Đau đớn trên tay biến mất, Lý Phàm nhìn tay của mình không lên tiếng, nơi bị bỏng chỉ để lại một vết hồng nhạt, qua một hai tiếng sẽ tan biến, vẫn là đã từng tồn tại.
Buồn phiền từ đáy lòng hiển hiện trên mặt, Lý Phàm bực bội gãi gãi mái tóc trơn bóng của mình, khi ngước mắt lên vô ý nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Tử Dịch, anh ta không chịu được mà hỏi: “Chuyện lớn như vậy sao cháu bình tĩnh được như thế?”
Không phải anh ta đánh giá cao Hàn Tử Dịch, theo như anh ta đã nói, anh ta cảm thấy dạo gần đây gặp phải những chuyện hơi kỳ lạ. Nhưng khi anh ta nghe câu khẳng định từ miệng của Hàn Tử Dịch giống như một sét đánh vào đầu anh giữa ngày quang, muốn chém anh ta thành than, không thể bình tĩnh được.
Vì thế so với Hàn Tử Dịch, anh ta tựa như đứa nhóc chưa gặp cảnh đời.
Lý Phàm biết tâm tư của Hàn Tử Dịch rất sâu, từ lần trước anh đi thẳng vào vấn đề kiếm tiền cùng mình, lại dùng ngôn ngữ chân thành giản dị khiến bản thân đồng ý anh không bỏ vốn mà cũng được hướng, trong lòng anh ta đã xác định Hàn Tử Dịch cũng không phải người bình thường.
Nhưng anh quá vững vàng không bình thường tới mức biết cha ruột của mình nɠɵạı ŧìиɧ vẫn không biến sắc.
Dù sao nếu chuyện này xảy ra với Lý Phàm, anh ta không bình tĩnh được như thế, nói không chừng còn vác hàng đi liều mạng với người ta.
“Cháu rất kinh ngạc.” Hàn Tử Dịch cực kỳ bình tĩnh nói với vẻ mặt gần như lạnh nhạt.
Hai má của Lý Phàm giật giật, cạn lời: “Cậu không biết người khác nhìn ra cháu kinh ngạc hay không, nhưng cậu không nhận ra.”
Hàn Tử Dịch rũ mắt xuống, anh đưa tay cầm lấy ấm trà trên bàn, chậm rãi rót hai ly.
Anh bưng một chén qua đặt trước mặt Lý Phàm, sau đó nói tiếp: “Cháu phải rất lâu mới bình tĩnh lại.”
Những sự thật năm đó đột nhiên bị Hàn Văn Lạc chủ động xuyên thủng trước mặt anh, không có ai sốc và hoảng sợ hơn anh, bởi vì anh biết được sự thật không chỉ là Hàn Văn Lạc nɠɵạı ŧìиɧ.
Cũng may là đều là chuyện kiếp trước, cho nên những sự việc hay con người bây giờ anh chẳng thèm để ý.
Nói khó nghe thì bây giờ cho dù Hàn Văn Lạc biến thành con khỉ xuất hiện trước mặt anh, anh cũng sẽ không cảm thấy một chút kinh ngạc, cũng sẽ không xuất hiện suy nghĩa khác.
Tình thân trở thành người xa lạ, đây đều là tự mình tạo nghiệt.
Lý Phàm vốn cho rằng tâm tư của Hàn Tử Dịch đủ sâu, nhưng sau khi nghe anh nói xong, anh ta lại nghĩ, Hàn Văn Lạc nɠɵạı ŧìиɧ, người tan nát cõi lòng phải là người ở trước mắt.
Năm nay Hàn Tử Dịch học cấp ba là thời điểm quan trọng lại biết chuyện hư hỏng của Hàn Văn Lạc, trong lòng chắc là càng không dễ chịu. Cuộc thi lần trước như bóng ma, từ thành tích hạng nhất rớt xuống, chắc chắn là tâm lý đã nhận chấn động mạnh mẽ ảnh hưởng đến tâm trạng nên phát huy thất thường.
