Biên tập: Beryl
Hôm nay Cronus không ở biển sâu bên ngoài bể kính nữa.
Nửa dưới khuôn mặt y đã đeo chiếc rọ kim loại màu bạc, ngồi yên lặng trên băng ghế piano ở góc trái căn phòng.
Hiện tại Diệp Lâm vẫn vô cùng khẩn trương khi thấy y. Đó là bản năng của con người khi phải đối mặt với sinh vật nguy hiểm. Chỉ khi Apollo mang thiết bị giam cầm hình đôi cánh hạc vào thì cậu mới hết lo lắng.
Diệp Lâm vô thức nói: “Đừng bắt ngài ấy đeo nó.”
Apollo cười nhạo: “Anh muốn chết à?”
Diệp Lâm nuốt nước miếng, cậu căng da đầu, kiên quyết nói: “Đừng bắt ngài đeo, tôi không sao cả.”
Mặc dù Apollo chẳng hiểu đầu cậu bị sao nữa, nhưng dẫu sao hắn cũng không muốn mạo hiểm giằng co với Diệp Lâm. Trong lãnh địa của Cronus, chẳng có ai dám ở trong tầm mắt y quá lâu, và Apollo cũng không ngoại lệ. Hắn đưa ra lời cảnh báo cuối cùng, sau đó như một con chó cụp đuôi lủi mất, thảm hại ném thiết bị giam cầm xuống sàn.
Diệp Lâm đứng bên đàn dương cầm, trải tập thơ lên mặt đàn, hỏi người nọ hôm nay muốn nghe gì.
Tiên phong bị bịt miệng không trả lời được, chỉ còn đôi mắt sáng màu của Cronus nhìn chằm chằm Diệp Lâm – người đang dựng tập thơ lên và tự cho mình là hài hước: “Ngài có thể gọi món ăn.”
“Tôi là người tuyệt vọng, là lời nói không vọng âm.” Diệp Lâm đọc chậm rãi, “Kẻ đã mất tất cả, kẻ đã có tất cả.”
Cronus chẳng tỏ vẻ gì, y cụp mắt, có vẻ đã ngủ rồi.
Diệp Lâm nhìn y một lúc mới đọc tiếp: “Sợi đỏ cuối cùng, nơi em rạn nứt nỗi lo âu cuối cùng của tôi. Trên mảnh đất tâm hồn cằn cỗi này, em là bông hồng cuối cùng.”
Nghe thấy từ “bông hồng”, cuối cùng Cronus cũng ngẩng đầu lên, Diệp Lâm chống cằm, thuận miệng hỏi: “Ngài thích hoa à?”
Tựa như chẳng cần người nọ trả lời, Diệp Lâm tự nói tiếp: “Nếu là hoa thật thì rất khó kiếm ở Troy Horse, chẳng biết trên tầng A có không nữa.”
Bởi vì không có hồi âm, Diệp Lâm có vẻ hơi buồn chán. Cậu lật xem tập thơ trong tay, lát sau lại không nhịn được nhìn người đang ngồi bên đàn dương cầm.
“Cởi rọ được không?” Diệp Lâm đột nhiên nhỏ giọng hỏi, “Cởi rồi, ngài có cắn tôi không?”
*
Trước khi được phép về Bắc bán cầu, Diệp Lâm sống trong một thị trấn ở tầng B. Nơi này giống với thành phố nhân loại nhất, môi trường rất tốt, mặc dù không có quá nhiều cây xanh, song nhu cầu cơ bản đều được đáp ứng. Quan trọng nhất là cư dân sống ở nơi đó đều là người sống sót sau khi được đào ra từ cực Bắc lạnh giá, thành thử có tiếng nói chung, dễ dàng giao lưu hỗ trợ.
Ví dụ, Trần Đa chỉ sống cách Diệp Lâm một quảng trường, tối đến sau khi tan sở họ thường hẹn nhau ăn tối.
