Biên tập: Beryl
Thật ra 24 inch định nói là: “Tại sao thằng tró kia vẫn chưa chết?”
Cơ mà Diệp Lâm không thể dịch trực tiếp những từ ngữ thô tục đó được. May mà George với Apollo đều không hiểu. Có điều chỉ cần nghiên cứu thêm một chút về AI thì họ có thể nghe hiểu nó, cũng có nghĩa Diệp Lâm chẳng phải hạng đặc biệt gì.
Tuy nhiên với cương vị chủ sở hữu, robot của mình tự nhiên vác súng sát thương người ta, thậm chí còn knock-out một tiên phong… Diệp Lâm vẫn phải chịu trách nhiệm về hành vi của 24 inch.
Từ Thiên Trập không bất ngờ lắm.
“Chúng tôi vẫn tưởng vũ khí tấn công của nó gặp trục trặc.” Từ Thiên Trập tháo kính, 24 inch nhanh chóng trượt khỏi bàn sửa, tự lắp ráp thành cái vali.
Diệp Lâm đang bị một con robot chim ruồi quấn riết, nó cứ muốn mổ vào lỗ tai cậu.
“Nó có tự kiểm soát được hành vi không?” Diệp Lâm không nhịn được hỏi.
Từ Thiên Trập cười: “Đương nhiên là được. Nó bật chế độ tấn công hẳn là kết quả sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Cậu đừng lo lắng.”
Diệp Lâm khó xử nói: “Nó còn biết chửi thề…”
Từ Thiên Trập sửng sốt, anh trầm mặc một lúc mới nói: “Cái này là do phần mềm rồi, hẳn là chủ nhân đầu tiên thiết kế cho nó… phong cách như vậy?”
Diệp Lâm: “…”
Xem ra Bạch Hạc lứa đầu cũng hơi cục súc nhỉ.
Bởi vì Apollo đang dưỡng thương nên Diệp Lâm phải đi một mình xuống tầng R. Cổ cậu sưng tấy một tuần vẫn chưa khỏi, vết bầm tín lớn sau gáy làm cậu quay đầu có chút khó khăn.
Tuy nhiên lần này cậu mang 24 inch theo, nếu Cronus lại động tay động chân thì cậu sẽ để 24 inch oanh tạc.
Như thường lệ, trong “bể cá bằng kính” vẫn không có gì ngoài một cây đàn piano. Cronus đang lặn dưới biển, tựa như đang chờ Diệp Lâm, thấy cậu tới mới từ từ lại gần tấm kính thủy tinh.
Mặt Diệp Lâm rất nghiêm túc: “Tôi mang theo robot AI rất mạnh đấy, anh đừng có lộn xộn.”
Ánh mắt Cronus dịch chuyển đến chân cậu.
24 inch đang hí hửng bổng trở nên yên tĩnh dị thường. Ngay cả tiếng khò khè như mèo cũng biến mất, trông chẳng khác gì một chiếc vali vô tri.
Kỳ thật Diệp Lâm chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của Cronus. Nếu nói ngài ghét cậu, quả thực ngay từ lúc mới gặp, người này đã chẳng hề tỏ ra thân thiện. Song sự “ghét bỏ” này tựa hồ ẩn chứa một cái gì đó phức tạp và ham muốn kiểm soát. Ví như lúc Diệp Lâm muốn trốn đi, Cronus luôn có cách khiến cậu phải ngoan ngoãn ở lại.
Hai người nhìn nhau qua khung tường kính trong suốt. Diệp Lâm vừa khẩn trương vừa sợ hãi, song cũng khiến cậu sinh ra một chút dũng khí phản nghịch, giống như con thú nhỏ sẽ dựng đứng lông khi bị đe dọa.
Dường như Cronus chả cần phải chớp mắt, vầng sáng diệu kỳ tỏa ra từ đôi mắt y lại càng rực rỡ trên nền biển, thậm chí còn cho người ta cảm giác dịu dàng như thực như mơ.
Chẳng có gì ngạc nhiên, Diệp Lâm bị đánh bại trước.
Cậu chột dạ lia mắt sang chỗ khác, mở cuốn sách trên tay, làm bộ như chưa có gì xảy ra hỏi người ta muốn nghe cái gì.
24 inch vẫn đang giả chết.