Từ nhỏ Hàn Tử Dịch rất điềm tĩnh, thế cho nên trông có vẽ hơi lạnh nhạt, anh lại không thích nói chuyện với bạn cùng trang lứa, cũng không có bạn bè, trông có vẻ cao ngạo.
Nghĩ đến chuyện này đặt trong lòng rất lâu, không khó chịu không được, lại không có cách nào giải toả, không còn cách nào nói sự bê bối của cha mình cho anh ta, cho nên gần đây mới hay chạy đến nhà họ Lý.
Anh muốn tìm chỗ dựa vững chắc, muốn nói suy nghĩ của mình…
Có một số việc suy nghĩ càng có thể tin.
Nghĩ đến cùng, thậm chí Lý Phàm cảm thấy đứa cháu ngoại của anh ra hơi đáng thương, chuyện này không biết anh đã giữ trong lòng bao lâu.
Vì thế anh ta thở dài thất vọng: “Cháu biết rồi sao không nói với cậu?”
Hàn Tử Dịch ngó nhìn anh ta, thầm nghĩ, kiếp trước lúc đó chuyện xảy ra quá đột ngột, sau khi họ biết chuyện thì đã quá muộn. Kiếp này anh dẫn dắt khiến Lý Phàm hoài nghi, phát hiện chân tướng, chỉ là anh không mở miệng nói ra.
Vì thế Hàn Tử Dịch yếu ớt nói: “Ông bà ngoại lớn tuổi, trước mặt họ, cháu không biết nên nói như thế nào. Cậu ở đây, cháu nói thì đã sao, cậu cũng hiểu tính tình của mẹ cháu, cậu có thể làm gì? Cậu có thể ép mẹ ly hôn, làm sao khiến mẹ từ bỏ Hàn Văn Lạc chứ?”
Lý Phàm lập tức không lên tiếng.
Từ chuyện giáo dục Hàn Tử Dịch lần trước, anh đã đề cập với Lý Uyển rằng cô và Hàn Văn Lạc không nên ở cùng nhau cũng không nên có con. Lý Uyển xém chút nữa đoạn tuyệt quan hệ chị em với anh ta, từ lúc đó, anh không thích liên quan gì đến chuyện giữa Lý Uyển và Hàn Văn Lạc.
Người sống ở đời như cá uống nước biết ấm biết lạnh, người ngoài nói gì cũng vô dụng.
Lý Phàm cảm thấy tiếc cho Hàn Tử Dịch, sống trong gia đình áp lực như vậy. Nhưng Hàn Tử Dịch không thân thiết với họ, một năm cũng không gặp mặt mấy lần.
Bọn họ có sức cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lại nói, chung quy anh ta chỉ là cậu của Hàn Dịch Tử, rất nhiều chuyện cha mẹ người ta không muốn anh ta xen vào, anh cũng thật không nhúng tay vào.
Dạo gần đây Hàn Tử Dịch chủ động thân thiết họ, trong mắt của Lý Phàm, mặc dù bên ngoài Lưu Quyên và Lý Trung không nói nhưng trong lòng rất vui.
Kết quả ngày vui còn chưa được hai ngày thì chuyện phiền lòng lại xảy ra.
“Cháu nói chuyện này là sao.” Lý Phàm nhớ tới chuyện hỗn loạn trong nhà họ Hàn thì cảm thấy đau đầu: “Mẹ cháu xem cha cháu quan trọng hơn bất cứ gì, nếu như chị ấy biết chuyện này không biết sẽ ầm ĩ cỡ nào.”
Ầm ĩ một trận muốn giành lại những gì mình nên có rồi ly hôn thì còn được, chỉ sợ cô tuyệt vọng, nhất định phải một lòng treo trên cây xám ngắt Hàn Văn Lạc kia.
