Khoảng một tiếng sau, Hoàng cuối cùng cũng xuất hiện, dĩ nhiên là Tân và tên hướng dẫn viên kia đã xuất hiện từ rước đó rồi. Nhất là tên hướng dẫn viên, tên này sau khi bị Tân đánh ngất thì không bao lâu liền tỉnh lại, tên này cũng thức thời biết khó mà rút lui trong hòa bình, lát sau Tân bước ra liền làm như không có chuyện gì. Ngay cả Hoàng cũng vậy, có lẽ vì Hoàng không muốn làm to chuyện, bớt 1 chuyện cũng bớt đi chút phiền não. Lại nói đến Tân, nếu Hoàng không muốn làm to chuyện thì Tân cũng không có ý kiến gì cả, dù sao thì cũng tên đó mà Tân được hưởng lợi, cảm ơn còn không kịp a...
Suốt một buổi sáng đó Hoàng luôn phải tránh ánh mắt của Tân, còn tên hướng dẫn viên kia thì càng không phải nói đến, tên này đồng thời phải tránh ánh mắt của cả Hoàng và Tân, nhưng nếu như có chuyện thì cả 3 vẫn lên tiếng như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Tân là người được hưởng lợi nhiều nhất trong chuyện này cho nên nếu học sinh có thắc mắc gì Tân đều tận tình hướng dẫn cũng như trợ giúp, đông thời lúc nào Tân cũng gửi Hoàng những ánh mắt trìu mến suốt cả buổi sáng, nhưng Hoàng đâu còn có vẻ lạnh lùng cùng khinh thường Tân như lúc trước nữa đâu, thay vào đó là khuôn mặt hơi hơi đỏ ửng cùng xấu hổ. Bởi Hoàng chỉ bị đánh thuốc chứ không có bất tỉnh, dĩ nhiên là những gì Hoàng thế hiện ra với Tân mới vừa rồi đều nhớ hết.
Mặc dù xấu hổ là vậy nhưng Hoàng tất nhiên là vô cùng tức tối trong lòng, bản thân muốn bỏ về trước vì không muốn đối mặt với 2 kẻ ở bên ngoài kia nhưng lại không làm được, dù sao thì đám học sinh của mình vẫn còn ở ngoài đó mà lại còn chơi vui như vậy, Hoàng cũng không muốn chúng nó phải cuống cuồng lo lắng cho bản thân mình.
Đến tối, chuyến đi chơi đã kết thúc, ngay khi xe về đến cổng trường thì Hoàng cũng nhanh chân bước xuống xe mà không để ý gì đến xung quanh, thật may là Long đã đứng chờ Hoàng ở cách đó không xa, hiện giờ Hoàng chỉ muốn nhanh chóng về nhà và leo lên giường chìm sâu vào giấc ngủ.
Long thấy Hoàng đòi chở về ngay lập tức thì cũng không có bất ngờ gì cả, dĩ nhiên là Long chỉ nghĩ chuyến đi chơi có lẽ hơi mệt mỏi nên Hoàng muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi mà thôi. Còn Tân sau đó cũng nhanh chân bước xuống xe liền phát hiện Hoàng đã có người chở về thì cũng không có biểu hiện gì khác chỉ im lặng một chút rồi ngoảnh mặt rời đi.
Khi về đến nhà thì đã là 7 giờ hơn, lúc này Khôi đã nấu sẵn cơm chờ mình ở nhà, Hoàng biết là cả hai đã đi làm mệt mỏi cả ngày nhưng vẫn nấu cơm ngồi chờ mình về mới ăn cho nên không bỏ về phòng ngay mà ngồi xuống ăn một chút cho cả hai vui lòng rồi mới leo lên giường đi ngủ...
Hôm sau, Hoang lấy cớ mệt trong người nên có xin nghỉ phép vài hôm, cả Long và Khôi đều không có ý kiến gì, Hoàng nghỉ hẳn ở nhà chơi cũng chả sao, bởi thứ mà họ hiện không thiếu nhất chính là tiền a, cái mà cả ba hiện đang thiếu nhất chính là thời gian dành cho nhau a.
Xin nghỉ phép xong, Hoàng bèn về nhà chơi 1 hôm, lâu lâu cũng nên về nhà thăm bố mẹ. Tất nhiên, từ sau lần mẹ vì tiền mà không để ý đến mình cho nên Hoàng có chút xa lánh mẹ mà thay vào đó là gần gũi với bố nhiều hơn. Bà Hòa cũng biết điều đó mà lại càng xấu hổ với con nên cũng không biết làm gì cả, có lẽ chỉ đành chờ thời gian để Hoàng nguôi ngoai cơn giận mẹ...
Chính vì giận mẹ cho nên lần này Hoàng lại có chút hiểu thêm về bố nhiều hơn. Ngày còn bé, ông Hiệu cũng là bố của Hoàng thường xuyên dạy con mình bằng đòn roi cho nên Hoàng rất là khϊếp sợ đối với bố mình, nhưng cũng bởi vậy mà Hoàng rất ít khi ở cùng bố và sâu xa hơn là tâm sự cùng bố mình. Lúc này đây, Hoàng như được chính kiến một con người khác của bố vậy, bố ít nói hơn ngày trước, giong nói cũng không còn trở nên giữ tợn nữa mà thay vào đó mà trở nên hiền hòa và ấm áp biết nhường.