Sau khi được Diệp Lâm mang về, ngoại trừ phơi nằng thì 24 inch chỉ ngủ đông. Diệp Lâm thử quét cơ sở dữ liệu của nó vài lần, cũng chẳng tìm thấy gì khác. Về cơ bản nội dung của chúng đều là thứ mà Diệp Lâm đang học.
“Tớ còn đang nghĩ tại sao cậu lấy 24 inch.” Hiếm khi Trần Đa tan làm sớm, cậu ta đem ít đồ ăn nhanh cho Diệp Lâm, vừa bước vào cửa thì phát hiện đũy bạn đang xem băng ghi hình của AI.
Diệp Lâm cầm điều khiển từ xa, bất đắc dĩ nói: “Cậu phải thông cảm cho người già bị lú lẫn chớ.”
Trần Đa bị cậu chọc cười, đang định nói gì đó thì đột nhiên thấy cổ tay đang băng bó của Diệp Lâm.
“Sao bị thương vậy?” Trần Đa giật mình.
Diệp Lâm định thần, có vẻ không quan tâm lắm: “Cái này à… vết thương nhỏ thôi.” Nghĩ nghĩ, lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, “Gãy xương cổ tay.”
Trần Đa: “??!”
Trọng điểm của Diệp Lâm rõ ràng không ở chỗ bị thương, cậu rất vui khi hôm nay Trần Đa có thể tới: “Đến đúng lúc lắm, cậu giúp tớ mang hộp dụng cụ xuống lầu đi.”
Trần Đa đầu đầy dấu hỏi, nhưng cậu ta vẫn chăm chỉ làm culi, đoạn tò mò hỏi: “Cậu định làm gì?”
Diệp Lâm ngồi xổm trước 24 inch, cái vali này ngủ như mèo vậy, ngáy hết đợt này đến đợt khác to như một bản giao hưởng. Diệp Lâm nhìn chằm chằm vali, nói từng câu từng chữ: “Tớ đi tháo nó ra.”
Đối với một kỹ sư ô tô lạc hậu 100 năm, việc tháo dỡ một con robot cổ xưa cũng đã 100 tuổi chẳng phải chuyện dễ dàng. Ban đầu Diệp Lâm cũng muốn thử, xem một năm rưỡi học tập này có tích lũy được kỹ năng chuyên nghiệp gì chăng, cầu mong đừng chữa lợn lành thành lợn què.
Trần Đa là một tiến sĩ hóa học, tất nhiên chẳng thể giúp ích gì đối với máy móc, song cậu ta vẫn thiện chí nhắc nhở: “Cậu không tắt nó trước à?”
Diệp Lâm lắc đầu: “Không tắt được, tớ nghiên cứu kỹ rồi, nguyên nhân hết pin là do thứ này không tắt được. Chẳng biết ai làm ra thứ này nhỉ, cảm giác nó chỉ đơn thuần là một con robot ký lục thôi.”
Trần Đa gật đầu, không nhịn được nhìn cổ tay Diệp Lâm, vẫn lo lắng hỏi: “Tay cậu bị sao đấy? Chẳng phải cậu chỉ đi dạy thôi à? Sao tay bị thương thế?”
Diệp Lâm ngừng mở chiếc vali, sắc mặt cậu hơi phức tạp, tựa hồ không biết giải thích chuyện này thế nào.
Trần Đa thận trọng hỏi: “Cậu đánh nhau với ai à?”
Diệp Lâm thở dài: “Không, là tớ mạo phạm người ta, bị dạy cho một bài học.”
Trần Đa hiểu, chỉ mỗi Diệp Lâm bị đánh thôi.
Để bảo vệ lòng tự trọng của bạn thân, Trần Đa quyết định không hỏi nữa. Diệp Lâm dùng mỗi một tay tháo máy nên không được linh hoạt lắm. Trong giai đoạn đầu của cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật, công cụ kiểu cầm tay truyền thống đã bị vứt xó từ lâu, nhưng bàn điều khiển tự động cỡ lớn thì Diệp Lâm lại không mua nổi. Vì vậy cậu phải chắp vá lung tung thành một bộ có thể miễn cưỡng sử dụng.