Hàn Tử Dịch thản nhiên nói: “Nửa đời mẹ đã sống trong mộng được thêu dệt từ lời nói dối, mẹ bằng lòng sống như thế. Một khi cậu phá vỡ giấc mộng của bà ấy, mẹ hận không phải người nói dối bà ấy, mà là người khiến cho bà ấy nhìn thấy hiện thực. Cậu muốn trở thành người này sao?”
Tựa như kiếp trước, biết rõ không phải chỉ mỗi mình Thẩm Tú sai, nhưng cô đã trút hết sự tức giận đều tập trung lên người Thẩm Tú mà chẳng có chút oán hận với Hàn Văn Lạc.
Cho dù có điên cũng chỉ muốn Thẩm Tú và Hàn Văn Lạc chết đi.
Trong mắt của Lý Uyển, chỉ cần nếu không có một kẻ của Thẩm Tú, Hàn Văn Lạc sẽ hoàn toàn thuộc về cô.
Cô chưa từng nghĩ, cho dù không có Thẩm Tú, chỉ cần có tâm tư này, tương lại sẽ có Vương Tú hay Lâm Tú chẳng hạn.
“Cháu nhìn rất thông suốt.” Lý Phàm không ngờ anh sẽ nói như vậy, hơi khen ngợi cũng hơi tức giận nói: “Cháu nói với cậu, trong đầu cháu nghĩ như thế nào về chuyện này. Chuyện của cha cháu làm mất đạo đức nên cũng phải có một lời chứ.”
Hàn Tử Dịch nhướng mày nói: “Cháu không nghĩ thế.”
Lý Phàm không tin, còn muốn hỏi gì đó, tiếng chuông của gian phòng riêng vang lên, tiếng của phục vụ trong điện thoại nói thức ăn họ gọi đã xong, nên dọn lên luôn hay lát nữa.
Lý Phàm nói họ mang lên luôn.
Phục vụ dọn thức ăn lên xong, cửa gian riêng đóng lại lần nữa, Lý Phàm bất đắc dĩ nói: “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hàn Tử Dịch không vấn đề, Lý Phàm muốn nói chuyện gì thì anh sẽ nói cùng.
Thức ăn của câu lạc bộ tư nhân vô cùng ngon mắt, mùi vị hay cách trình bày trông có vẻ khá tinh tế và đẹp mắt nhưng phần ăn hơi ít.
Cũng may thức ăn mà Lý Phàm gọi rất nhiều, có thể ăn no.
Trước thức ăn ngon này, Hàn Tử Dịch không bị ảnh hưởng cuộc nói chuyện vừa rồi, tâm trạng của Lý Phàm không tốt.
Anh ta nhìn thấy Hàn Tử Dịch ăn ngon miệng, trong lòng thầm hâm mộ. Anh không muốn làm chậm trễ thời điểm bổ sung dinh dưỡng của đứa nhỏ nên cũng nhấc đũa lên ăn chút gì đó.
Lý Phàm thầm nghĩ, cũng không biết là Hàn Tử Dịch còn nhỏ suy nghĩ đơn giản, hay là người lớn họ suy nghĩ quá phức tạp.
Đến khi Hàn Tử Dịch ăn lưng lưng rồi thả đũa xuống, Lý Phàm cũng buông đũa xuống nòi: “Vừa rồi cậu nghiêm túc suy nghĩ cảm thấy hay là nói với mẹ cháu biết.”
Hàn Tử Dịch lau miệng, nhìn Lý Phàm chờ anh ta nói tiếp.
Lý Phàm nghiêm mặt nói: “Cậu cảm thấy như thế, bản thân nɠɵạı ŧìиɧ thật khiến người ta ghê tởm. Nếu cha mẹ cháu không ở được với nhau vậy anh ta quang minh chính đạo đưa ra lời ly hôn, hai người phân chia tài sản rồi tự mình sinh sống là được rồi. Nếu như mẹ cháu sống chết không muốn, ông bà ngoại cháu và cậu cũng sẽ không chỉ suy xét sự việc dựa trên lập trường của chị ấy. Nhưng bây giờ anh ta lén lút nuôi bồ nhí, cậu có lý do hoài nghi ông ta có âm mưu. Nghi ngờ sâu, anh ta chắc chắn muốn lừa lấy cổ phần của công ty trong tay mẹ cháu.”
