“Yêu anh không?”
“Yêu chứ, anh đẹp trai lại có tiền như vậy, ai mà không yêu.”
“Yêu thì gọi anh là gì?”
“Anh yêu~~~”
“Gọi chồng yêu đi, nghe thân mật hơn đấy.”
Kiều Hiểu Tinh bật cười, vùi đầu vào ngực anh đấm nhẹ một cái.
“Già rồi mà còn sến sẩm.”
Bầu không khí lúc này quá đỗi ngọt ngào, những lời thổ lộ như một hũ mật rót đầy thân thể hai người.
“Hôm qua lúc mới nhận phòng, A Viễn có làm gì em không?” Ngôn Tử Kỳ kéo cô vào lòng, rũ hàng mi dài nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu.
Anh đang chờ đợi câu trả lời của cô, hiếm khi nào anh lại hồi hộp như vậy, giọng nói thấp thoáng có chút chờ mong.
Kiều Hiểu Tinh nghe thấy vậy liền phủ nhận: “Không, anh ta giúp em sắp xếp hành lí thôi mà.”
“Thế… hai người có tiếp xúc thân thể không?” Ngôn Tử Kỳ vẫn còn canh cánh nỗi lo không tên trong lòng.
Kiều Hiểu Tinh mất vài giây để nhớ lại, cuối cùng lắc đầu.
Ngôn Tử Kỳ thoả mãn hôn lên má cô, hành động này biểu hiện sự tin tưởng dành cho cô.
Kiều Hiểu Tinh ôm eo anh, nhẹ nhàng nói: “Về thôi, lát nữa còn đi bơi.”
Anh cúi đầu hôn lên khoé môi cô, giọng nói rất thấp: “Không được đυ.ng chạm thân thể với cậu ta.
Anh sẽ ghen đấy.”
Người đứng trước mặt cô lúc này không giống một Ngôn Tử Kỳ cao ngạo tự phụ từng khinh thường ghét bỏ cô, mà lại giống một người xa lạ nào đó.
Kiều Hiểu Tinh bỗng có cảm giác mình đã quen anh từ lâu, rồi lại thấy như đây là lần đầu tiên gặp anh.
Cô cứ cho rằng đã hiểu hết về con người anh, kết quả là mới chỉ nhìn thấy một ít bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Lúc hai người về đến bungalow thì trời đã sáng rõ, cũng may là ngoài nhân viên resort tất bật qua lại thì không gặp phải ai trong đoàn.
Nhìn thấy Ngôn tổng tay trong tay với cô gái trẻ trung xinh đẹp rất quen mắt, bọn họ chỉ liếc nhanh một cái rồi thôi.
Đối với chuyện tình cảm tay ba tay tư gì đó của cấp trên, đám nhân viên đã được đào tạo bài bản đều chọn cách mắt không thấy tai không nghe.
Thời buổi này kiếm việc làm rất khó, không ai muốn mất việc đâu!
…
Kiều Hiểu Tinh thay bộ bikini Chanel màu đen, chân xỏ dép cói đi biển, vai xách túi vải đựng điện thoại, kem chống nắng và một ít đồ dùng cá nhân, cùng đoàn người tung tăng ra bãi biển.
Cô sợ đen da nên không có ý định xuống nước, chọn đại một cái ghế màu trắng, thoải mái dựa lưng vào thành ghế.
Tán ô rộng lớn trên đỉnh đầu tạo thành bóng râm lớn vừa vặn che kín thân thể.
Mắt đeo kính râm Chanel, tay phải cầm ly cocktail Pina Colada mát lạnh, Kiều Hiểu Tinh híp mắt hưởng thụ cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Từ lúc cô mới bước chân ra bãi biển đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Đơn giản thôi, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà dáng người của cô cũng cực kì bốc lửa, chính là thân hình chuẩn đồng hồ cát nha.
Làn da trắng mịn màng như búp bê sứ dưới ánh nắng mặt trời nhìn như đang phát sáng.
