Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 13: 13: Cô Không Phải Người Cô Là Hồ Ly Tinh

Phòng tắm chia thành hai khu nam nữ riêng biệt.

Kiều Hiểu Tinh vừa mới đến cửa phòng tắm đã thấy một thân hình cao lớn đang dựa vào vách tường hút thuốc, đùi phải hơi co lên, cả người tản ra hương vị lười biếng pha lẫn tùy ý.

Thấy cô xuất hiện, người kia vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, không nhúc nhích lấy một cái.

Kiều Hiểu Tinh đi xuyên qua làn khói xám, cố tình phớt lờ người đàn ông.

“Con mẹ nó.” Người đàn ông không nhịn được buông lời chửi rủa.

Anh hung hăng ấn tàn thuốc lá xuống nắp thùng rác, quăng đầu mẩu vào bên trong.

Bàn tay to lớn túm chặt tay cô kéo vào phòng tắm của nam.

Kiều Hiểu Tinh bị túm đến phát đau, dường như chỉ sau vài tích tắc đã thấy mình bị người đàn ông đè lên vách tường trong buồng tắm, cánh cửa bên cạnh bị khoá trái.

“Ngôn tiên sinh, hình như chúng ta rất có duyên với các thể loại phòng tắm công cộng, nhà vệ sinh công cộng?” Kiều Hiểu Tinh nhón chân lên ôm cổ Ngôn Tử Kỳ, cười ma mị hệt hồ ly tinh.

“Hắn ta sờ ở những đâu?” Ngôn Tử Kỳ không để lời giễu cợt của cô vào tai, gằn giọng chất vấn.

“Hả? Sờ gì cơ?” Kiều Hiểu Tinh ngây ngốc hỏi ngược lại.

Ngôn Tử Kỳ không thèm chỉnh nhiệt độ, duỗi tay vặn vòi hoa sen.

Cho đến tận lúc dòng nước lạnh xối thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, Kiều Hiểu Tinh mới có phản ứng đầu tiên, đó là sững sờ.

Quần áo ướt sũng rất nhanh đã dính chặt vào cơ thể, nước tràn vào mắt vào miệng vừa đau vừa xót khiến cô phải nhắm hờ hai mắt, há miệng hít thở khó nhọc.

Ngôn Tử Kỳ thấy cô gái trước mặt đã ướt như chuột lột liền tắt nước, Kiều Hiểu Tinh ngay lập tức giơ hai tay lên lau nước trên mặt, lúc này tầm nhìn mới rõ ràng trở lại.

Đôi mắt của cô vì kinh ngạc mà mở lớn, có chút đờ đẫn nhìn Ngôn Tử Kỳ.

Cô không hiểu anh đang muốn gì? Cô không biết mình đã chọc giận anh chỗ nào? Cô không chủ động bám lấy anh đáng ra phải khiến anh vui chứ, tại sao lại vô duyên vô cớ bực tức với cô?

“Anh nổi điên cái gì thế?”

“Đúng là tôi đã xem thường cô rồi, hở ra là đi quyến rũ đàn ông như vậy à?” Ngôn Tử Kỳ dùng tay bóp cằm cô, giọng điệu vô cùng tức giận.

Kiều Hiểu Tinh giãy giụa muốn thoát ra, lại bị Ngôn Tử Kỳ giữ chặt eo, anh dùng sức kì cọ một bên eo của cô đến mức hơi hơi sưng đỏ cả lên.

“Ngôn tiên sinh, anh đang làm tôi đau đấy.”

Ngôn Tử Kỳ nghe thấy âm thanh mềm yếu của cô thì bừng tỉnh, cuối cùng cũng chịu dừng tay, không đành lòng mà thả cô ra.

Vừa mới được tự do, Kiều Hiểu Tinh đã lấy lại bộ dạng phóng đãng như cũ.