“Cháu biết cậu làm sao phát hiện bất thường không?” Lúc này Lý Phàm hoàn toàn không nhận ra anh ta đang nói chuyện với học sinh mười tám tuổi, anh ta nghiêm túc thương lượng: “Cha mẹ của cha cháu… cũng chính là ông bà nội cháu đến Giang Thành rồi, họ đi đến bệnh viện khám bệnh đúng lúc bị cậu nhìn thấy. Thật ra cậu không biết họ, quan trọng là người đi bên cạnh họ là trợ lý của cha cháu, vô cùng cung kính họ, lúc này cậu mới nhận ra, mà mẹ cháu không hề nhắc đến chuyện này.”
“Tính tình của mẹ cháu, cậu hiểu, lúc đầu kết hôn không bao lâu thì ầm ĩ gây mâu thuẫn rất lớn với ông bà nội cháu, mấy năm nay chị ấy cũng không dẫn cháu đến quê của cha cháu. Nếu như thật sự ông bà nội cháu đến Giang Thành, chị ấy chắc chắn sẽ nói với chúng ta, ít nhất phàn nàn mấy câu. Cho nên cậu dám khẳng định, chị ấy hoàn toàn không biết chuyện này. Dù sao cũng mà cha mẹ chồng của chị ấy, họ đến Giang Thành khám bệnh, vậy mà cha cháu không nói với chị ấy một tiếng, bản thân chuyện này đã rất kỳ lạ. Huống chi, bên cạnh họ còn có một người phụ nữ, ở chung rất hoà hợp. Cậu nghe một hồi, người phụ nữ kia gọi họ là cha mẹ, cô ta không giống như chị gái của cha cháu, cháu nói cậu sở hãi cỡ nào.”
Hàn Từ Dịch không nói gì, có một số việc anh đã điều tra rõ ràng.
Lý Uyển ầm ĩ mâu thuẫn với cha mẹ của Hàn Văn Lạc, sau đó cũng vì thói quen sinh hoạt khác nhau.
Khi đó Lý Uyển và Hàn Văn Lạc vừa mới kết hôn, cha mẹ Hàn muốn ở cùng với kim phượng hoàng có bản lĩnh vυ't lên cao của nhà họ.
Lý Uyển đang vui mừng tân hôn hoàn toàn không chịu nổi trong nhà có người ngoài, Hàn Văn Lạc nói không phải người ngoài, là cha mẹ của lão. Hàn Văn Lạc nói lão muốn Lý Uyển ở chung với cha mẹ thật tốt, dù sao cũng là người nhà, sau cùng ông bà Hàn ở cùng với họ.
Một thời gian sau, Lý Uyển không chịu nổi.
Nơi mà cha mẹ Hàn ra ngoài xa nhất là lên huyện, cảnh mà họ đi du lịch ngắm là tiệm kỷ niệm của huyện họ.
Họ thương con trai, hãnh diện vì con trai, cả đời xoay quanh con trai.
Họ ngứa mắt Lý Uyển tiêu tiền như nước, không ưa cô ăn mặc hớ hênh, càng không ưa Hàn Văn Lạc ưu tiên chuyện của Lý Uyển, cảm thấy như vậy quá mất mặt.
Lý Uyển không chịu nổi lần nào mẹ Hàn cũng hâm thức ăn thừa nhiều lần, tuỳ tiện giặt quần áo của cô, chịu không nổi cha Hàn nhổ đờm ở trong phòng hút thuốc, càng không chịu nổi họ trái một câu nói Lý Uyển chỉ biết tiêu tiền không biết kiếm tiền, phải một câu bảo cô nên sớm sinh con.
