Mèo Nhà

Chương 4

Trước giờ Tam Nguyên không biết, hóa ra trong bầy thú hai chân cũng có người lớn lên không khó coi.

Người này tuy không có lông, trông có vẻ cũng kỳ lạ y như thú hai chân trọc lóc khác, nhưng… đôi mắt của cậu là đôi mắt đẹp nhất Tam Nguyên từng thấy.

Tam Nguyên được Thẩm Nhan ôm trong lòng, hai cái tai hơi cụp ra sau, đôi mắt to tròn như quả cầu thủy tinh chớp chớp không ngừng ngắm nhìn Thẩm Nhan. Trong phòng kéo rèm cửa, tia sáng mờ tối, đồng tử của Tam Nguyên trở nên rất tròn rất đen, dù gương mặt âm dương của anh ở trong mắt của Thẩm Nhan cũng kỳ lạ, nhưng đôi mắt to như quả cầu thủy tinh kia lại gom lại một điểm, nhìn cũng có thể nói là rất đáng yêu.

Thẩm Nhan vân vê tai của anh: “Tao cho mày uống sữa cừu, mày không được cắn tao.”

Cậu bỏ mèo xuống bệ cửa sổ, uống hết canh trong bát canh nhỏ mà phục vụ mang vào, rót lại vào đó một ít sữa cừu cho mèo, trong miệng kêu mi mi mi mi: “Uống không?”

Tam Nguyên khẽ động mũi, meo một tiếng.

truyện được edit bởi team Griselda

Khóe miệng Thẩm Nhan lộ ra chút ý cười, là nụ cười rất dịu dàng nhã nhặn, nụ cười không sâu, nhưng khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Tam Nguyên lại nhìn cậu một lát, mới cúi đầu uống sữa cừu.

Thẩm Nhan lại kéo rèm cửa sổ ra một chút cho ánh sáng lọt vào, ngồi lên ghế bên cạnh, bắt đầu ăn cơm.

Một người một mèo im lặng ăn cơm, không quấy rầy nhau, ánh mắt rơi lên sàn nhà bằng gỗ hồ đào ánh ra quầng sáng nhàn nhạt, trong tia sáng có các hạt li ti bay lơ lửng, bầu không khí rất thong dong an tĩnh.

Tam Nguyên ăn cơm rất nhanh, anh ăn xong thì thong thả rửa móng rửa mặt, giơ cái chân trắng lông lá lên lau rửa sạch sẽ râu và tai, lúc hơi nghiêng đầu, tầm nhìn rơi trên lông mềm mượt của anh, phảng phất như rải ra một lớp đường áo màu vàng, khiến người ta có xúc động muốn giơ điện thoại hoặc máy ảnh lên chụp một tấm.

Thẩm Nhan rất ít khi chụp gì đó, cậu cầm điện thoại điều chỉnh góc độ và khoảng cách một lát, chụp một tấm Tam Nguyên đang rửa mặt.

Chóp tai Tam Nguyên vẫy vẫy, lưỡi hồng liếʍ mũi, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cậu.

Thẩm Nhan đưa màn hình cho anh xem: “Đẹp không?”

Tam Nguyên cao ngạo ngẩng đầu, hai móng vuốt đứng thẳng dậy, chân sau ngồi xổm, cái đuôi vòng dưới chân, dáng vẻ “Anh đây luôn rất đẹp.”.

Thẩm Nhan cảm thấy buồn cười, lại chụp anh một tấm nữa, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Vừa đăng lên vài giây thì nhận được một đống lượt thích, phần lớn đều là cộng sự hợp tác và mấy tên đàn em của Khưu Sam Nhất.

Một lát sau, điện thoại của Thẩm Nhan vang lên.

truyện được edit bởi team Griselda

“Alo?” Thẩm Nhan mở loa ngoài, sau đó bưng bát đũa lên ăn cơm tiếp.

Đầu dây bên kia rất ồn ào, có lúc có tiếng gào mắng người truyền đến, còn có người đang nói “Kết cục của kẻ phản bội là cái gì tự mày biết rõ! Không cần tụi tao ra tay nhỉ?”

Mắt Thẩm Nhan nhìn trên điện thoại một cái, nói: “Không nói chuyện tôi cúp máy.”

Mãi một lát sau người đàn ông bên kia mới cười khà khà nói: “Đang ăn cơm? Đồ tôi gửi đến nhận được chưa?”

“Ừm.” Thẩm Nhan vô vị nói: “Cô chủ nói với ông rồi?”

“Nhóc con đó.” Giọng nam rất âm u thăng trầm, nghe có vẻ giống giọng của một ông chú trung niên, nhưng không hề khó nghe, thậm chí còn mang theo uy nghiêm ẩn chứa trong đó: “Con bé hiểu lầm rồi, tôi sẽ giải thích rõ ràng với con bé.”

“Giải thích vô dụng.” Thẩm Nhan nói: “Giải thích rồi cô ấy cũng không tin, không chỉ là cô ấy, tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta là quan hệ tình nhân. Ai bảo ông cứ làm mấy chuyện khiến người ta hiểu lầm?”

“Tôi làm sao?” Người đàn ông nói: “Tôi là cha nuôi của cậu, tôi coi cậu là người thừa kế mà bồi dưỡng, tôi đối xử tốt với cậu thì làm sao? Trên đời này còn có cha già không đối xử tốt với con trai mình sao?”

Thẩm Nhan đúng mực nói: “Vậy ông nói với họ ấy, tương lai tôi sẽ họ Khưu.” Thẩm Nhan ngừng một lát, lại nói: “Hay là ông sẽ để nhà họ Khưu đổi thành họ Thẩm.”

