Kì thật từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Lộ Già, Mục Ôn Nhiên đã cảm thấy người dưới lầu như một người tuyết thành tinh.
Mục Hiển mang Lộ Già đến, rất rõ ràng cho thấy ông không có ý tốt gì, ông biết Mục Ôn Nhiên không thích trẻ con, mà hôm qua Mục Chương Thành ở nhà, Mục Ôn Nhiên không dám làm gì.
Ông chú Mục Hiển làm chuyện này thực thiếu đạo đức, dường như không thích để Mục Ôn Nhiên yên, biết Mục Ôn Nhiên thích yên tĩnh, lại dẫn trẻ con tới quấy nhiễu y.
Mục Ôn Nhiên vừa bắt đầu liền nhẫn nhịn, thấy thằng nhỏ ngốc kia ngồi lên ghế, còn lén lút dòm trộm y, tâm lý không hiểu sao cảm thấy buồn bực.
Mục gia là gia tộc lớn, người nhà không ít, ngày lễ ngày tết con cháu họ hàng tới thăm hỏi không thiếu.
Mục Ôn Nhiên giống mẹ, năm đó chuyện kết hôn của Mục Chương Thành đều do Mục lão gia tử một tay thúc đẩy, lão gia tử mười phần vừa ý cô con dâu kia, thế nên cũng yêu thích Mục Ôn Nhiên nhiều hơn.
Năm Mục Ôn Nhiên mười hai, lão gia tử nói muốn tổ chức sinh nhật cho y, một đám trẻ con tới. Trong lúc nô đùa, có một đứa bé trai bị té cầu thang, trùng hợp thế nào lúc ấy Mục Ôn Nhiên lại đứng trên đầu cầu thang. Đứa bé kia đau chân, được người lớn đỡ dậy, không dám nhìn Mục Ôn Nhiên, ánh mắt né tránh.
Mục Ôn Nhiên lạnh lùng nhìn, họ hàng không dám dây vào Mục Chương Thành, đứa bé kia cũng bị mẹ mắng không chịu nhìn đường, nhưng trên thực tế, nhiều người đều cảm thấy đứa bé ấy bị Mục Ôn Nhiên đẩy.
Mục Ôn Nhiên trưởng thành quá sớm, mới mười hai tuổi, trên mặt lại chẳng có mấy biểu tình, diện mạo có đẹp hơn nữa thì có ích gì, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy thằng nhóc này không bình thường.
Mục Chương Thành không nói hai lời lập tức kéo Mục Ôn Nhiên vào phòng răn dạy, hỏi có phải y đẩy người hay không.
Mục Ôn Nhiên không nói lấy một lời.
Thấy Mục Chương Thành giơ tay muốn đánh, Nục Hiển – vốn định đi theo xem xem, vội can lại: “Ê ê, anh định làm gì, không thể nói chuyện tử tế được à, sao lại muốn đánh?”
Mục Chương Thành với Mục Hiển mặc dù là anh em ruột, nhưng hai người hơn kém nhau tận mười tuổi, ông với Mục Chương Thành chẳng có mấy tiếng nói chung, trái lại với đứa cháu có tính cách quái gở lại hứng thú.
Mục Chương Thành đang nổi nóng, với đứa em trai kém mình nhiều tuổi cũng không khách khí: “Việc này chú chớ xía vào! Hôm nay anh mà không dạy bảo nó, không biết mấy ngày nữa nó còn muốn….”
Lão gia tử không biết từ đâu xuất hiện, ho khan hai tiếng chặn ngang: “Đang là tiệc sinh nhật, con định làm gì?”
Mục Hiển cũng phụ hoạ: “Vậy là sao hả anh cả, Ôn Nhiên còn chưa nói gì, anh không thể bắt thằng bé nhận lỗi được.”