Bikini mỏng manh gần như không che đậy được cái gì, nửa bộ ngực tuyết trắng căng tròn như hai trái mật đào loã lồ trong không khí.
Đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo nhỏ nhắn có lẽ một vòng tay đã ôm hết, hai cánh mông cong vυ't mềm mại mịn như bơ.
Đám đàn ông quên cả xuống nước, ánh mắt như hổ đói thi nhau dính chặt lên người cô.
Thậm chí có người tay còn đang ôm ấp người yêu, ngay lập tức bị cô gái trong lòng tặng cho mấy cái véo tai đến tối mắt tối mũi, miệng kêu oai oái.
Có vài người không đi cùng bạn gái còn không thèm che giấu ánh mắt, công khai nhìn chằm chằm vào ngực cô, trong lòng thầm than: “Đây là bạn gái của Minh Viễn.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
Nếu họ biết đây không phải bạn gái của Tô Minh Viễn mà là bạn gái của Ngôn Tử Kỳ, có cho tiền chưa chắc bọn họ đã dám nhìn.
Kiều Hiểu Tinh nằm dài trên ghế dựa, một chân nâng lên, phô bày dáng vẻ vừa tự tin vừa quyến rũ như một nàng tiên cá.
Cô đẹp, cô có quyền!
Đừng nói là Ngôn Tử Kỳ, có khi hoà thượng thấy cô cũng không chịu nổi ấy chứ.
Anh cố gắng dời ánh mắt đang dán trên bầu ngực cô, lại không nhịn được nhìn vào cần cổ dài như thiên nga, cổ họng khô khốc đến mức nuốt nước bọt còn thấy khó khăn.
Trong đầu anh nhanh chóng tua lại đoạn phim người lớn nóng bỏng đêm qua, máu toàn thân dồn hết xuống bộ phận bên dưới đến sưng đau, không kìm nén được nặng nề thở dốc.
Nghĩ chán chê lại xụ mặt giận dỗi, anh biết là bạn gái anh xinh đẹp gợi cảm rồi, nhưng cũng không cần ăn mặc hở hang rồi bày ra một màn hương diễm như vậy để hấp dẫn anh đâu.
Nhưng anh không có lí do gì để cấm cô mặc bikini, đi tắm biển chẳng lẽ lại mặc áo chống nắng? Vả lại những cô gái trong đoàn cũng mặc chẳng kém gì Kiều Hiểu Tinh, có trách thì trách dáng người cô quá dụ hoặc mà thôi.
Tô Minh Viễn đang lướt sóng cùng vài người bạn.
Đám phụ nữ mặc bikini õng ẹo tạo dáng chụp ảnh trên bờ biển.
Chỉ có Kiều Hiểu Tinh là nằm một mình một ghế, nhàn nhã uống cocktail.
Ngôn Tử Kỳ cởi trần, mặc quần bơi màu xanh đen, đứng từ xa ngoắc ngoắc tay với cô.
Kiều Hiểu Tinh sợ mình hoa mắt liền hạ kính râm xuống nhìn anh, lại thấy anh cong ngón trỏ ra hiệu lại đây.
Trong lòng cô cảm thấy hơi khó hiểu, bọn họ đã thống nhất sẽ giữ kín mối quan hệ trước đám đông, bởi vì bây giờ chưa phải lúc thích hợp để công khai.
Thế nhưng cô vẫn thả hai chân xuống cát, lắc hông uyển chuyển đi đến trước mặt anh.
Nhìn ánh mắt nóng rực của anh, cô có cảm giác như mình đang trần trụi không một mảnh vải che thân.
Nghĩ vậy cô không nhịn được rùng mình một cái, thân thể như nóng dần lên, hai chân theo phản xạ hơi khép lại, bộ ngực cũng phập phồng lên xuống không ngừng.
“Có muốn ngồi thử motor nước không? Hay là ngồi du thuyền nhỏ?” Ngôn Tử Kỳ chỉ chỉ về phía sau lưng.
“Em muốn ngồi motor, nhưng mà anh không sợ mọi người nghi ngờ hả?” Kiều Hiểu Tinh lấm lét hỏi nhỏ.
