Tri Bỉ

Chương 12

Nửa thời gian nghỉ trưa trôi qua, Lộ Già nằm nhoài tại bàn, ngủ, ánh nắng chiếu vào, rọi sáng cả căn phòng, quang bụi nhiễm trên hàng mi dài, cậu hơi hé môi, nhẹ nhàng hô hấp.

Mục Ôn Nhiên đẩy cửa phòng học, liền nhìn thấy cảnh này.

Xem ra cuộc hẹn buổi trưa chỉ có một mình y quan tâm, còn Lộ Già lại chẳng thèm để bụng.

Mục Ôn Nhiên đi tới, ngăn lại ánh mặt trời, Lộ Già gãi gãi đầu, tiếp tục ngủ.

Mục Ôn Nhiên thấy mắt cậu xuất hiện quầng thâm, đoán chừng mấy ngày nay cậu ngủ không ngon, đưa tay khẽ chạm mi mắt Lộ Già, lẩm nhẩm: “Sao không đến tìm anh?”

Đại khái Lộ Già cảm thấy ngứa, mắt khẽ động, nghiêng đầu đi.

Trong phòng học to lớn chỉ còn hai người họ, Mục Ôn Nhiên rũ mắt ngắm nhìn thiếu niên đang say giấc nồng.

Quả thật Lộ Già lớn không ít, sẽ không luôn miệng gọi ca ca như trước, cũng không dễ dàng khóc trước mặt y, dần dần rút đi non nớt, trở thành một chàng trai khiến nữ sinh động lòng.

E sợ sau đó hai người sẽ càng ngày càng cách xa, Lộ Già có vòng xã giao của mình, hiện tại đã không mấy kề cận y rồi. Đại khái Lộ Già cũng đã nhận ra y là một kẻ chẳng có tí thú vị gì, muốn trốn khỏi y càng sớm càng tốt… Ám sắc trong đáy mắt càng ngày càng sâu, hoàn hồn nhìn khuôn mặt say ngủ của Lộ Già, Mục Ôn Nhiên kìm nén sự nôn nóng trong lòng, chạm vào tai trái Lộ Già một cái, mềm mềm.

“Lộ Già.” Giọng y rất dịu dàng, nhẹ nhàng như đang thì thầm.

Lộ Già bị bạn học đánh thức, mơ mơ màng màng đứng lên, người bạn học đi tới cửa sổ kéo rèm lên, một tay che nắng: “Nắng to ghê.”

Bạn học nói: “Cậu sợ phơi nắng đến thế à, làm gì mà kéo hết cả rèm thế chứ, tớ đi vào chẳng thấy có tí ánh sáng nào luôn.”

Lộ Già chống má, đầu quay mòng mòng, nói: “Tớ nhớ tớ không có kéo rèm mà, mấy lần trước đều bị nắng chiếu nóng quá nên tỉnh.”

Bạn học ‘xì’ một tiếng: “Thế tức là bị quỷ kéo à.”

Lộ Già chắp hai tay trước ngực, chân thành tha thiết nói: “Cảm ơn quỷ tiên sinh.” Nói xong, lại nằm gục xuống bàn.

Cậu không đi tìm Mục Ôn Nhiên, Mục Ôn Nhiên liền không đi tìm cậu.

Lộ Già giấu mặt vào trong khuỷu tay, Mục Ôn Nhiên không phải tên khốn kiếp bình thường nữa rồi, là đại khốn kiếp mới đúng.

Ngày hôm sau hết giờ thể dục buổi sáng, Lộ Già đυ.ng mặt Mục Ôn Nhiên ở cửa wc, quẳng lại một câu ‘Hóa ra tên khốn kiếp cũng phải đi nhà xí cơ đấy’ liền vui vẻ chuồn mất.

Bạn học của Mục Ôn Nhiên đều sửng sốt, dùng Phương Nhận dẫn dầu, cười to không ngừng.

Mục Ôn Nhiên cũng sửng sốt, sau đó liền cười bất đắc dĩ.

Phương Nhận líu lưỡi cảm khái: “Nụ cười này của thiếu gia, sợ là nhiều người sẽ cong mất thôi.”

Hùng ca đầy vẻ bị đạp trúng đuôi: “Chú nghiêm túc à? Liền cái áp suất thấp kia, ai dám cong?”

Hùng ca là nam sinh khỏe nhất lớp bọn họ, mới lên lớp 10 cực kì không ưa Mục Ôn Nhiên, ở trong kí túc xá cố ý tìm cớ, bị Mục Ôn Nhiên túm cổ tẩn cho một trận. Lúc ấy, mấy người đứng can nhìn tư thế cũng biết Mục Ôn Nhiên nhất định có tập võ, đồng thời không thiếu thực chiến. Cho nên từ lần đó, mặc dù bất mãn với Mục thiếu gia, bọn họ cũng chỉ dám nói thầm đôi câu.