Cronus ra vẻ đắc thắng vươn tay, gõ nhẹ 2 lần vào tấm kính. Giây kế tiếp, Diệp Lâm không thấy y đâu nữa.
Và cũng chỉ trong chớp mắt, Cronus xuất hiện trong “bể cá thủy tinh”.
Trên người y tỏa ra hương vị biển cả, nước rỏ từ đuôi tóc tạo thành đương vân nho nhỏ dưới nền đất. 24 inch nhanh chóng khởi động bánh xe, trốn ra sau Diệp Lâm.
Diệp Lâm: “…”
Cronus hơi hé miệng, ra lệnh: “Biến ra ngoài.”
24 inch réo lên một tiếng sắc bén, tức tốc vọt ra cửa, quẹt thẻ mở cửa gọn gàng dứt khoát. Đến khi Diệp Lâm tỉnh ra, đừng nói vali, ngay cả dấu vết lốp xe cũng chẳng còn gì sất.
Diệp Lâm tức đến run người, hét lớn ra ngoài một tiếng: “Phản bội, đồ phản bội!”
Hôm nay Cronus không đeo thiết bị giam giữ, cũng không đeo rọ chống cắn. Y lặng lẹ nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của Diệp Lâm, hỏi lại: “Cậu muốn từ chức!”
Diệp Lâm chưa bao giờ tưởng tưởng sẽ có ngày mình được trò chuyện với y. Cậu hơi ngạc nhiên cùng sợ hãi, chậm rãi lùi về phía sau, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đâu… không phải thế?
Cronus nhẹ cúi đầu, nhìn xuống chân cậu.
Diệp Lâm liền đứng im không nhúc nhích.
Cronus vươn tay, Diệp Lâm bưng kín cổ theo bản năng.
“…” Cánh tay của Cronus dừng giữa không trung.
Diệp Lâm run rẩy: “Sẽ gãy, gãy mất.” Cậu gắng nghiêng đầu, để người nào đó thấy cần cổ thâm tím của mình.
Cronus trầm mặc một lúc, cuối cùng miễn cưỡng bỏ tay xuống.
Diệp Lâm thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay còn muốn nghe đọc sách không?” Diệp Lâm thận trọng hỏi. Trước đây cậu luôn mở lời như vậy, nhưng hiện tại sao có thể so với trước đây. Người ta đã bằng lòng nói chuyện với cậu, thì lễ phép thôi vẫn chưa đủ.
Cronus chẳng ừ hử gì, ánh mắt trở lại trên mặt Diệp Lâm.
“Hôm nay cậu không chảy máu mũi.” Y đột nhiên nói.
“Hả…” Diệp Lâm đưa tay sờ sờ chỗ dưới cánh mũi, “Bởi vì hôm nay…” Cậu còn chưa dứt câu, đột nhiên xoang mũi nóng lên, mùi gỉ sắt quen thuộc bung tỏa. Nội tâm Diệp Lâm điên cuồng “ĐM”, bịt lấy bịt để hòng cầm máu.
“Đừng lộn xộn.” Cronus đã dán sát vào cậu tự bao giờ.
Sợ hãi cùng cảm giác kỳ quái nào đó khiến Diệp Lâm cứng đờ tại chỗ. Cậu hơi ngửa đầu lên, máu mũi vẫn đang trào ra không ngừng. Thậm chí Diệp Lâm còn cảm nhận được dòng máu chảy từ cằm xuống cổ.
Cronus lặng lẽ quan sát. Đây quả là một bức tranh diệu kỳ, y như thể đang thưởng thức khoảnh khắc chật vật của Diệp lâm, lại tựa như rất hưởng thụ tình huống bối rối này. Sau đó trước ánh mắt hoảng sợ của đối phương, y thư tôn hàng quý(*) chậm rãi cúi đầu.
(*) thư tôn hàng quý: người có địa vị cao tự hạ thấp mình
Đó giống như một cái hôn, song cũng không giống.
Đầu lưỡi ấm áp liếʍ qua vết máu trên cánh môi Diệp Lâm, rồi lại cẩn thận liếʍ sạch những nơi khác.
Diệp Lâm: “…”
Tên này điên rồi – đây là ý nghĩ cuối cùng của Diệp Lâm trước khi ngất xỉu.