Thân thể mềm mại của cô áp sát vào ngực anh cọ tới cọ lui, xúc cảm tinh tế từ hai bầu ngực tròn trịa quá mức rõ ràng, hơi thở của Ngôn Tử Kỳ bắt đầu loạn nhịp, vật bên dưới chậm rãi có phản ứng.

“Kiều tiểu thư, cô đổi địa điểm thả câu từ sân golf sang phòng gym rồi à?” Anh muốn nói chuyện để di dời bớt sự chú ý.

“Ý anh là sao?”

“Đây là phòng tập của người có tiền, cô mò đến đây không phải tìm mối ngon thì còn muốn làm gì nữa?”

“Ngôn tiên sinh, tôi đến đây là để tìm anh mà.” Kiều Hiểu Tinh đưa tay xuống phía dưới nắm lấy bộ phận đã chật cứng trong quần Ngôn Tử Kỳ, cười ranh mãnh.

Ngôn Tử Kỳ toàn thân căng cứng, bụng dưới tuy nhộn nhạo nhưng lại không dám cử động, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.

Anh không phải là người không biết kìm chế.

Nhưng ở trước mặt người phụ nữ mưu mô xảo quyệt này thì lại khác, khả năng tự chủ của anh không khác gì trò đùa của con nít.

Anh thấy mình hiện giờ y hệt một cậu bé đang trong giai đoạn dậy thì, hormone sinh dục dồi dào và hoạt động mạnh mẽ nhất, khiến cho ham muốn tìиɧ ɖu͙© tăng cao.

“Kiều Hiểu Tinh, cô có phải phụ nữ không? Suốt ngày sờ loạn đàn ông như vậy mà không thấy xấu hổ?”

Kiều Hiểu Tinh vuốt ve khiến qυყ đầυ rỉ ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, Ngôn Tử Kỳ rên nhẹ, bắt lấy tay cô kéo ra xa.

“Hình như lời nói của anh luôn không đi đôi với hành động của anh nhỉ?”

“Kiều Hiểu Tinh, đừng đùa giỡn nữa.

Cô muốn chơi thì tìm người khác đi.”

Kiều Hiểu Tinh cười một tiếng ngọt ngào: “Tôi không đùa với anh, tôi nói nghiêm túc mà, tôi muốn ngủ với anh.”

Lời nói của cô vô cùng trần trụi.

“Thế còn A Viễn?” Ngôn Tử Kỳ không hề nhận ra, trong giọng nói khàn khàn của mình lại có chút sắc thái chờ mong.

“Không sao đâu, chỉ có tôi và anh biết thôi.

Hai người chúng ta đều giữ bí mật thì trên đời này làm gì có ai biết chuyện nữa chứ?”

Kiều Hiểu Tinh hoàn toàn có thể thừa nhận cô đã chia tay Tô Minh Viễn để được quang minh chính đại đến với Ngôn Tử Kỳ, nhưng cô lại càng muốn Ngôn Tử Kỳ phải bại dưới tay cô.

Cô muốn anh chủ động lên giường với người yêu của bạn thân, người mà anh luôn miệng nói là lẳиɠ ɭơ, đê tiện, vô liêm sỉ blah blah blah.

Kiều Hiểu Tinh nhìn thấy trong mắt Ngôn Tử Kỳ ngoài sự chống cự còn thấp thoáng vài tia do dự, cô chớp đôi mắt to xinh đẹp, cười quyến rũ: “Ngôn tiên sinh, động tay động chân đi chứ? Hay là… anh không phải đàn ông?”

“Đây không phải vấn đề đàn ông hay không.”

“Vậy thì là gì?”

“A Viễn là bạn thân nhất của tôi, còn cô là bạn gái của cậu ấy.

Tôi với cô… quá sai trái.”

“Anh đừng tự lừa mình dối người nữa, anh có hàng vạn cách để đẩy tôi ra cơ mà, nhưng anh đâu có làm, trái lại còn vô cùng hưởng thụ nữa cơ đấy.

Thừa nhận đi, anh cũng muốn ngủ với tôi.” Kiều Hiểu Tinh phản công tới tấp.