Lão gia tử thiên vị con thứ Mục Hiển không phải ngày một ngày hai, nhưng đáng tiếc Mục Hiển vẫn luôn không tính chuyện kết hôn, Mục Thành Chương lại có con lớn tướng rồi, thành ra lão gia tử liền chuyển hết lực chú ý lên cháu trai.
Giờ cả lão gia tử lẫn Mục Hiển đều lên tiếng, Mục Chương Thành không thể làm gì khác ngoài thả tay xuống, tàn nhẫn trừng Mục Ôn Nhiên: “Còn không mau ra xin lỗi người ta!”
Mục Hiển vốn tưởng rằng Mục Ôn Nhiên sẽ phản bác, không ngờ Mục Ôn Nhiên lại đi ra ngoài, vỗ vai đứa bé kia, nói: “Xin lỗi, anh không có ý muốn đẩy em.”
Cậu nhóc rõ ràng bị doạ sợ, liền lùi lại nhìn mẹ nó.
Người phụ nữ kia có lẽ cũng không ngờ tới Mục Ôn Nhiên sẽ nói xin lỗi, sắc mặt quái dị xua tay: “Không sao, chỉ chầy da thôi, do thằng bé đi đứng không cẩn thận.”
Mục Ôn Nhiên nhìn đứa bé, nhẹ nhàng nói một câu: “Lần sau anh nhất định sẽ chú ý.”
Đứa bé kia trốn sau lưng mẹ nó, vẻ mặt càng sợ hãi hơn.
Mục Ôn Nhiên mỉm cười, quay người đi.
Mục Hiển thu hết vào trong mắt, sau khi kết thúc tiệc sinh nhật, Mục Hiển ở lại, thừa dịp những người khác không có mặt, hỏi Mục Ôn Nhiên một lần nữa: “Thật sự là con đẩy?”
Mục Ôn Nhiên: “Vâng.”
Mục Hiển không tin lắm, sờ sờ cằm, một bộ xem trò vui không chê chuyện lớn, hỏi Mục Ôn Nhiêb: “Có phải con không thích ba con lắm hay không?”
Mục Ôn Nhiên ngẩng đầu, liếc ông một cái.
Mục Hiển cười nói: “Trùng hợp ghê chú cũng vậy, cha con làm việc quá cứng nhắc, nhỉ?”
Mục Ôn Nhiên mặc dù không nói gì, nhưng Mục Hiển vẫn có thể từ trong ánh mắt y tìm ra đáp án.
Dù Mục Ôn Nhiên có trưởng thành sớm đến đâu, y vẫn là một đứa trẻ, không giấu được tâm sự.
— y vẫn thầm trách tại sao mẫu thân ra đi lại không đưa y theo, y vẫn cứ trách Mục Chương Thành không chịu để y rời đi.
Mục Hiển cảm thấy hứng thú với đứa cháu trai này, thường xuyên qua lại hai người trở lên càng quen thuộc hơn. Chỉ có điều hai năm trôi qua, Mục Hiển vẫn cảm thấy tâm lý Mục Ôn Nhiên có một bức tường vô hình, bức tường này ngăn cách y với thế giới xung quanh, đến cả ông chú hai thường hay liên lạc là Mục Hiển cũng chỉ có thể dán vào bờ tường cùng y tiếp xúc.
Mới đầu Mục Hiển cho rằng bởi vì cha mẹ li hôn tạo thành đả kích quá lớn với y, thế nhưng dần dà ông phát hiện ra, dường như Mục Ôn Nhiên không hề để ý điều này.
Mấy ngày trước Mục Hiển tới Bạch gia làm khách, khi nhìn thấy Bạch Dịch cùng Lộ Già vì vấn đề xem kênh nào mà tranh cãi không ngớt, khiến ông không khỏi cảm khái —- cháu trai ông nếu có thể ngây thơ hồn nhiên như thế này thì tốt rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mục Hiển nảy ra một ý xấu, trưng ra khuôn mặt hoà ái dễ gần đi tới trước mặt hai cậu nhóc: “Chú có đứa cháu trai, cũng tầm tuổi hai đứa thôi…..”