Phương Nhận thoáng nhướn mi, vuốt cằm, nói: “Ai cong? Là tiểu nam sinh cong chứ.”

Buổi trưa Lộ Già cơm nước xong trở về phòng học, sợ hết hồn khi thấy Mục Ôn Nhiên ngồi chỗ mình, liền đứng ở cửa phòng học hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Mục Ôn Nhiên: “Đứng ở đó làm gì,lại đây.”

Lộ Già lắc đầu.

Mục Ôn Nhiên cũng không khuyên nữa, hỏi: “Làm sao không qua kí túc nữa?”

Lộ Già hoàn toàn không thèm đếm xỉa: “Bởi vì anh hỗn đản.”

“Anh thế nào mà hỗn đản?” Mục Ôn Nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Lộ Già, gõ gõ đầu cậu, “Quỷ hẹp hòi.”

Lộ Già trợn mắt: “Sao em lại là quỷ hẹp hòi?”

Mục Ôn Nhiên cúi đầu: “Vậy tại sao tức giận?”

Vốn là có nhiều chuyện muốn nói, thế nhưng nhìn đến đôi mắt màu mực kia, Lộ Già đột nhiên nhụt chí: “Vậy coi như em hẹp hòi đi.”

Mục Ôn Nhiên thấy được, Lộ Già không muốn nói.

Thật lâu thật lâu về trước, Mục Ôn Nhiên đã biết trên người Lộ Già tồn tại sự không chắc chắn, thế nhưng y vẫn ngầm đồng ý cho cậu tới gần.

Khi đó mình suy nghĩ cái gì vậy? Y cho rằng Lộ Già ham vui, bao nhiêu người đến rồi lại đi, đợi đến khi cậu nhóc này mất đi hứng thú, muốn đi, y có thể buông tay bất cứ lúc nào…

Lộ Già nói: “Nhưng mà giờ em không còn giận nữa.” Trong lòng lặp lại một lần nữa, đã không còn giận nữa, bởi vì anh đến tìm em.

Mục Ôn Nhiên nhìn cậu nhóc trước mắt, cậu nhóc đang cười, lê xoáy nhợt nhạt, đáng yêu vô cùng, như một mặt trời nhỏ.

Cụp mắt ngăn trở cảm xúc trong mắt, Mục Ôn Nhiên giơ tay xoa xoa tóc cậu: “Thế à, vậy thì tốt.”

“Anh ăn cơm chưa?” Lộ Già thấy dáng vẻ Mục Ôn Nhiên giống như đã chờ rất lâu rồi, liền chuyển đề tài,

“Còn chưa ăn, cũng không đói lắm.”

“Vậy đi siêu thị mua chút gì đi.” Lộ Già nghiêng đầu, tiến vào tầm nhìn của Mục Ôn Nhiên, “Mục Ôn Nhiên?”

Mục Ôn Nhiên hoàn hồn, liền lung tung vò vò hai cái: “Gọi ca.”

Lộ Già le lưỡi: “Không.”

Chuyện này coi như xong xuôi, Mục Ôn Nhiên không hỏi chuyện Lộ Già với Phùng Vũ Sầm nữa, Lộ Già cũng không giải thích việc nổi nóng ngày hôm ấy.

Hai người coi như không có chuyện gì, xí xóa.

Lần sau Lộ Già tới kí túc xá của Mục Ôn Nhiên, Phương Nhận cười hì hì nhét đồ ăn vặt cho cậu, trước Mục Ôn Nhiên chỉ liếc nhìn thôi, thế nhưng nay lại cầm lấy túi khoai chiên trong tay Lộ Già.

Lộ Già nhìn y, y mới ý thức được mình vừa làm cái gì, trả túi khoai chiên lại: “Xin lỗi.”

“Không, không sao…?” Lộ Già có chút thấp thỏm, có ý gì đây?

Lộ Già ôm túi khoai chiên suốt cả trưa, lúc gần đi Mục Ôn Nhiên mới nói: “Ăn đi, không phải cấm em ăn.”

Lộ Già trì độn gật đầu hai cái, đoán không ra Mục Ôn Nhiên đang suy nghĩ gì.

Mùa đông đến không hề báo trước, một sớm mai mở mắt ra, chợt cảm thấy cái lạnh, rõ ràng nên đổi quần áo dày, mùa đông đã đến rồi.

