Lúc này, xe ngựa đã dừng chân ở cổng kinh thành, muốn vào thành phải mất phí, mỗi người là 1 đồng tiền vàng, phải nói hoàng đế rất biết cách kiếm tiền a, tất nhiên mọi thứ trong thiên hạ này đều thuộc về hoàng đế.
Tiểu Hoàng dĩ nhiên là tự bỏ túi tiền của mình ra để trả phí cho đám người a Dần, trên người cậu cũng không thiếu chút tiền này.
Rất nhanh, cậu đã được chứng kiến sự nhộn nhịp của nơi này, so với ở nhà, thì kinh thành tấp nập gấp 10 lần, dù là người bình thường cũng ăn mặc không có đơn sơ mộc mạc, người có tiền thì không cần nói, giống như là sợ người khác nghĩ mình nghèo vậy.
“Công tử thấy sao?”
“Khá đông vui!”
“Thích không?”
“Tạm…”
Cuộc nói chuyện ngắn cụt ngủn của cả 2 khiến đám người sau lưng cảm thấy khó hiểu, giống như là hỏi và trả lời cho có, cả 2 đều không thực sự muốn nói. Đột nhiên, Tiểu Hoàng buộc miệng hỏi Thường Linh Linh:
“Thường tiểu thư, Thường gia đang gặp khó khan bị 7 đại gia tộc còn lại chèn ép sao?”
Lời vừa dứt, sắc mặc Thường Linh Linh và đám hạ nhân phía sau nàng để nên khó coi hơn bao giờ hết, giống như là bị người ta moi hết tim gan ra và nhìn thấy tất cả sự thật.
“Công tử, sao ngài lại hỏi vậy?”
“Không có gì, ta đoán mò thôi, thất lễ rồi!”
“Ta muốn biết vì sao công tử lại đoán như vậy!”-Thường Linh Linh cắn răng hỏi.
“Ta nghĩ, nữ tử thay cha ra ngoài làm ăn rất là hiếm, trừ phi gia chủ bị ốm nặng, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc tình cảnh đang trở nên khó khăn, cũng chính là bị kẻ khác nhân lúc cháy nhà hôi của…”
“Đoán rất hay, cha ta đang bị ốm nặng, trong nhà lại không có đàn ông, tình huống xấu nhất chính là Thường gia bị 7 đại gia tộc còn lại phân chia đến mẩu xương cũng khong còn, trong lúc vô tình ta liền ăn được 1 bắp hạt mễ và chuyện sau đó công tử cũng thấy rồi đó…”
“Thường tiểu thư, nàng đừng trách tại sao ta lại dò hỏi chuyện đó, thực ra tỷ lệ 3:7 kia đối với nhà nàng rất là thua thiệt, vì lí thì thậm trí nhà nàng còn có thể kì kèo tới 4:6, nhưng nàng lại chủ động đưa ra caí giá đó trước, ta cũng đoán là có chuyện!”
“Ta hiểu rồi!”
“Đừng lo lắng, ta là vì sợ ăn phải bát cơm có sạn nên mới dò hỏi tường tận như thế, ta sẽ giúp Thường gia mà cũng là giúp Vạn gia ta…”
Lúc này đây, Thường Linh Linh mới chịu mở lời thật lòng hơn, Thường gia đúng thật là 1 trong bát đại hào môn của kinh thành, nhưng đấy là chuyện của quá khứ, những năm gần đây, cha của Thường Linh Linh- Thường Chí Cường làm ăn liên tục thất lại, lại them không có con trai mà chỉ có 1 mình nàng thành ra cả gia tộc dần dần bị xem là thua kém. Bảy đại gia tộc còn lại cũng dần dần hình thành xu thế cô lập Thường gia. Cho đến 1 tháng trước, Thường Chí Cường ra ngoài không may bị vật nặng rơi trúng người, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng từ đó mà yếu dần không còn minh mẫn.
Hiện tại, Thường gia chỉ còn 1 cửa hàng duy nhất ở giao giữa 2 phố Chương Dương và Lương Cường, cũng chính là cửa tiệm mặt đáng giá nhất, chuyện làm ăn mặc dù có chút đuối nhưng nhờ vào cửa tiệm này mà Thường gia vẫn sống cho đến bây giờ. Tình cảnh hiện tại chính là Thường gia đã bị các gia tộc khác thâu tóm, tất cả các nguồn cung đều bị chặn, hơn nửa tháng nay cửa tiệm đã phải đóng cửa vì không có đồ vật để bán.