Kĩ năng mở mắt nói mò của ông phải nói là số một số hai, chẳng cần biết hồi lên mười một Mục Ôn Nhiên có ô sự gì, hiện tại Mục Ôn Nhiên đã lên sơ trung, làm sao có thể ngồi cùng đám tiểu đậu đinh chơi chứ, với lại y vốn đâu có thích trẻ con đâu.
Mục Ôn Nhiên không thích trẻ con, Mục Hiển cố tình lại dẫn một cu nhóc tới chơi, thé không phải cố ý còn là cái gì?
Ngày hôm qua quả cầu kia nằm ngủ, Mục Ôn Nhiên quan sát cậu một chốc, hàng mi dày cong vυ't như cái quạt, khuôn mặt trắng trắng mềm mềm.
Trong ấn tượng của Mục Ôn Nhiên, mấy đứa em trai em gái của y thường hay cãi vã inh ỏi, ồn ào ồn ào. Bé cầu này thì lại thật khác lạ, không khiến người ta phiền lòng, luôn miệng một câu ca ca ngọt ngào muốn chết, đến cả cởϊ áσ khoác thôi cũng phải hỏi xem có thể cởi được không.
Thế nhưng Mục Ôn Nhiên rất chán ghét bọn trẻ nít, cho nên thấy cục tròn tròn kia đi cùng Mục Hiển ra về, y liền thở phào nhẹ nhõm.
Ai mà ngờ được hôm sau cậu lại tới, đứng trước cửa phòng y, mỉm cười tươi rói, lộ ra hai cái lê xoáy nhàn nhạt: “Ca ca, em tới tìm anh chơi nữa.”
Tâm lý dù thiếu kiên nhẫn nhưng lại bị san bằng, Mục Ôn Nhiên thuận theo cục bông kia, ngồi xuống ghế sa lon xem phim hoạt hình.
Y thực sự rất ít khi xem thứ này, mấy năm trước Mục Ôn Thừa còn ở đây, hai người thường hay xem. Đáng tiếc Mục Ôn Thừa theo mẹ ra đi, căn phòng to lớn chỉ còn lại mình y, y không muốn xem thứ đồ này nữa.
Mục Ôn Nhiên đã không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không chạm vào tivi, y vừa cùng cục bông này trao đổi tên, hiện tại nhóc con đang hứng khởi dán mắt vào màn hình.
Thật tốt ghê, không buồn không lo.
Đột nhiên trong tâm lý sinh ra một chút đố kị, y cho rằng thằng nhóc Lộ Già này được người nhà bao bọc cực kì kĩ lưỡng, mới có thể có cái dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên như thế.
Lộ Già tự hồ cảm nhận được tầm mắt của y, quay đầu lại nhoẻn miệng cười.
Mục Ôn Nhiên trầm mặc.
Ở trường học y thường hay nhìn thấy mấy nụ cười ngu ngốc kiểu này, những kẻ cười kiểu này, đầu óc đều không hoạt động tốt lắm.
Bảo mẫu làm xong cơm liền gọi hai người đến ăn trưa, Mục Ôn Nhiên đã rất lâu rồi không cùng ai ăn cơm, Mục Chương Thành bận bịu nhiều việc, hai cha con rất ít tiếp xúc. Chỗ ngồi đối diện xuất hiện một người, khiến y lâu lâu lại liếc nhìn một lần.
Lộ Già thấy y nhìn mình, liền nhoẻn miệng cười ngọt ngào, Mục Ôn Nhiên cụp mắt, chuyên tâm ăn cơm.
Bảo mẫu đã làm cho Mục gia rất nhiều năm, có thể coi như nhìn Mục Ôn Nhiên lớn lên, thấy Lộ Già chỉ gắp đồ ăn đặt ngay trước mặt, bà không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Chớ ăn mỗi rau cần như thế.”
