Tam Nguyên là một con mèo bò sữa đen trắng, mặt thì bên đen bên trắng lại còn kết hợp với đôi mắt lờ đờ như cá chết nên thường bị đám con nít con người cười nhạo.
Có điều mấy đứa trẻ đó cũng chỉ dám cười nhạo mà thôi, nếu to gan dám ném đá vào anh thì anh sẽ khiến tụi nó nếm được mùi vị sống không bằng chết khi bị móng mèo khống chế— Sự ung dung và tự tin này là Tam Nguyên có được từ chỗ Đại Hoàng - cầm đầu băng đảng chó lang thang ở đầu đường, suy cho cùng thì Đại Hoàng đánh không lại anh. Chó lớn đến cỡ đó mà cũng làm không lại anh, mấy đứa nhóc con chân yếu tay mềm còn không có lông có đuôi này sao có thể làm lại anh được chứ?
Vì vậy Tam Nguyên đành đưa ra kết luận rằng con người (trẻ con) không đủ đáng sợ, còn người trưởng thành, trước mắt Tam Nguyên vẫn chưa gặp được con người nào có gu thẩm mỹ thấp kém, dù gì thì anh chỉ cần nằm dưới ánh mặt trời, hoặc là chỉ ngồi ngơ ngác dưới bức tường, thì chắc chắn sẽ có con người trưởng thành đi ngang qua, dùng điện thoại chụp ảnh anh, miệng thì không ngừng hét: Đáng yêu! Đáng yêu quá đi!
Bởi vậy Tam Nguyên đành kết luận, con người (người lớn) ngu ngốc hết thuốc chữa.
Như thường ngày, Tam Nguyên ngồi trên sạp báo phơi nắng, cái đuôi màu đen quấn vòng dưới chân, chóp đuôi có chút màu trắng nhẹ khẽ vẫy vẫy, thể hiện tâm trạng của anh đang dễ chịu thoải mái.
Anh đang suy nghĩ buổi trưa ăn gì— Đương nhiên cái này không do anh chọn, phải xem chủ nhân của anh, một bà lão bảy mươi tuổi đã rụng sạch răng bằng lòng làm gì cho anh ăn đây đây, dựa theo bữa ăn hôm trước trước, hôm trước và hôm qua mà nói, chắc lại là thức ăn mèo thêm ức gà, thật là chán ngấy rồi.
Nhưng anh vẫn rất vui vẻ như cũ, chút phiền não đó rất nhanh đã bị quăng ra sau đầu.
Anh không hề cảm thấy buổi trưa chỉ ăn thức ăn mèo và ức gà rốt cuộc có gì không thỏa đáng, chi bằng nói không có ăn mới là không thỏa đáng.
“Đáng yêu thật đó.”
Giọng nữ dễ nghe vang trên đỉnh đầu, Tam Nguyên không nhúc nhích, dù sao thì anh cũng đã nghe quen rồi.
Chóp tai một đen một trắng khẽ động đậy, nói lên anh đang không tập trung lắng nghe, nhưng ánh mắt anh vẫn rơi trên sạp báo, chân mềm của anh đạp lên chồng tạp chí và báo giấy, tranh ảnh sặc sỡ trong thế giới của anh là một màu xám trắng đơn điệu, anh cũng không hiểu những dòng chữ dày đặc, anh chỉ đang ngẩn ngơ mà thôi.
“Ngẩng đầu, ngẩng đầu, mi mi? Mi mi? Meo?” Cô gái không chịu bỏ qua, trong miệng phát ra tiếng dụ dỗ.
Tam Nguyên thấy rất vô vị, tại sao tất cả con người đều cho rằng mèo kêu meo meo? Tại sao rõ ràng là họ phát âm không chuẩn, nhưng lại kiên trì muốn kêu “meo”? Âm tiết cao quý như này há là thứ con người có thể học sao?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Tam Nguyên vẫn ngẩng đầu lên nhìn một cái: Đó là một cô gái trang điểm rất thời thượng, đi giày cao gót, mặc một chiếc đầm dài, khoác một chiếc áo sơ mi mỏng trên vai. Cô hơi khom người, l*иg ngực lộ ra một mảnh da thịt nõn nà, khe ngực như ẩn như hiện. Nếu là giới nam bình thường trông thấy cảnh này, chắc là không thể không thấy lâng lâng trong tim, nhưng tiếc là Tam Nguyên không phải con người, nên anh không chút động lòng.
Anh ngáp một cái, lộ ra hàm răng sắc bén, gai nhọn chi chít trên đầu lưỡi hồng trông rất đáng sợ, phảng phất như đang cảnh cáo con người, chúng không phải là động vật vô hại như vậy.
Tách—
Âm thanh điện thoại chụp ảnh vang lên, Tam Nguyên liếʍ liếʍ đầu mũi, đổi sang một tư thế xoay lưng với cô gái.
Ngáp một cái thì có gì mà chụp? Cô muốn nghiên cứu răng của anh à? Hay là lưỡi của anh? Chậc, con người đê hèn.
Cô gái kia còn muốn tiến gần hơn chút, Tam Nguyên đứng dậy lười biếng duỗi eo một cái, từ trên sạp báo nhảy xuống đất, đuôi và cơ thể gần như căng thành một đường thẳng, nhanh chóng chuồn như bay chạy đi mất.
“Nè!” Cô gái bất mãn bĩu môi: “Sao lại chạy rồi, thật là.”
Cô tiếc nuối lật qua lật lại bóng hình mơ hồ mình đã chụp được, trên chiếc xe vẫn luôn chờ ở gần đó, có một chàng trai cao ráo chân dài đi xuống, trông cậu có vẻ trẻ tuổi, mắt phượng thon dài hiện rõ mấy phần phong tình, đường nét của cậu rất ôn hòa, nhưng tổng hợp ngũ quan anh tuấn đĩnh đạc lại có một cảm giác quá mềm mại. Cậu sải bước dài đi qua, đứng sau lưng cô gái, cung kính nói: “Cô chủ, chúng ta nên đi rồi.”
Cô gái xoay đầu nhìn cậu một cái, ngữ điệu trở nên vừa châm chọc vừa lạnh lùng: “Sao lại là cậu? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đừng để tôi thấy cậu.”
Chàng trai hơi cúi đầu, đúng mực nói: “Đây là căn dặn của ông Khưu.”
“Căn dặn.” Cô gái xoay người lại, tà váy bay phất phơ, cô tiến lên kề bên tai chàng trai, ngón tay sơn móng màu đỏ tươi khoác hờ lên vai cậu. Động tác này làm cô phảng phất trông có vẻ nhu thuận như chú chim nhỏ tựa vào con người, nhưng lời cô nói ra lại vô cùng ác độc: “Dặn dò cậu thế nào? Dặn trên giường ông ta sao? Lúc ấy các người làm cái gì? Hửm?”
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn sườn mặt không chút tì vết của cậu, nói không rõ là đố kỵ hay ác tâm hay là thứ gì khác, từng câu từng chữ nói: “Cậu lấy lòng cha tôi thế nào đấy? Chỗ phía trước của cậu còn có thể dùng được hay không ta?”
Chàng trai không nói lời nào, lui về sau kéo dài khoảng cách: “Mời cô chủ lên xe.”
Cô gái lạnh lùng nhìn cậu một cái, đi đến kéo cửa xe đang đậu bên đường đối diện, xoay đầu lại nói: “Thẩm Nhan, cậu không có tư cách ngồi cùng một chiếc xe với tôi, đi bộ về cho tôi.”
Chàng trai buông bàn tay đang kéo cửa xe xuống, đứng sang bên đường: “Vâng.”