“Kiều Hiểu Tinh, cô không phải là người, cô là hồ ly tinh.” Ngôn Tử Kỳ đỡ trán, bất lực nói.

“Ngôn tiên sinh, hay là bây giờ anh hôn tôi một cái đi? Tôi sẽ lập tức không một tiếng động rời khỏi đây, không trêu chọc anh nữa.” Kiều Hiểu Tinh bất ngờ đổi giọng.

“Cô nói thật chứ?” Ngôn Tử Kỳ nghi hoặc nhìn cô.

Người con gái này cực kì giảo hoạt, anh không thể không đề phòng.

“Một lời đã định!”

“Được!”

Ngón tay Ngôn Tử Kỳ men theo bả vai cô, đi tới trước ngực, đầu ngón tay như có như không lướt qua xương quai xanh của cô, khiến cho Kiều Hiểu Tinh không nhịn được run rẩy, nụ hôn của anh ngay sau đó rơi xuống vành tai cô: “Kiều tiểu thư, cô cũng không nói là hôn ở đâu.”

Ha! Người đàn ông này thật quá là lươn lẹo.

“Nói lời phải giữ lấy lời.

Mau ra khỏi đây đi.”

Kiều Hiểu Tinh dùng đầu gối cố ý cọ cọ mấy cái ở đũng quần anh, bày ra bộ mặt tiếc nuối.

“Ngôn tiên sinh, hôm nay tha cho anh vậy.

Nhưng anh nên biết một điều, rồi sẽ có ngày anh cam tâm tình nguyện nằm trên tôi thở gấp.”

Nói xong, cô lập tức mở chốt, đẩy cửa xoay lưng bước đi.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Ngôn Tử Kỳ muốn ôm cô kéo trở về, nhưng rồi lại cố gắng khắc chế chính mình.

Ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Kiều Hiểu Tinh một hồi lâu, trong mắt Ngôn Tử Kỳ thoáng hiện lên một tia mất mát.

Sau khi cô rời đi, anh tắm nước lạnh cho cơn ham muốn dịu xuống rồi mới dám ra ngoài.



Đêm khuya, nằm trên giường lớn, Ngôn Tử Kỳ nhắm mắt lại, nhưng trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được.

Mặc dù bản thân không muốn nghĩ ngợi lung tung, nhưng bóng dáng lả lướt của Kiều Hiểu Tinh cứ quay cuồng trong tâm trí, anh làm thế nào cũng không thể vứt bỏ những hình ảnh đó ra khỏi đầu.

Hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể thiếu nữ, xúc cảm non mềm trước ngực, làn da mịn màng nõn nà như phát sáng đã in đậm vào trong trí nhớ, anh dùng mọi cách xua đuổi nhưng nó vẫn không chịu đi.

Lại nghĩ đến bàn tay nhỏ nhắn của Kiều Hiểu Tinh khi vuốt ve nơi đó của mình hôm nay, yết hầu của Ngôn Tử Kỳ không khỏi khẽ trượt lên xuống, miệng lưỡi bất chợt khô khốc.

Gần như không thể kìm chế được nữa, Ngôn Tử Kỳ luồn tay vào trong quần ngủ, nắm chặt thứ đồ chơi rắn chắc căng cứng của mình, đầu óc không tự chủ được bắt đầu tưởng tượng.

Bàn tay mềm mại trắng nõn như bạch ngọc cầm lấy bộ phận to lớn nóng bỏng, không ngừng di chuyển lên xuống theo tiết tấu cho đến lúc anh phun trào, sau đó dòng nước trắng đυ.c tanh nồng bắn hết lên mặt cô, một vài giọt đọng trên tóc, một vài giọt trượt xuống cái cằm nhọn.

Không! Mình bị điên rồi!

Ngôn Tử Kỳ từ trong dòng suy nghĩ đầy nɧu͙© ɖu͙© đột nhiên mở bừng mắt tỉnh táo lại, day day trán thở hắt ra từng hơi nặng nề, vẻ mặt buồn phiền vô cùng.

Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt tươi cười xảo trá như hồ ly của Kiều Hiểu Tinh, thứ kia lập tức ngóc đầu dậy hóng chuyện, khiến qυầи ɭóŧ phồng lên thành một bọc lớn.

Qυყ đầυ còn không biết điều mà chảy ra một ít dịch trắng, chứng tỏ anh không thể nào thỏa mãn nổi du͙© vọиɠ của bản thân.

Đàn ông ở tuổi này thường có du͙© vọиɠ rất cao, hai năm qua anh không hề có bất cứ sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© nào cả, những lần đυ.ng chạm với Kiều Hiểu Tinh không khác gì bỏ thêm dầu vào lửa.

Cứ làm được nửa đường lại dừng, anh thấy mình sắp chết nghẹn đến nơi rồi.

Cả một đêm, Ngôn Tử Kỳ không ngừng vật lộn đấu tranh với chính bản thân.

Anh không thể thỏa hiệp với du͙© vọиɠ bừng bừng dưới hạ bộ, thậm chí tự nghĩ ra hàng trăm lí do để cảm thấy chán ghét và căm thù chính mình.

Ví dụ như là anh đã từng này tuổi rồi mà vẫn không thể kiểm soát được phản ứng sinh lí.

Ví dụ như là anh đang phản bội Tô Minh Viễn trong tư tưởng.

Anh kiên quyết không chạm vào thứ đã trở nên cương cứng bên dưới, anh muốn nó phải tự hồi phục.

Anh dùng biện pháp khổ sở này để nghiêm cấm bản thân tưởng tượng đến dáng vẻ lẳиɠ ɭơ của Kiều Hiểu Tinh rồi tự an ủi.

Trong lòng Ngôn Tử Kỳ rất rõ ràng một chuyện, nếu như lần này anh nghĩ tới Kiều Hiểu Tinh rồi tự giải quyết, e rằng lần sau gặp lại cô, anh sẽ không thể nào khống chế được hành vi của chính bản thân mình nữa.

Không, không thể có thêm lần sau!

Chính anh cũng chẳng biết mình ngủ quên lúc nào, chỉ nhớ mang máng là đến khi toàn thân cảm thấy mệt mỏi quá độ rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ thì trên trán và trước ngực đã đầm đìa mồ hôi, các cơ bắp mỏi nhừ vì gắng gồng.

Nhưng ngay cả khi ngủ cũng không yên giấc.

Đêm hôm đó Ngôn Tử Kỳ nằm mơ, trong mơ chỉ toàn là hình ảnh ướŧ áŧ.

Người phụ nữ xinh đẹp quấn lấy anh như con rắn nước, môi mềm lướt qua cổ anh, hai chân vắt lên eo anh nhẹ nhàng đung đưa.

Khi anh luồn tay vào trong váy cô, muốn vuốt ve lên trên, bên tai bỗng vang lên tiếng gọi yêu kiều: “Ngôn tiên sinh, mau đến làm tôi đi.”

Hình ảnh trong mơ quá đỗi chân thực, Ngôn Tử Kỳ choàng tỉnh giấc.

Đáy quần ướt một mảng lớn, cảm giác dinh dính nhơm nhớp, chỗ nào đó vẫn còn cứng rắn.

Anh ngây người sờ soạng một chút mới biết đó là gì, lập tức tung chăn đi chân đất vào phòng tắm.

Trong gương xuất hiện một đôi mắt đỏ ngầu vì du͙© vọиɠ, nốt ruồi lệ nhảy nhót như đang giễu cợt, sâu bên trong đáy mắt đen thẫm có một ngọn lửa cháy hừng hực như muốn thiêu đốt hình ảnh phản chiếu của anh.

Anh dùng cả hai tay che mắt lại, đến cả anh cũng không dám nhìn bộ dạng đáng sợ này của chính mình nữa.

Ngày hôm đó, Ngôn Tử Kỳ vác theo một đôi mắt gấu trúc đi làm.