Cá Mặn Trở Mình Ở Thế Giới Cổ Đại

Chương 2: Đói

Mất khoảng thời gian kha khá rốt cuộc Dương Bảo Bảo cũng tiêu hóa được một tin tức quan trọng – Nàng xuyên không rồi!

Nhìn cách ăn mặc, trang phục, phong thái của những người này, Dương Bảo Bảo suy đoán có vẻ như nơi nàng xuyên qua là thế giới cổ đại, Dương Bảo Bảo âm thầm phun tào trong lòng – CMN, thế nhưng còn có thể xuyên qua sau khi bị xe tải hôn cơ đấy!

Thông qua cuộc nói chuyện của mọi người trong phòng, nàng cũng hiểu được đại khái. Triều đại này gọi là triều Vương Tấn, nàng xuyên qua thành đứa bé vừa lọt lòng mẹ không bao lâu của vợ chồng Dương gia. Nơi nàng đang ở hiện giờ là doanh trại miền Tây Bắc, mẫu thân mang thai nàng gần lâm bồn nhưng vẫn kiên quyết đồng cam cộng khổ theo phu quân đến đây. Nàng vừa lọt lòng không bao lâu, vẫn chưa được đặt tên vì phụ thân còn đang trên chiến trường đối chiến với giặc Cù Lệ. Mẫu thân nàng vừa hạ sinh nhi nữ không bao lâu thì nghe tin phu quân gặp nguy nan liền không màn sức khỏe yếu ớt của bản thân mà hùng dũng uy ngang mang giáp y, lên lưng ngựa xé vòng vây cứu nguy cho phu quân.

Chẳng trách, ta vừa mở miệng liền trở thành tiếng khóc – Dương Bảo Bảo nghĩ thầm. Có cảm giác không chân thực lắm, dù sao nàng cũng là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, bỗng dưng trở thành trẻ con mới được sinh ra, có chút không thể tiếp nhận được.

Cơ mà, thì ra vị phụ nhân vừa hôn ta vừa rơi nước mắt lại chính là mẫu thân. Đời trước, Dương Bảo Bảo không hưởng thụ được hơi ấm từ mẹ ruột, mẹ nàng vì sinh khó mà sau khi nàng vừa chào đời không được bao lâu thì bà cũng trút hơi thở cuối cùng. Chính vì vậy, nàng có một loại cố chấp cuồng đối với vòng tay ấm áp từ sinh mẫu, đời trước, nàng chưa từng gặp qua sinh mẫu, mọi ký ức về người chỉ qua những bức ảnh được lưu lại và lời kể của cha. Nàng cũng từng rất ao ước được gặp sinh mẫu của mình, cũng tham luyến tình yêu của người. Không dự đoán đươc, vô tình xuyên qua nàng lại được hưởng thụ loại cảm giác này, tuy ngắn ngủi nhưng rất trân quý.

“Ây da, cũng đến giờ cho tiểu thư uống sữa rồi. Nhũ mẫu, mau, cho tiểu thư ti sữa đi thôi” Câu nói của một phụ nhân mái tóc hoa râm bên cạnh kéo Dương Bảo Bảo trở về hiện thực.

Cái gì, ti... ti sữa á. Không, không muốn. – “Oe... Oeeeee” Dương Bảo Bảo bất giác giật mình, quên mất bản thân không thể nói chuyện mà buông lời thành tiếng.

Phụ nhân tóc hoa râm - người vừa được Đại phu nhân gửi gắm bé con nhà mình, hiển nhiên cũng là nhũ mẫu của Mặc Như Chân, lúc nhìn thấy tiểu thư khóc liền nghĩ tiểu thư nhà mình đói đến mức khóc thành tiếng liền thúc giục nhũ mẫu nhanh một chút cho tiểu thư ti sữa.

Nhưng khổ nổi, mỗi lần bầu vυ' nhũ mẫu đưa đến miệng thì Đại tiểu thư lại điên cuồng lắc đầu tránh né, còn dùng cả bàn chân bàn tay tí hon của mình có chút bực bội mà quơ quào tung cước với nhũ mẫu, nhưng hành vi này trong mắt người lớn hiển nhiên là giãy dụa không muốn bú sữa. “Làm sao thế này, tiểu thư không chịu uống sữa của nô tài.” Nhũ mẫu có chút luống cuống nói.

Ta mới không thèm đâu, đường đường là sinh viên sắp vào Đại học, ai lại đi ti sữa chứ. Hừ!!! – “Oe... oe” Một lần nữa vì tức giận không kiềm được, Dương Bảo Bảo lại lên tiếng.

Rõ ràng Đại tiểu thư đã đói đến bụng xẹp lép vẫn không chịu ti sữa của nhũ mẫu. Lúc đầu, cứ nghĩ do là tiểu thư không thoải mái với người nhũ mẫu này, nhưng sắp xếp đưa đến nhũ mẫu khác đại tiểu thư cứ một mực giãy dụa. Trong chuyến đi lần này, Đại tướng quân vì để tranh sai sót mà sắp xếp đến ba nhũ mẫu, thế nhưng vị Đại tiểu thư vừa mới sinh ra này lại không hiểu nỗi lòng của phụ thân, không ưng ai trong ba người bọn họ.

“Sao lại vậy, vừa rồi khi ti sữa phu nhân tiểu thư rất ngoan mà” Các ma ma nhũ mẫu bắt đầu luống cuống, phải biết rằng tiểu thư nhà họ vừa sinh cơ thể đã suy nhược, nếu không chịu uống sữa thật sự không biết hậu quả sẽ ra sao. Riêng phụ nhân tóc hoa râm là nhũ mẫu đã chăm qua không biết bao nhiêu đứa trẻ, nhìn là biết ngay đứa trẻ này có thiên tính lại kén chọn, chỉ uống sữa của mẫu thân. Bà phân phó người lấy ít nước gạo đã đun sôi để “cứu cháy” lúc này.

Mặc dù nước gạo không ngon, nhưng vẫn tạm được – Dương Bảo Bảo đã đói rã ruột có chút ghét bỏ nhưng vẫn uống hết số nước gạo được bón đến miệng, đến khi thấy đáy trong bát.

Mà phụ nhân tóc hoa râm nhìn thấy cảnh này có chút chua sót trong lòng, đây chỉ là cách “chữa cháy” tạm thời để tiểu thư không bị đói nhưng không thể kéo dài lâu, dù sao nước gạo cũng không phải bổ dưỡng gì. Trong lòng bà thầm cầu nguyện cho tướng quân cùng phu nhân mau mau bình an trở về. Nếu không... nếu không có sữa mẹ không biết đứa bé này sẽ ra sao...