“Sợ cái gì? Càng tự nhiên người ta mới càng không nghi ngờ.”
Đúng lúc này Tô Minh Viễn lướt sóng xong lên bờ, anh ta ôm ván đến gần vỗ vai Ngôn Tử Kỳ cười ôn hoà.
“Xem ra trong thời gian tôi đi vắng, cậu và Tinh Tinh đã cải thiện mối quan hệ đáng kể rồi đấy nhỉ? Tôi đã nói với cậu mà, cô ấy rất đáng yêu.”
Vận động trên giường cũng là một cách cải thiện mối quan hệ đấy nhé!
Ngôn Tử Kỳ lười biếng hất hàm: “Kiều Hiểu Tinh muốn ngồi motor nước, tôi đưa cô ấy đi lượn một vòng.”
Tô Minh Viễn không biết lái motor, dù hơi tiếc nhưng cũng gật đầu.
“Hai người chơi vui nhé, cậu lái cẩn thận.”
Nhân viên resort đưa motor nước đến, Ngôn Tử Kỳ mặc áo phao cứu hộ cho cô, cúi đầu hôn trộm lên vành tai cô một cái.
“Ngồi sau nhớ ôm chặt vào!”
Kiều Hiểu Tinh đỏ mặt, rất nghe lời ôm chặt hai bên hông anh.
Ngôn Tử Kỳ ngồi ở ghế lái đằng trước đợi cho máy nổ mới bắt đầu vặn tay ga, motor nước kêu bruh bruh giòn giã mấy tiếng, rất nhanh đã rẽ đôi làn nước phóng đi, cột nước bên trong ống dẫn ở đuôi motor phun thẳng lên trời.
Không biết do tốc độ của motor nước quá nhanh hay do quá phấn khích, Kiều Hiểu Tinh cảm giác như đang được lướt trên sóng, adrenaline trong máu tăng vọt, há to miệng vui sướиɠ hú hét.
Ngôn Tử Kỳ điều khiển motor nước rất thành thạo, chẳng kém gì tay đua chuyên nghiệp.
Kiều Hiểu Tinh cảm thấy người đàn ông của mình thực sự rất ngầu, rất đa tài nha.
“Trên đời này còn có cái gì mà anh không biết lái nữa không?”
“Hừm… máy bay? Xe tăng? Tàu ngầm? Nếu cho anh học, chắc chắn anh sẽ lái được hết.”
“Tài xế già có khác.” Kiều Hiểu Tinh gác cằm lên vai anh, cười hì hì.
“Ừ, anh thích lái Tinh Tinh nhất.” Ngôn Tử Kỳ hưng phấn rồ ga.
Kiều Hiểu Tinh cảm giác Ngôn Tử Kỳ vừa tăng tốc độ, không tự chủ vội kêu to: “Anh lái từ từ thôi!”
“Đừng lo, ôm chặt anh là được.”
Anh chẳng những không chậm lại mà lái càng lúc càng nhanh, còn cố tình đột ngột chuyển hướng.
Kiều Hiểu Tinh tim đập bịch bịch bịch liên hồi, cảm giác như sắp bị văng xuống nước đến nơi, lần đầu trải nghiệm tốc độ này thực sự rất sợ hãi.
Cô ôm chặt eo Ngôn Tử Kỳ như muốn hoà hai người làm một, mặt trắng bệch gào lên: “Anh ăn phải thuốc lắc à? Chậm thôi! Em không muốn chết!”
Mấy phút sau motor nước mới chịu chạy chậm lại, Ngôn Tử Kỳ cười sảng khoái: “Muốn đi nhanh để làm chuyện quan trọng.”
Anh nói xong thì giảm dần tốc độ rồi dừng hẳn.
Hiện tại motor nước đã tiến ra ngoài xa, bốn bề xung quanh toàn là nước biển xanh biếc, không còn nhìn thấy đất liền nữa, chỉ có thể thấy đường chân trời thấp thoáng xa xa.