Từ đầu đến cuối 24 inch chẳng tỏ vẻ gì với việc mình bị tháo, nó ngơ ngác tỉnh dậy từ trạng thái ngủ đông, đèn bàn xoay 360° trên nóc chiếu vào cái bụng đang bị phanh ra của nó, nó chỉ hơi bất mãn lầm bầm một tiếng.
Diệp Lâm cười: “Mày tỉnh rồi?”
24 inch phát ra tiếng “guru guru”.
Diệp Lâm: “Tao cho mày chút dầu máy.”
Đèn báo nhấp nháy hai lần. Trần Đa khϊếp sợ: “Cậu hiểu nó nói gì hả?”
Diệp Lâm chớp mắt: “Cậu không hiểu hả?”
Trần Đa điên rồi: “Sao mà hiểu được?! Nó còn chưa nói gì mà!”
Rõ ràng Diệp Lâm cũng bắt đầu bối rối, cậu nhớ đến những lời của George, lẩm bẩm “Chắc là do ký ức cơ bắp…”
“Thế cậu thực sự là một kỹ sư!” Trần Đa hào hứng, “Cậu nên xin việc ở tầng G làm kỹ sư AI, Từ Thiên Trập đang tuyển người đấy, họ rất thiếu người trong lĩnh vực này!”
Diệp Lâm không bị niềm vui sướиɠ của Trần Đa ảnh hưởng. Cậu vẫn hơi do dự, nếu thật sự kiếm được việc ở tầng G, chẳng phải cậu sẽ không phải xuống tầng R nữa sao?
*
“Kỹ thuật AI?” George ló đầu ra từ máy kiểm tra. Hôm nay là lần kiểm tra cuối cùng của Diệp Lâm trong 6 tháng qua, nếu không gặp vấn đề gì thì cậu chỉ cần ở lại đây thêm 6 tháng nữa là có thể quay về Bắc bán cầu.
Diệp Lâm gật đầu: “Tôi có thể nói chuyện với 24 inch, tôi còn gần như sửa được nó.”
George liếc nhìn chiếc vali nhỏ phía sau Diệp Lâm. Hiện tại nó ngủ đông rất ít, nghe nói là bởi Diệp Lâm đã tìm được cách thay pin. Bây giờ chỉ còn vấn đề duy nhất là bọn họ không tìm được loại pin thời lượng siêu dài của hồi đó, chỉ có thể sử dụng loại pin có thời lượng ngắn để duy trì hoạt động bình thường cho robot.
Ánh mắt George có chút ẩn ý. Trước khi quyết định thực hiện kế hoạch phẫu thuật thẩm mỹ cho Diệp Lâm, gã đã kiểm tra tất cả thông tin về cậu. Dù là kỹ sư nhưng giữa AI và ô tô không có quá nhiều khác biệt, trừ phi 100 năm trước Diệp Lâm đã đổi nghề, chọn học chuyên ngành khác.
“Đúng lúc bên Từ Thiên Trập đang thiếu người, tôi có thể gửi thông tin của cậu qua đó.” Là thành viên Bạch Hạc, George sẽ không lãng phí tài năng và tinh anh. Gã tắt máy tính bảng, nghiêm túc nói, “Tôi nghe bảo lần trước cậu không đeo thiết bị giam cầm cho Cronus.”
Diệp Lâm không ngờ Apollo lại tố cáo mình, chỉ có thể xấu hổ sờ mặt, thừa nhận: “Đúng vậy.”
George không tán thành nhìn cổ tay bị thương của cậu: “Cậu còn cởi rọ của ngài.”
