Đã ba ngày trôi qua kể từ ngày chôn cất Đại phu nhân, phủ Quốc công vẫn luôn tiêu điều quạnh quẻ, bầu không khí nhuốm đầy tang thương. Dường như vì mất đi nữ chủ nhân mà mất đi sinh cơ vậy.
Đại tướng quân ngày ngày vùi đầu vào rượu, ngồi trong thư phòng, trước bước họa của thê tử mà uống rượu, uống say rồi lại ngất đi tỉnh dậy rồi lại uống...
Trở lại kinh thành, sau khi phục mệnh bẩm báo tình hình chiến sự cho hoàng thượng, ông vẫn luôn như vậy, mà hoàng thượng vì để an ủi Quốc công phủ, phong Liễu Như Chân làm Nữ đại tướng đầu tiên của triều đại Vương Tấn.
Mấy ngày nay Dương Bảo Bảo đều do lão vυ' nuôi La thị chiếu cố, nàng cũng là hài tử hiểu chuyện, chỉ cần có ăn có ngủ liền không khóc không nháo. Có điều, nàng tuyệt sẽ không uống sữa của vυ' nuôi, dù cho có cường uy nàng uống một lát sau vẫn sẽ nôn ra toàn bộ. Cũng đã thử trộn lẫn sữa vυ' nuôi và nước gạo nhưng vẫn không có kết quả.Vì thế, thức ăn mỗi ngày của Dương Bảo Bảo là nước gạo và sữa dê.
Hiển nhiên, đây cũng không phải là một tình trạng tốt, một đứa trẻ sinh non, không có mẫu thân bên người lại chỉ uống nước gạo sao có thể cầm cự thân thể. Mấy lần La thị muốn đến thư phòng báo với Dương Kỳ Bác chuyện này đều bị từ “cút” tiễn đi. Bà chỉ có thể tự mình chủ trương gọi đại phu xem qua.
Giữa đêm nay, cửa thư phòng Dương Kỳ Bác bị gõ vang dồn dập.
“Lão gia... Lão gia, không xong rồi. Tiểu thư lên cơn sốt khóc không ngừng, đại phu nói tình trạng rất nguy hiểm. Lão gia...”
Đêm nay, bỗng nhiên Dương Bảo Bảo lên cơn sốt cao, miệng vẫn luôn khóc không ngừng. Đại phu đã cho uống thuốc vẫn không thuyên giảm mà ngày càng có xu thế xấu đi. Cứ theo tình trạng này, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc Dương Kỳ Bác đến, Dương Bảo Bảo đã không còn sức khóc rồi, chỉ có thể rên âm ỉ, khuôn mặt tái nhợt, môi nhỏ tím tái... Trong lòng hắn nảy lên, tiến lên ôm nàng vào trong ngực, tiểu nhân nhi mềm oặt yếu đuối dựa vào trong ngực hắn. Hỏi xong tình hình của nàng, bấy giờ hắn mới biết mấy ngày nay nàng vẫn luôn uống nước gạo và sữa dê. Dương Kỳ Bác lập tức đi đến Phó phủ.
Phó gia mấy đời làm thái y trong cung, y thuật cao minh trước nay luôn tận lực không tiếp xúc với quan viên triều đình tránh cho hoàng đế nghi kỵ. Mà Dương Kỳ Bác là thân đại tướng quân, cũng không khỏi có chút cao ngạo, nên hai nhà có thể nói không có giao tình gì. Hiện giờ hắn tới cửa cầu chữa bệnh, hơn nữa là giữa đêm thật khiến người phó gia có chút kinh ngạc. Hôm nay, Phó thái y trực ở trong cung, chỉ có phụ thân của hắn là Phó lão gia tử ở nhà. Biết được tình huống của lệnh thiên kim, ông không nói hai lời liền đến cửa chữa trị.
Nề hà bắt mạch chuẩn đoán, sắc thuốc đến tận khi trời bắt đầu hửng sáng tình trạng của Dương Bảo Bảo mới chuyển biến tốt một chút, tảng đá lớn trong lòng mọi người cũng rơi xuống. Dương Kỳ Bác bày tỏ cảm kích không thôi.
