"Được, vậy lão phu sẽ thử trước..."
Lão bắt đầu đưa bắp mễ lên miệng, lão chưa có cắn ngay mà ngửi nó 1 chút. Một mùi thơm nhẹ thoang thoảng bay vào mũi khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Lão nhanh chóng cắn miếng đầu tiên vào miệng, mỗi hạt đều rất to và tròn đều. Ngay khi hạt mễ chạm vào đầu lưỡi, lão cảm giác như sữa trắng vị thanh ngọt trào ra lan tỏa khắp khoang miệng.
Ánh mắt lão trong thoáng chốc để lên long lanh xúc động, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên lão ăn phải mỹ vị nhân gian này. Lão nhai nhồm nhoàm ho sặc sụa nói:
"Vạn gia có bao nhiêu thứ này ta bao hết! Bán cho ta, bán hết cho ta..."
"Khấu lão, mùi vị thế nào, mau nói cho mọi người cùng biết!"
"Mùi vị rất tệ, các ngươi không nên mua!"
"Lão nói láo, mùi vị tệ sao lão đòi mua hết, tiểu Doãn Tử, ta muốn thử..."
"Được được, vẫn còn tới 19 bắp nữa, sau khi mọi người nếm thử nếu thích thì mời vào trong mua bắp mễ..."
- Vạn gia có gì mà nườm nượp người vây quanh vậy?
-Phải đó, ta còn tưởng hôm nay phải đóng cửa rồi cơ!
-Các ngươi không biết à, Vạn gia tung ra thị trường 1 loại ngũ cốc mới nghe nói mùi vị cực phẩm, còn không tranh thủ đi mua, chốc nữa sẽ hết thật đó...
-Thần kỳ vậy sao?
- Ngươi không đi mua đấy là quyền của ngươi, ta không có nghĩa vụ phải giải thích!
-Hừ, ta đi xem thử...
1 lát sau, trong tiệm hạt mễ của Vạn gia:
"Cái gì, 1 bắp mễ mà các ngươi bán tới 2 đồng, sao không đi cướp luôn đi!"
"Vị khách quan này, nếu như không mua thì mời ra ngoài, tiệm chúng tôi không bắt ép!"
"Hừ, ta không mua, ta chính là muốn xem thử các ngươi duy trì được của tiệm này đến khi nào!"
Cuối ngày hôm đó,
"Lão gia, doanh thu hôm nay đã có!"
"Ừm, ngươi nói thử xem!"
"Bẩm lão gia, ngày đầu tiên chúng ta bán được 134 bắp mễ, tổng cộng là 268 đồng chỉ bằng doanh thu ngày bình thường bán gạo thậm chí còn ít hơn vài chục đồng!"
"Quản gia, ngươi không cần lo lắng, tích cực cho người đi tuyên truyền về cách luộc bắp mễ là được..."
"Vâng thưa thiếu gia..."
Lúc này, 3 nhà Kim gia, Thái gia, Thổ gia mới họp lại bàn với nhau, Thổ lão gia lên tiếng trước:
"Lão Kim, nghe nói tên Vạn Nguyên Năng kia bán ra 1 thứ mới gọi là hạt mễ..."
"Hừ, ngươi sợ cái gì, cũng chỉ được vài ngày, đám dân đen kia sẽ lại rủ nhau đi mua gạo mà thôi, hạt mễ của lão ta sẽ nhanh chóng mọc nấm thôi"-Lão Kim gật gù nói.
"Đúng vậy, đến khi cái cửa tiệm đó đóng cửa, ác mộng của Vạn gia sẽ bắt đầu, chúng ta sẽ dần dần thâu tóm hết sản nghiệp của lão ta..."- Thái lão gia cũng lên tiếng.
"Hi vọng là ta nghĩ nhiều..."- Thổ lão gia thở dài nói.
"Lão Thổ, trước giờ ngươi vẫn cứ giữ cái tính nhát như thỏ đế nên mới vị lão Vạn đè đầu cưỡi cổ, lần này thì không cần phải lo..."
1 tuần sau, tiệm hạt mễ đã trở thành đề tài nóng nhất kinh thành, người người nhà nhà rủ nhau đi mua hạt mễ. Nó không đơn giản chỉ là chạy theo bắt chước mà mùi vị của nó cũng phải bước vào hàng cực phẩm.
Còn tiệm gạo của 3 nhà kia lại bị bỏ rơi quên lãng, 2 đồng 1 bắp mễ tuy rằng có chút đắt nhưng mùi vị thì thể không nào quên được. Nếu như được thì 1 tuần có thể ăn 2 lần, nhưng tâm lí ai cũng sợ số lượng có hạn nên mới tranh nhau mua về dự trữ, dù sao thì hạt bắp mễ cũng để được 1 thời gian.
"Lão gia, lão gia...có chuy...chuyện lớn..."
"Quản gia, chuyện gì vậy? Tiệm hạt mễ xảy ra chuyện gì?"
"Lão gia, thiếu gia, tin tốt, gần 2 vạn bắp mễ sau 1 tuần đã bán hết 1 nửa. Cứ đà này chúng ta sẽ phải đóng cửa sớm mất..."