Hoàng cũng biết, hơn một nửa lý do là vì vụ bố bị lừa mất tiền lần trước cho nên khi đối mặt với Hoàng đã trưởng thành đã đi làm thì ông Hiệu lại càng trở nên hiền lành hơn ngày thường rất là nhiều lần, hơn nữa mặc dù Hoàng là giáo viên nhưng mỗi tháng lại đều đặn gửi về cho bố mẹ 15-20 triệu và nói dối và đi dạy thêm ở ngoài, chính vì thế mà cả 2 người, nhất là bà Hoa đều cảm thấy hối hận và xấu hổ với con mình.
Tuy là giận mẹ cùng thương bố, nhưng Hoàng cũng không có quá là xa lánh mẹ, chỉ là bản thân dù sao cũng đã trưởng thành, mọi chuyện đã xảy ra kia đều cần phải có một bậc thang để từ từ hạ xuống...
Đến tối, Hoàng chào bố mẹ và trở về ngôi nhà hiện tại ấm áp tình yêu thương của hai người con trai dành cho mình, theo lí bình thường mà nói tình yêu giữa ba người con trai đã vô cùng khó khăn, hiện tại lại có những ba người nhưng lại không vì vậy mà sứt mà lại càng gắn bó khăng khít hơn, cũng có lẽ bởi Long và Khôi vốn dĩ là hai anh em ruột thịt a.
Nhìn thấy dáng vẻ đang bận rộn nấu cơm của cả 2, Hoàng liền cảm thấy bao phiền muộn mệt mỏi kia dần dần tan biến và nhanh chóng chạy vào bếp phụ cả hai nấu cơm tối. Đến tối, ánh đèn ngủ mập mờ huyền ảo, cùng một chút men rượu đã được đã ba nhấp môi hồi nãy dường như đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ tất cả xúc giác, ba con người kia đang quấn lấy nhau 1 cách mãnh liệt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp và dồn dập hơn bao giờ hết, quan trọng là cả 3 đều cảm thấy hạnh phúc...
.............
Hôm sau Hoàng lại đi dạy như bình thường, vốn dĩ dự định ban đầu là né tránh Tân, nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại Hoàng liền cảm thấy bình thường và không mấy để tâm nữa, dù sao thì bản thân cũng đâu phải người còn trong sạch gì nữa mà làm kiêu, cùng lắm thì sau này bản thân nên cẩn thận hơn 1 chút hoặc cùng lắm thì nghỉ làm là được.
Việc đầu tiên đến trường chính là đến báo cáo với Tân hôm nay mình sẽ đi dạy trở lại, tuy nhiên lúc Hoàng gần đến nơi thì một số giáo viên khác bước ra từ phòng làm việc của Tân có vẻ hơi là lạ, hơi nghi hoặc một chút nhưng cuối cùng Hoàng cũng gạt sang một bên và tiếp tục tiến vào phòng.
Chỉ có điều chưa kịp đi được mấy bước Hoàng liền nghe được tiếng cãi nhau, không khó để nhận ra Cường đang ở bên trong. Hoàng đang vội vàng định chạy vào can ngăn thì bỗng dưng bước chân nặng trĩu khi nghe được nội dung cãi nhau của cả hai.
"Em trai à, sao mà nóng tính thế?"
"Im đi mày không phải anh trai tao. Nói! Rốt cuộc mày đã làm gì với thầy ấy rồi?"
"Bình tĩnh nào! Nơi này là trường học, học sinh mà vô lễ với giáo viên thì không được hay lắm!!! Hơn nữa, tôi cũng không có làm gì thầy Hoàng, không tin thì em có thể đi hỏi thầy ấy!"
"Vậy tại sao từ hôm qua tới giờ thầy ấy lại không đi dạy?"
"Tôi làm sao mà biết được, chắc cũng có thể là thầy Hoàng đi chơi quá sức đó mà!!!"
Nghe Tân nói thế, Hoàng cảm giác như tên đó đang sỉ nhục mình vậy. Nhưng chuyện đáng chú ý hơn là cả hai dường như không phải là mối quan hệ thầy trò bình thường, mà bọn họ lại xưng anh em. Hoàng lại không nghĩ là cả hai sẽ diễn kịch để chào mừng mình đi dạy trở lại đâu.
Lúc này, Tân rốt cuộc cũng để ý camera ở bên ngoài phòng làm việc thông qua màn hình máy tính đang xuất hiện một bóng hình quen thuộc, chắc có lẽ nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi đã được thu vào hết trong tai của người ấy rồi. Tân sau khi phát hiện ra cũng không có vạch trần mà ánh mắt lại hơi hơi liếc nhìn ra phía cửa. Hơn nữa, Tân lại không nhìn một cách lặng thinh mà trực tiếp chỉ tay cho Cường cùng phát hiện với mình.
Cường quay lại nhìn thấy có kẻ đang nghe lén mình nói chuyện, vốn dĩ đang nóng nảy, Cường không nghĩ ngợi nhiều mà vội lao ra khỏi cửa, dù không đánh đối phương nhưng ít nhất cũng phải dọa sợ kẻ to gan kia mới hả dạ. Hùng hổ xông ra ngoài, cái miệng còn cư kịp quát lớn, Cường liền phải nhanh chóng tự chặn miệng của bản thân lại.
Hoàng khi thấy Cường phát hiện ra bản thân liền có chút luống cuống, lại nhìn vào bên trong thấy Tân đang từ từ đi ra mà lại còn nhìn mình không ngớt. Lúc này Hoàng liền xoay người bỏ chạy, dù gì Tân cũng đã biết mình đi dạy trở lại cho nên bỏ chạy là thượng sách.
Cuối giờ học, Cường chờ sẵn Hoàng ở ngay trước cổng trường