Trước lễ giáng sinh trời hạ một trận tuyết, thể dục buổi sáng không tập được, đám học sinh lôi kéo nhau đi ném tuyết, Lộ Già bị Bạch Dịch cùng Phùng Vũ Sầm hai mặt giáp công, trên quần áo trên đầu tất cả đều là tuyết, có cái còn dính vào cổ áo tan thành nước.

Bạch Dịch thật vất vả mới đánh thắng Lộ Già một lần – mặc dù là liên thủ với người khác, thế nhưng vẫn vui lắm, ngao ngao kêu lên: “Lộ Già, anh có nhận thua hay không?”

“Không nhận!” Lộ Già một tay cản lại từng nắm tuyết đang lao tới, một tay vo tuyết lại ném đi, mãi đến khi bên cạnh xuất hiện thêm một người nữa, cậu mới ngẩng đầu lên, Mục Ôn Nhiên dùng nửa thân người che chắn cho cậu, quay đầu nói với Bạch Dịch: “Chịu thua.”

Lộ Già sốt ruột: “Ê em không chịu thua đâu.”

Mục Ôn Nhiên phủi đám tuyết vương trên tóc cậu: “Là anh chịu thua.”

Lộ Già: “Phân chia anh với em cái gì, còn không giống nhau à.”

Mục Ôn Nhiên cong miệng cười, lấy mũ trùm cho cậu: “Phải đi học rồi, chỉnh trang lại một chút. kẻo bị cảm.”

Bạch Dịch gọi với lại: “Không ai như anh đâu nhá, dám gọi ngoại viện!”

“Vậy em với Phùng Vũ Sầm liên thủ đánh anh thì sao!” Lộ Già hét lại, “Không chơi, trên người toàn là nước tuyết ta ra, lạnh chết.”

Bạch Dịch ‘shit’ một tiếng.

Lộ Già đi vào đại sảnh lầu một, dậm dậm chân, cho tuyết bám trên người rơi xuống, cậu quay ra hỏi Mục Ôn Nhiên: “Sao anh lại xuống?”

Lớp học của Mục Ôn Nhiên đối diện sân bóng, trên sân đang làm gì y đều có thể nhìn rõ ràng.

Mục Ôn Nhiên thuận miệng hỏi: “Cô bạn kia sao không giúp em?”

Lộ Già suy nghĩ một chút, mới hiểu được Mục Ôn Nhiên đang nhắc đến Phùng Vũ Sầm, vừa định trả lời, Mục Ôn Nhiên đã nói tiếp: “Không muốn nói thì không cần phải nói.”

“Sao cậu ấy phải giúp em chứ?” Lộ Già mờ mịt nhìn y, “Không cái gì… anh đang nói cái gì đó?”

Mục Ôn Nhiên thấy vẻ mặt Lộ Già lộ ra vẻ nghi hoặc, lắc đầu, nói “Không có gì.”

Lộ Giá hé miệng, gọi: “Mục Ôn Nhiên?”

“Hả?”

“… Không có gì.”

Lộ Già đoán ra Mục Ôn Nhiên đang hiểu lầm cái gì rồi, y nghĩ cậu với Phùng Vũ Sầm đang nói chuyện yêu đương? Hay là nghĩ hôm ấy cậu tức giận chê y quản quá nhiều?

Lộ Già nhìn gò má Mục Ôn Nhiên, cậu vẫn cứ luôn cảm thấy Mục Ôn Nhiên ưa nhìn lắm, khi còn bé là cảm giác anh ấy thật xinh đẹp, hiện tại đổi thành anh quá đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, con ngươi thâm thuý, là màu nâu đậm, môi khẽ nhếch hiện ra vẻ cao ngạo vô cùng, nhưng khi nở nụ cười lại ôn nhu cực điểm.

Lộ Già luôn muốn bản thân phải nỗ lực hơn nữa, sớm muộn có một ngày, Mục Ôn Nhiên sẽ công nhận rằng cậu đã lớn rồi, sau đó sẽ tín nhiệm cậu, ỷ lại cậu.

Nhưng bây giờ cậu lại có chút không xác định.

Có phải mãi mãi làm một cậu bé ngoan mới tốt hay không?

Không cần nghĩ suy về điều gì, không cần phải xoắn xuýt bất cứ thứ chi, không có lòng hiếu kì lớn như vậy, chỉ cần để Mục Ôn Nhiên chăm sóc là tốt rồi.

Mà không phải như hiện tại, Mục Ôn Nhiên dù đứng bên cạnh, nhưng cậu lại cảm thấy hai người cách thật xa.