Phó lão gia tử “Đại nhân, lần này tiểu thiên kim có thể qua khỏi thật là dựa vào may mắn. Thân thể của nàng quá yếu lại không uống sữa mẹ thật sự rất khó có thể qua. Ta có thể kê cho nàng thuốc bổ, nhưng chung quy vẫn là trẻ con mới sinh không lâu. Tổng không thể cho nàng uống thuốc hằng ngày được, tuy nói là bổ nhưng thuốc vẫn có ba phần độc”
Dương Kỳ Bác “Ta biết. Nhưng nhũ mẫu cũng từng cường đem nàng đút sữa nhưng chẳng bao lâu nàng sẽ nôn ra.” Hắn cười khổ, nàng thật sự làm được a, ngoài sữa của mẫu thân mình, nàng không tiếp thu sữa của người khác.
“Nếu thật sự không có biện pháp. Chỉ có thể cho nàng dùng thuốc bổ. Nhưng vẫn sẽ có hại đến cơ thể nàng”
“Ta nghĩ một biện pháp, đem thảo dược uy cho dê làm thức ăn, không biết sữa có hay không bổ một chút. Phó lão gia nghĩ thế nào?”
“Ta nghĩ có thể thử, ta sẽ kê thảo dược”
“Vậy thật cảm tạ ngài”
Tiễn Phó Lão gia tử đi rồi, Dương Kỳ Bác trở về phòng nữ nhi mình. Đây là lần đầu tiên hắn tinh tế đánh giá nàng, mắt to tròn xoe trong suốt như dòng suối, mũi cao thẳng, miệng chúm chím đáng yêu, tay nhỏ chân nhỏ...Quả thật, như lời Như Nhi nói, chỉ có mũi là nàng giống hắn.
Khi nàng sinh ra, hắn không ở đó, sau đó Như Nhi xảy ra chuyện hắn lại bỏ bê mọi thứ không quan tâm. Đến tận khi ôm nàng vào trong ngực, một cục tay nhỏ chân nhỏ, gầy yếu đáng thương, hắn phát hiện sinh ra cũng gần một tháng nàng lại chung quy không khác gì lúc mới sinh, thật gầy yếu.
Như Nhi đi rồi hắn quả thật không còn muốn sống nữa. Nàng là người hắn yêu, sau khi thành thân hai người như hình với bóng, họ sẽ không giống những đôi phu thê khác, tình cảm sẽ phai nhạt theo thời gian, dần dần mà đối đãi với nhau tương kính như tân. Nàng là hắn linh hồn, thời gian ngày qua ngày hắn chỉ cảm thấy càng thêm yêu thương nàng hận không thể vẫn luôn dính lấy nàng. Nếu không phải còn vướng bận nhi nữ, hắn thật sự sẽ đi theo nàng. Làm hắn càng tức giận hơn là di ngôn của nàng, nàng an bày cho nữ nhi, sắp xếp cho nhi tử sau khi nàng đi nhưng nàng một chút cũng không lo hắn, nàng vậy mà lại nghĩ hắn sẽ thú kế thê. Nàng là hắn mệnh a, hắn sao có thể bỏ được nàng đây.
Nhìn tiểu nữ nhi ngủ ở trong ngực, giờ khắc này nội tâm hắn tràn ngập đau lòng và hối lỗi. Có trời mới biết khi nhìn thấy nàng hơi thở thoi thóp nằm trong vòng tay mình, hình ảnh trùng lặp với ký ức Như Nhi khi trút hơi thở cuối cùng, nội tâm hắn như cuồn cuộn sóng ngầm, sợ hãi bao bọc lấy hắn, sợ giây tiếp theo nàng sẽ giống Như Nhi vĩnh viễn rời xa hắn. Ôn nhu vuốt ve bàn tay bé nhỏ của tiểu nữ nhi, nội tâm Dương Kỳ Bác từ từ trở nên kiên định. Đây là tiểu bảo bảo Như Nhi liều mạng sinh ra cho hắn, là huyết mạch của hắn và Như Nhi. Hắn sẽ chăm sóc bảo vệ huyết mạch của bọn họ, sẽ để cho bọn trẻ lớn lên khỏe mạnh và an nhiên.