Lý Uyển thích Hàn Văn Lạc, cô không muốn đề cập đến chuyện nhà cửa, chuyện này làm tổn thương lòng tự trọng của Hàn Văn Lạc. Cho nên cô nói chuyện này với Lý Trung và Lưu Quyên để họ nghĩ cách giúp đỡ cô.
Lý Trung và Lưu Quyên cũng hiểu được cha mẹ không nên can thiệp nhiều vào cuộc sống của con cái, vì vậy họ nói để Lý Uyển và Hàn Văn Lạc thương lượng hoặc cả hai chuyển ra ngoài ở, hoặc là mua một ngôi nhà nhỏ ở gần đó cho họ chuyển ra ngoài ở.
Có khoảng cách, thường xuyên không gặp mặt, nói không chừng quan hệ sẽ thân thiết hơn.
Hàn Văn Lạc đồng ý chuyện để cha mẹ chuyển ra ngoài, nhưng không muốn Lý Uyển xuất tiền cho họ mua nhà, lúc đó Hàn Văn Lạc nói tiền trong tay của Lý Uyển là của Lý Trung và Lưu Quyên cho. Nếu như thật sự dùng tiền này cũng giống như Lý Trung và Lưu Quyên mua nhà cho cha mẹ lão, điều này hoàn toàn không hợp lý.
Ý của Hàn Văn Lạc là thuê nhà cho họ ở.
Suy nghĩ này lại bị ông bà Hàn phản đối kịch kiệt, nói nhà rộng ở đủ, chuyển ra ngoài dùng tiền bừa, ở với con cháu là tốt rồi.
Hàn Văn Lạc còn muốn nói gì đó, ông bà Hàn lại hỏi, có phải ghét bỏ họ không. Nếu như vậy, họ có thể về lại quê.
Hàn Văn Lạc không phải nói như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Lý Uyển.
Lý Uyển tất nhiên không muốn làm khó lão, có lần ông bà Hàn lại nhắc đến chuyện con cái.
Mẹ Hàn nói, bà nuôi mấy đứa con, sau này chờ Lý Uyển sinh con, bà có thể giữ giúp, cũng không cần tốn tiền tìm bảo mẫu.
Vừa rồi Lý Uyển còn suy nghĩ muốn ở cùng họ sống một thời gian nữa thì giờ hoàn toàn tức giận.
Cô vô cùng tức giận, làm ầm lên. Sau đó cô quên mất chính mình lúc đó đã nói gì, hình như có câu nghèo kiết hủ lậu có câu cho rằng mình là Tây Vương Mẫu mà quản nhiều việc vậy.
Nói chung, lời không mấy êm tai.
Chờ đến khi cô tỉnh táo lại thì đã ở lại nhà họ Lý.
Lý Uyển cảm thấy tủi thân, đối mặt với câu hỏi của Lý Trung và Lưu Quyên, cô ngập ngừng kể chuyện, còn khóc ngất ở nhà họ Lý.
Đêm đó Hàn Văn Lạc đến nhà học Lý đón cô về, những người khác còn chưa lên tiếng thì Hàn Văn Lạc đã xin lỗi trước, lão cầm tay của Lý Uyển với vẻ mặt yêu thương, mấy ngày nay lão bận công việc, không biết ở cùng với cha mẹ, Lý Uyển lại có tâm lý áp lực lớn như vậy.
Lão nói, lão nên sớm lo lắng đến tâm trạng của Lý Uyển, do là gần đây lão bỏ qua cảm nhận của Lý Uyển.
Lý Trung và Lưu Quyên vừa khuyên vừa nói, Lý Uyển bị họ chiều hư, nói cũng chỗ sai, nói cô sau khi về nhà xin lỗi hai ông bà Hàn.
Đến lúc đó người hai nhà ăn bữa cơm nói chuyện thật tốt.