“Họ gì không quan trọng.” Người đàn ông thở dài một tiếng, dường như không để bụng mấy chuyện này, nói: “Quan trọng là nếu giờ tôi để lộ tin này ra ngoài, người nhắm vào cậu không chỉ là xem trò cười của cậu, là muốn xem cậu chết thế nào.”

Binh—

Một tiếng vang lớn từ đầu dây bên kia truyền đến, sau đó có tiếng hét thảm của ai đó vang lên.

Lông của Tam Nguyên dựng lên rồi, xuyên qua điện thoại anh cũng có thể nghe ra một cuộc ẩu đả và than khóc như sắp chết, phảng phất như ngửi được mùi tanh máu nồng nặc thông qua mạng điện thoại không thể nhìn thấy.

Trực giác của động vật rất nhạy bén, anh lùi về sau một bước, tựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn, hơi khẩn trương nhẹ cong sống lưng, cái đuôi cũng không ngừng dao động, thể hiện sự cảnh giác và căng thẳng của anh.

Thẩm Nhan làm một tư thế tay im lặng, lại quăng một miếng cá sống trong sushi cho Tam Nguyên, Tam Nguyên chần chừ cúi đầu ngửi ngửi, hai chân đổi tư thể đứng lại, tạm thời không động đến miếng cá sống.

Thẩm Nhan nói: “Ông đang ở đâu?”

Người đàn ông đầu dây bên kia điện thoại nói: “Hửm? Không sao, làm chút chuyện riêng mà thôi.”

Thẩm Nhan cầm muỗng lật qua lật lại bánh ngọt trong bát, nói: “Là xử lý thằng nhóc họ Đường sao?”

Người đàn ông im lặng một lát, sau đó đại khái ông đi đến một nơi vắng vẻ, tiếng ồn trong khung cảnh giảm xuống.

truyện được edit bởi team Griselda

“Cậu còn nhớ anh ta sao?”

“Sao mà không nhớ được.” Thẩm Nhan nói: “Làm chúng ta tổn thất ba người anh em.”

Người đàn ông hừ một tiếng, châm thuốc lá: “Thằng nhóc này là người cung cấp thông tin của cảnh sát ngầm.”

Tam Nguyên chú ý thấy đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Nhan hơi co rút lại, nhưng giọng Thẩm Nhan nói chuyện không có gì khác, vẫn ôn tồn như cũ: “Quả nhiên.”

Người đàn ông ừm một tiếng: “Cậu đoán được rồi?”

“Chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ. Các ông lấy được chứng cứ rồi?”

“Cho là vậy đi, tôi xem thử có thể moi được tin tức khác không, ví dụ…” Người đàn ông ngừng lại, mới âm u cười nói: “Cấp trên của anh ta là ai.”

Thẩm Nhan chầm chậm nắm chặt cái muỗng trong tay, người đàn ông lại tán gẫu linh tinh với cậu một lát, đại ý là ăn cơm đàng hoàng, mấy ngày nữa có mối làm ăn lớn, bảo cậu chú ý nhiều chút, với lại trông chừng mấy người lão Châu, đừng để họ gây thêm chuyện.

“Tôi biết.” Thẩm Nhan nói: “Hôm nay lão Châu đem về một con mèo.”

“Mấy thằng nhóc đó, kích động lên rồi thì dễ gây ra chuyện thị phi.” Người đàn ông thấp giọng nói: “Chuyện của Khưu Vân Diệp chúng ta có thể cho qua không? Tôi biết con bé tát cậu một bạt tay, nhưng đó là em gái nuôi của cậu, cậu nhường nhịn chút đi, nhé?”

Thẩm Nhan bỏ muỗng xuống, cái muỗng đó đã hơi thay đổi hình dạng rồi, nói: “Ít sắp xếp tôi và cô ta ở chung, cô ta chướng mắt tôi, tôi cũng không muốn chịu cơn tức này.”

“Được.” Người đàn ông sảng khoái đồng ý, rồi cúp máy.

Trong phòng lại rơi vào im lặng, Tam Nguyên từ từ thả lỏng, cúi đầu ăn miếng cá sống.

Thẩm Nhan ngồi trên ghế một lúc lâu, cúi đầu rũ mắt, không ai biết cậu đang nghĩ gì.

Cậu đang quấn một chiếc áo choàng tắm, trong áo tắm không mặc gì, bàn chân trần đạp trên thảm, Tam Nguyên đi qua ngửi ngửi, sau đó nghiêng đầu từ trên mắt cá chân cậu thân mật cọ xát, để cậu dính mùi thuộc về mình.

truyện được edit bởi team Griselda

Thẩm Nhan cúi đầu nhìn anh một cái, dùng ngón chân vuốt lưng Tam Nguyên.

Tam Nguyên phát ra tiếng hừ hừ trong cổ họng, Thẩm Nhan hít sâu một hơi, tuy không muốn ăn, nhưng vẫn cố gắng ăn hết thức ăn trên bàn.

Cậu không thể để lộ bất cứ cảm xúc nào, cũng không thể cho Khưu Sam Nhất cơ hội có bất cứ hoài nghi hay nắm thóp liên quan đến mình.

Căn chung cư này là Khưu Sam Nhất chuẩn bị cho cậu, có lẽ rất nhiều chỗ đều có camera giám sát và máy nghe lén, cậu không thể nói nhiều thêm bất kỳ câu nào, làm bất kỳ động tác dư thừa nào, cậu chỉ đành đè nén cảm xúc thật của mình, vẫn là dáng vẻ bình thản ngồi trong ánh mặt trời, đẹp như bức tranh không thuộc về nhân thế, không ai có thể dò ra được suy nghĩ thật sự của cậu.

Cậu đã sống cuộc sống thế này được bốn năm rồi.

Cách kỳ hạn cậu hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn không tới hai mươi ngày nữa.

Bình minh, đang đến.