Vừa hay tiểu Hoàng đã mang đến 2 xe hạt mễ, có thể bắt tay vào bán ngay lập tức. Lần này, cậu giữ lại khoảng 30 bắp to nhất để làm giống, còn lại thì đều đem đi bán. Vẫn giống như lần trước, cùng với việc đưa ra sản phẩm mới thì phải cho khách hàng dung thử và them phương pháp chế biến, sẽ rất nhanh bán được hang a…
Những việc như thế cậu giao cho người của Thường gia, dĩ nhiên a Bảo có kinh nghiệm trong chuyện này nên cậu cũng để cho tên này ra cửa hàng bán hạt mễ, 6 người Đới Tam cũng theo a Bảo đề phòng có người tới gây chuyện, còn cậu thì chỉ cần 1 mình a Dần bảo vệ là đủ.
Lúc này, tiểu Hoàng chính là đang ở trong sân vườn của Thường gia gieo trồng đợt hạt mễ mới, so với Vạn gia thì Thường gia lớn hơn rất nhiều, cho nên sản lượng cũng theo đó là tăng lên, chỉ có điều, 1 ngày cậu chỉ chạm vào được 31 cây mà thôi, tính ra vẫn sẽ là cung không đủ cầu.
Việc gieo trồng không mất quá nhiều thời gian, dù sao đại bộ phận cũng là để cho người làm phụ trách, cậu chỉ cần làm mẫu 1 lần là họ tự biết cách làm theo.
“Chào Thường lão gia!”
“Tiểu hữu là người mà Linh nhi nhờ tới giúp đỡ sao?”
“Ngài không yên tâm sao?’- tiểu Hoàng tinh ranh hỏi lại.
“Đúng là có chút không yên tâm, ta thật không yên tâm mà nhắm mắt!”
Tiểu Hoàng nhìn thấy thân ảnh già nua lọm khọm vật vờ phải nhờ đến 2 người dìu của Thường Chí Cường liền có chút không đành lòng, nếu là cậu thì cậu cũng không yên lòng tí nào, nhưng hết cách rồi, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Đại môn Thường gia cách cửa tiệm kia cũng không quá xa, đi bộ vài phút là đã tới, lúc này, hạt mễ đã được rao bán được vài giờ rồi, tuy rằng vẫn chưa có nhiều người muốn mua, nhưng người muốn ăn thì rất nhiều.
Tiểu Hoàng cũng không có lại gần mà chỉ đứng từ xa để quan sát, dù chỉ là ngày đầu tiên nhưng hạt mễ cũng khiến cho rất nhiều người tò mò muốn thử, hơn nữa còn được dùng thử nên ai cũng thích.
Lúc này cậu liền phát hiện ra 1 nam tử trung niên cũng giống như cậu, đứng từ xa quan sát cửa tiệm của Thường gia, tuy rằng người này ăn mặc giản dị, nhìn qua giống như người bình thường nhưng từ khí chất lại khiến cậu không dám coi thường. Lát sau, lại thêm 1 người nữa đi lại gần, bộ dáng khép nép thì thầm vào tai người đó. Mặc dù có chút tò mò nhưng cươi cùng tâm trí của cậu vẫn là đặt ở trên cửa tiệm của Thường gia.
Tên a Dần kia đột nhiên dở chứng lay lay tay cậu, 1 tay còn chỉ về phía quầy hàng bán gà nướng ở bên cạnh.
"Ăn...."
"Ngươi muốn ăn gà nướng hả!"
Thấy a Dần gật đầu lia lịa, cậu liền chiều lòng tên này, nếu là người bình thường sợ là khó mà nuôi nổi hắn.
"Ông chủ, cho ta 2 con gà nướng!"
"Dạ, của thiếu gia hết 5 đồng ạ!"
Lúc này, người đàn ông trung niên cũng đảo mắt liếc sang nhìn Tiểu Hoàng, chỉ thấy cậu tay đang cầm 1 con gà nướng, 1 con còn lại thì đang ở trên miệng a Dần.
"Có ngon không? Ăn từ từ thôi! Con này cũng là của ngươi!"
Đang háu ăn, a Dần vô ý làm rơi 1 miếng thịt xuống đất, nhất thời miếng thịt đó lại rơi ngay dưới người đàn ông trung niên kia. Tiểu Hoàng nhìn thấy vậy liền đoán ra hành động tiếp theo của a Dần. Đúng vậy, tên này không thấy bẩn mà muốn nhặt lên ăn tiếp, đúng là có hơi mất mặt.
"A Dần, bỏ đi, ngươi vẫn còn nguyên 1 con mà!"
Tiểu Hoàng thừa biết là hắn sẽ không nghe lời mình cho nên chỉ còn cách ngượng ngùng đến bên cạnh người đàn ông trung niên kia bắt chuyện!
"Thật ngại quá! Huynh đệ của ta không hiểu phép tắc, mong ngài thông cảm!"
"Không sao, ta không thấy phiền hà gì!"
"A Dần, ta nói ngươi có nghe không? Ngươi....."- Tiểu Hoàng hết cách, giận tím tái mặt mà không làm gì được.
"Thiếu niên, các ngươi là mới tới kinh thành sao?"- Người đàn ông trung niên gặng hỏi.