Hàn Văn Lạc lắc đầu nói, lão đã mua vé cho ông bà Hàn để đưa họ về quê rồi.
Lý Uyển ngẩn người, cô không ngờ Hàn Văn Lạc lại làm chuyện dứt khoát vậy, trong đầu càng nhận định lão thật tâm với mình.
Lý Trung và Lưu Quyên thì bảo cô gọi điện xin lỗi hai ông bà.
Hàn Văn Lạc ngăn cản, nói rằng khi ông bà Hàn rời đi vẫn còn tức trong lòng, chờ hai ngày nữa tất cả mọi người bình tĩnh ngẫm lại chuyện này.
Sau đó, Lý Uyển theo Hàn Văn Lạc trở về quê một chuyến.
Nửa đêm đến sáng sớm hôm sau đã vội vàng trở về thì nôn chết muốn ngất. Từ lúc đó hằng năm đều gửi tiền tết cho ông bà Hàn nhưng không còn trở về cùng với Hàn Văn Lạc nữa.
Sau đó Lý Uyển có con lại càng không nhắc lấy một chữ về chuyện trở về.
Lý Trung và Lưu Quyên đều nghĩ như vậy không tốt, mỗi cơ hội lại khuyên bảo Lý Uyển không nên quá tuỳ hứng với chuyện này.
Nói thế nào thì đó cũng là cha mẹ của Hàn Văn Lạc, nếu như cảm thấy họ ở quê không tốt thì có thể mua nhà ở huyện của bọn họ, họ trở về cũng có chỗ ở.
Họ cũng từng nói với Hàn Văn Lạc, không nên quá chiều tính tình của Lý Uyển, cũng phải quan tâm đến tâm trạng của cha mẹ.
Hàn Văn Lạc nói, Lý Uyển theo lão đã tủi thân rồi, chuyện này vốn cũng không phải chuyện to tát gì, cũng chỉ là mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, chỉ cần có tấm lòng không thường gặp mặt cũng không sao.
Lý Uyển cũng nghe lời cũng có lòng giảng hoà với cha mẹ Hàn, khi gọi điện qua thì kết quả khiến bản thân tức đến đau dạ dày chỉ vì một câu của mẹ Hàn ‘nhà chúng tôi không có loại con dâu quý giá cành vàng lá ngọc như cô’.
Từ lúc đó, Lý Uyển hoàn toàn không quan tâm đến cha mẹ Hàn, Hàn Văn Lạc không muốn cô tức giận nên chiều theo tính tình của cô.
Đương nhiên, đây là nguyên nhân bên ngoài.
Sâu hơn nữa, sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, Hàn Văn Lạc từng chính miệng nói với Lý Uyển, lão hoàn toàn không muốn Lý Uyển hoà thuận với cha mẹ của mình.
Cho nên ngay từ đầu đón cha mẹ Hàn đến Giang Thành ở, lão đã thầm căn dặn, không ưa thì cứ nói, muốn làm gì thì cứ làm, phải toả khí thế của cha mẹ chồng, đừng cho nhà họ Lý nghĩ rằng lão dùng tiền của nhà họ Lý hay lão ở rể.
Trong lòng ông bà Hàn vừa áy náy vừa bất an, lại càng không muốn nhìn con trai chịu oan ức, cho nên ấn tượng ban đầu đối với Lý Uyển không tốt. Hơn nữa thói quen sinh hoạt khác nhau khi ở cùng lại càng thêm xét nét, lúc nào cũng nhìn cô không vừa mắt.
Năm thứ hai sau khi Lý Uyển và ông bà Hàn ầm ĩ với nhau không ai nhìn mặt ai thì Hàn Văn Lạc dẫn Thẩm Tú về quê.
So với Lý Uyển dương nanh múa vuốt không gây chút thiện cảm thì Thẩm Tú xinh đẹp nói chuyện dịu dàng tự nhiên thoải mái trong lần đầu tiên tiếp xúc với ông bà Hàn thì ai mà không thích?
