm lại kiềm chế sự run sợ đang phát tác trong lòng.