Kiều Hiểu Tinh nhìn cảnh đẹp ngút ngàn này, không hiểu vì sao lại cảm thấy rất hứng khởi, cong môi cười nói: “Ngoài này thì làm được gì?”
“Làʍ t̠ìиɦ.” Ánh mắt Ngôn Tử Kỳ như một hồ nước sâu không thấy đáy, du͙© vọиɠ bên dưới sớm đã bùng lên chỉ chờ được giải phóng.
“Không làm đâu, chẳng may lật motor là chết cả đôi đấy.” Kiều Hiểu Tinh chu mỏ lên phản đối.
“Ai bảo anh muốn làm trên này?” Ngôn Tử Kỳ cởϊ áσ phao cứu hộ của cả hai, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô nhảy ùm xuống nước.
Biển lớn không giống hồ bơi phẳng lặng, từng cơn sóng nhấp nhô liên tục, mực nước lại còn rất sâu, Kiều Hiểu Tinhtay chân khua loạn xạ, miệng ngay lập tức uống phải mấy ngụm nước biển mặn chát.
Bên tai cô vang lên tiếng cười vui vẻ của anh.
“Bé ngốc, còn không biết đường ôm anh.”
Được anh kéo vào lòng, cô vội vàng há miệng hít lấy hít để, tim vẫn còn đang đập loạn xạ vì hoảng sợ, tức giận trừng mắt nhìn người đối diện đang cười toe toét.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò ấu trĩ này, quá đáng ghét.”
Bởi vì cô vẫn đang mất bình tĩnh nên cả người dán sát vào cơ thể anh, đôi chân thon dài trắng muốt kẹp chặt lấy hông anh để giữ thăng bằng.
Đợi cho hơi thở của cô từ từ bình ổn trở lại, anh mới cúi xuống hung hăng hôn cô, hai tay xoa nắn cánh mông cong vυ't.
Kiều Hiểu Tinh chịu không nổi chủ động kết thúc nụ hôn, vừa thở hổn hển vừa ngó nghiêng xung quanh, thấp giọng hỏi: “Biển này có cá mập không?”
“Có đấy.” Ngôn Tử Kỳ ngắm nhìn từng đường cong trên người cô ẩn hiện dưới làn nước xanh biếc, nhìn đến nỗi toàn thân nóng rực.
“Cái gì cơ?”
“Anh là cá mập, ăn thịt em.” Dứt lời, Ngôn Tử Kỳ luồn tay vào quần bơi của cô mà vuốt ve, anh cong môi cười, thấp giọng nói: “Ướt rồi, gấp thế cơ à?”
“Bơi trong nước thì chẳng ướt?”
Kiều Hiểu Tinh hai má đỏ bừng, cúi đầu cố gắng nhìn xuyên qua làn nước, nhưng chỉ thấy lờ mờ đôi chân dài tráng kiện của anh khua nhè nhẹ dưới nước.
Áo bơi của cô bị anh kéo xuống, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, suýt chút nữa đã bị sóng đánh trôi đi mất.
Bầu ngực tuyết trắng nhẹ nhàng nảy ra.
Ngay sau đó, Ngôn Tử Kỳ nắm lấy đôi bánh bao của riêng mình anh, tận tình xoa bóp.
Mới thế này còn chưa thoả mãn.
Anh dùng lực nâng người cô lên cao, miệng ập đến ngậm lấy nụ hoa, đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ liếʍ láp nhũ hoa mẫn cảm, trêu chọc chúng đến mức cô phải ôm cổ anh, ngâm nga thành tiếng.
“Ưm… A…”
Bị tiếng rên của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh như ăn phải thuốc kí©ɧ ɖụ©, nhanh chóng cởi sạch đồ bơi của hai người ném thẳng lên motor, hai thân thể không một mảnh vải lập tức quấn lấy nhau.
Không biết cảm giác làʍ t̠ìиɦ dưới ánh mặt trời ấm áp, ngay giữa đại dương xanh thẳm bao la hùng vĩ không một bóng người sẽ như thế nào nhỉ?