Diệp Lâm biện hộ: “Dù sao cũng không thành công…”
George hít sâu một hơi: “Lần đầu tiên ngài không gϊếŧ cậu, không có nghĩa lần thứ hai sẽ không gϊếŧ. Nếu Apollo mà không vào kịp, cái tay này của cậu cũng đứt rồi.”
Diệp Lâm có chút áy náy: “Apollo sao rồi?”
“Chưa chết.” George lạnh lùng nói, “Xương sườn bị gãy đâm thủng phổi thôi.”
Diệp Lâm: “…”
“Ngài không phải mèo con chó con.” Cuối cùng George đưa ra lời cảnh báo, “Không đơn giản là cắn hay không cắn, ngài cho cậu bước vào lãnh thổ của mình là điều xa xỉ nhất rồi, đừng cố cầu mong gì thêm, cậu không quan trọng với ngài ấy, và ngài ấy cũng không cần phải có ngoại lệ với cậu.”
*
Goliath chờ Diệp Lâm ở hành lang bệnh viện Bỉ Phương. Thấy cậu chán nản bước ra, cổ mỉm cười chào đón.
“George vì tốt cho anh thôi.” Cổ an ủi.
Diệp Lâm nhìn cô, tức giận mắng: “Muốn tốt cho tôi thì nên đuổi việc tôi mới phải, đỡ phải xuống tầng R chịu khổ.”
Goliath: “Nghĩ theo chiều hướng tốt, đúng là anh có thể về Bắc bán cầu ngay, và trả số nợ không có thế chấp dùng để mua căn biệt thự ở Lục Gia Chủy.”
“…” Diệp Lâm tức giận mắng, “Cô trở nên âm hiểm xảo trá rồi, quý cô Tiên Phong à!”
Goliath “âm hiểm xảo trá” không phủ nhận điều này, cổ nhìn 24 inch luôn theo sát Diệp Lâm, không nhịn được nói: “Nó dính anh thế.”
Diệp Lâm cúi đầu nhìn lại, có chút tự đắc: “Bởi vì nó thích dầu và pin, nên tôi dùng loại tốt nhất cho nó đấy.”
Hai người cùng xuống tầng R. Lần này vì Apollo bị thương, toàn bộ hành trình cậu đều đi cùng Goliath. Hơn mười ngày nữa cổ phải vào cửa Homer rồi, hôm nay cũng coi như ngày từ biệt với Diệp Lâm.
“Đừng làm vẻ mặt như vậy.” Lúc bọn họ xuống đến trường kinh, Goliath nhìn Diệp Lâm, nói, “Anh có thể xem nó như một trò chơi vượt ải.”
Diệp Lâm quạo: “Đối với chúng tôi là trò chơi, nhưng đối với cô thì là sinh tử đấy.”
Goliath bật cười, cổ cười rất nhiều lúc ở bên Diệp Lâm. Thật ra Tiên Phong hầu như chẳng thể hiện quá nhiều cảm xúc, đặc biệt là từ thế hệ thứ 3 trở đi, giống như mục tiêu phát triển của Bạch Hạc, tiên phong càng có nhiều thần tính hơn.
Diệp Lâm không muốn nỗi buồn chia xa ảnh hưởng quá nhiều đến bầu không khí giữa hai người. Cậu rất quý Goliath, nhưng tiếc là tiên phong trẻ nhất cũng đã gần trăm tuổi rồi. Nếu không, trong mắt Diệp Lâm, Goliath giống như em gái cậu vậy.
“Giana.” Diệp Lâm đột nhiên gọi tên Goliath.
Tiên phong dịu dàng nhìn chàng trai trước mặt.
Nếu không phải Goliath quá cao, Diệp Lâm thậm chí còn muốn xoa đầu cổ.
Goliath tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng cậu, cô gái cao lớn đột nhiên cúi đầu xuống, cười nói với Diệp Lâm: “Tôi cho anh xoa đầu tôi đấy.”
—————–
Mấy câu in nghiêng trích từ của Neruda.