Lộ Già gật đầu một cái, đáp: “Cháu thích rau cần lắm ạ.”
Bảo mẫu phát hiện ra Lộ Già là ngại vươn đũa gắp đồ ăn, Mục Ôn Nhiên ngồi đối diện cũng nhận ra được, trực tiếp dừng lại nhìn nhóc Lộ Già gắp miếng rau lùa cơm. Lộ Già ăn vài miếng, không dám động đũa, ngẩng đầu nhìn Mục Ôn Nhiên: “Ca ca, sao anh lại không ăn?”
Mục Ôn Nhiên đẩy đĩa đồ ăn đặt trước mặt mình qua: “Ăn.”
Lộ Già: “…..”
Bảo mẫu: “…..”
Lộ Già gắp một đũa, liền đẩy nhẹ về bên kia, Mục Ôn Nhiên liếc nhìn, cậu lập tức không dám động.
Lộ Già: “Ca ca cũng ăn đi.”
“Tôi ăn no rồi.” Trong bát còn non nửa bát cơm tẻ.
Lộ Già trợn to mắt: “Anh ăn còn không nhiều bằng Bạch Dịch.”
Mục Ôn Nhiên không hỏi Bạch Dịch là ai, y chỉ cầm chén đũa, ăn nốt phần cơm còn lại.
Y có dự cảm, nếu y không ăn, thằng nhóc này có thể dùng cái ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chăm y cả ngày luôn.
Cơm nước xong, hai người liền ra phòng khách ngồi, Mục Ôn Nhiên lên lầu cầm quyển sách, dựa vào ghế sa long xem, Lộ Già thì đắm chìm trong tivi.
Mục Ôn Nhiên nhìn ra được Lộ Già muốn nói chuyện với mình, cơ mà bởi vì y đọc sách, Lộ Già nhiều lần đều là muốn nói lại thôi.
Cuối cùng Mục Ôn Nhiên khép sách lại, chủ động mở lời: “Ở cùng tôi nhóc không được thoải mái lắm.”
Lộ Già không giỏi nói dối, liền ăn ngay nói thật: “Là có một chút, một chút nhỏ xíu xiu thôi.” Cậu nói xong, dùng hai ngón tay chứng minh ‘một chút nhỏ xíu xiu’ đến tột cùng là nhỏ bằng nào.
Mục Ôn Nhiên: “Vậy lần sau còn tới nữa khônh?”
“Anh muốn em tới nữa không?” Lộ Già hỏi ngược lại, “Anh muốn, em liền tới.”
Mục Ôn Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ nói vậy, trong nhất thời không biết trả lời sao, Lộ Già liền giành trước một bước, thở dài, “Anh không muốn em tới.” Lộ Già cúi đầu thật thấp, “Em lại thích ca ca cơ, anh lại chẳng hề tranh điều khiển tivi với em. Thế nhưng….” Lộ Già nói đến ‘thế nhưng’, rất biết hợp thời trưng ra ánh mắt tội nghiệp nhìn Mục Ôn Nhiên, “Em biết, dưa hái xanh không ngọt.”
Mục Ôn Nhiên: “…. ờ, cậu chỉ muốn xem tivi.”
Lộ Già lại giơ tay lên múa máy: “Một chút thôi.” Cậu thả tay xuống nói tiếp, “Càng muốn cùng anh chơi hơn, thế nhưng anh chỉ đọc sách, không chơi với em.”
Mục Ôn Nhiên: “Chơi cái gì? Xếp gỗ?”
Lộ Già nghiêm túc trả lời: “Nếu anh muốn chơi….”
“Tôi không thích.” Mục Ôn Nhiên nhìn Lộ Già ngồi bên cạnh mình, đột nhiên khoé miệng cong cong, vỗ vỗ đầu cậu, “Thế nhưng nếu lần sau cậu tới, tôi có thể không đọc sách, chơi với cậu.”
“Thật ạ?”
“Thật.”