"Cái gì, doanh thu thế nào? Mau báo ta xem..."
"Cha, người cứ bình tĩnh, để quản gia nghỉ 1 chút, dù sao thì 2 người cũng đã có tuổi rồi..."
"Haha, thiếu gia, lão không mệt tí nào! Bẩm lão gia, doanh trong 1 tuần đạt tới 2 vạn 5670 đồng, so với 1 vụ bán gạo, chúng ta lời hơn 1 vạn đồng..."
"Hahaha, Vạn Nguyên Ninh ta có thể yên tâm nhắm mắt đi gặp tiên tổ Vạn gia được rồi..."
"Cha, người không được nói linh tinh, con còn muốn chơi thêm vài năm nữa, vẫn còn cần cha quản lí Vạn gia nữa..."
"Tiểu Hoàng à, năm nay cha đã 69 tuổi rồi, đầu năm sau làm lễ mừng thọ, ta đang tính sẽ lui về để lại sản nghiệp này cho con..."
"Cha à, chuyện đó để sau rồi hẵng tính..."
Đêm hôm đó, trời bỗng nhiên đổ cơn mưa rất to, sấm chớp đánh vang gầm trời, ai cũng cảm thấy sợ hãi không dám ra khỏi phòng. Còn tiểu Hoàng lúc này đột nhiên phát sốt nhưng chỉ có 1 mình a Dần biết. A Dần lại không biết đi gọi người khác, hắn thấy cậu cứ nằm trong giường đổ mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt nhưng không biết phải làm gì.
Sau 1 hồi hắn cũng biết lấy tay lau mồ hôi trên chán của cậu. Lúc này, ánh sáng từ sợi dây chuyền bất ngờ phát sáng 1 lần nữa. Không chỉ cậu nhìn thấy mà chính 2 mắt a Dần cũng thấy được nó.
A Dần bỗng cầm sợi dây chuyền lên xem thử. Nào ngờ đâu, sợi dây chuyền đã truyền vào người hắn 1 thứ gì đó, sau vài phút a Dần trở nên khó coi, hắn đứng dậy bước chân lảo đảo, người hắn bắt đầu mọc ra những sợi lông, cả người bắt đầu biến hóa.
A Dần từ từ hóa thành 1 thứ vô cùng to lớn, mặc dù động tĩnh không hề nhỏ nhưng nó đã bị chấn động từ cơn mưa to đùng kia chắn mất cho nên không ai phát hiện ra. Nếu như lúc này tiểu Hoàng có thể lấy lại ý thức chắc chắn cậu sẽ phát hoảng bởi vì a Dần chính là do Hổ vương biến thành mà còn sinh sống ngay bên cạnh cậu suốt thời gian qua.
Lúc a Dần hoàn toàn trở về hình dáng của Hổ vương khi trước, đột nhiên sợi dây chuyền bắn ra 1 tia sáng vào người Hổ vương rồi trở lại trạng thái ban đầu. Lúc này, tiểu Hoàng cũng dần dần hết phát sốt bình thường trở lại. Còn a Dần cũng từ từ biến lại sang dạng con người, tuy nhiên cả 2 đều thϊếp đi rơi vào giấc ngủ sâu.
Đến sáng hôm sau, 1 lần nữa tiểu Hoàng lại bị đánh thức bởi 1 thứ gì đó khá quen thuộc, cậu vội nhìn sang bên cạnh chính là a Dần. Hắn vẫn không thay đổi tính nết, cả người hắn lại không mặc gì cả, mới sáng sơm tinh mơ cứ cạ cạ cái thứ kia vào sau mông cậu, ngủ được mới là lạ.
"A Dần, mau tỉnh lại..."
Tiểu Hoàng tức giẫn vỗ vào nơi hạ bộ đang cứng lên của a Dần. Mặc dù chỉ là cái vỗ nhẹ vậy mà tên này vẫn cứ tỉnh bơ không cảm thấy đau gì, hơn nữa cái khúc côn của tên này dường như đang muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu vậy.
Tiểu Hoàng muốn tức giận nhưng lại mềm lòng đến đỏ mặt, cậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhịp tim lúc này đã đập loạn, 2 gò má đỏ bừng lên.
Tiểu Hoàng dùng tay chạm vào khúc côn của a Dần bắt đầu di chuyển nhẹ sợ hắn tỉnh lại. Sau khoảng chục lần a Dần không có phản ứng, cậu liền cúi người xuống bắt đầu dùng miệng.
Lúc này, a Dần mới bắt đầu hô hấp khó khăn muốn cựa quậy lại không dám cựa quậy nhiều. Hắn hé nhỏ 1 bên mắt nhìn thấy tiểu Hoàng đang ngậm khúc côn của mình liền cảm thấy vui sướиɠ, vì sợ bản thân tỉnh lại thì sẽ không được chăm sóc nữa nên a Dần chỉ còn cách nhịn không dám giãy dụa.
Kỹ năng của tiểu Hoàng dù là ở kiếp trước cậu đã luyện 1 cách thuần thục rồi, chỉ là lâu lắm rồi mới dùng lại nó mà thôi. Phải nói cái kích thước của a Dần rất khủng bố là thứ mà cậu thấy bự nhất từ trước đến giờ.