Ở quê của Hàn Văn Lạc, mọi người ai ai cũng biết Thẩm Tú mới là con dâu của nhà họ Hàn lão, Lý Uyển là ai hoàn toàn không có ai biết.
Khiến cho người ta buồn cười chính là, những năm gần đây, vì chuyện này mà Lý Uyển vẫn luôn biết ơn sự quan tâm dịu dàng của Hàn Văn Lạc, Lý Trung và Lưu Quyên thì cảm thấy có lỗi với thông gia.
Hàn Văn Lạc còn nói, lão vĩnh viễn nhớ rõ cảnh Lý Uyển nhục mạ cha mẹ lão, cũng vĩnh viễn nhớ rõ Lý Trung và Lưu Quyên rõ ràng khinh thường cha mẹ lão nhưng lại thể hiện vẻ mặt đạo đức giả.
Sau này Hàn Tử Dịch nén sự buồn nôn mà điều tra rõ chuyện này một lần, phát hiện có mấy lần ông bà Hàn đến Giang Thành khám bệnh, lúc đó đi cùng họ là Thẩm Tú.
Lúc đó công ty họ Hàn đã lớn hơn công ty họ Lý, Thẩm Tú quanh năm lại ở thành phố khác. Hàn Văn Lạc hào phóng bảo tài xế chở cha mẹ đi khám bệnh cùng với Thẩm Tú, giấu được người nhà họ Lý.
Kiếp này, Hàn Tử Dịch mượn cơ hội vở kịch đầu tư điều trị cùng Lý Phàm để dẫn dắt người đến nơi đặc biệt.
Chỉ cần Lý Phàm không phải là kẻ ngu thì tìm hiểu một chút là có thể phát hiện vấn đề.
“Cháu nói sao?”
Đang đắm mình trong chuyện cũ thì giọng của Lý Phàm vang lên.
Hàn Tử Dịch hoàn hồn, nhìn Lý Phàm đang buồn bực châm một điếu thuốc lá, anh ta nói: “Bây giờ nhà họ Lý kém hơn công ty họ Hàn, cậu chỉ sợ nói ra, mẹ cháu làm ầm lên khiến cho cha cháu có đề phòng, đến lúc đó không dễ xử lý.”
Hàn Tử Dịch bỏ giấy ăn xuống, anh khẽ cười rồi nói: “Cậu, mẹ chỉ quan tâm nhất là người cha này thôi, cha quan tâm nhất chính là công ty họ Hàn của ông ấy. Giữ cổ phần công ty trong tay là mẹ có thể giữ được cha, chuyện này người khác nghĩ sao cũng vô dụng, phải xem trong đầu mẹ nghĩ thế nào. Về phần chuyện này ầm ĩ đến mức nào ấy, họ là người trưởng thành sẽ có cân nhắc của mình.”
“Vậy còn cháu?” Lý Phàm đột nhiên hỏi: “Cháu không suy nghĩ gì sao?”
Hàn Tử Dịch ngước mắt lên, ánh sáng trong mắt ánh lên, anh nói: “Cháu muốn tự mình độc lập. Nhưng cậu cũng biết, hiện giờ cháu không có khả năng gì, rất mong cậu có thể giúp đỡ. Năm nay học hành của cháu khá nặng, không muốn bị quấy nhiễu bởi chuyện gia đình, cháu muốn chuyển ra ngoài một thời gian?”
“Cháu không định nói chuyện của họ sao?” Lý Phàm nhận ra thái độ của Hàn Tử Dịch quá lạnh nhạt với chuyện này, nhưng anh ta không ngờ rằng Hàn Tử Dịch hoàn toàn không định can thiệp vào chuyện của cha mẹ.
Chuyện này không phải ảnh hưởng rất lớn với anh thế cho nên thi mới không tốt sao?
Mơ hồ, Lý Phàm cảm thấy mình vừa rồi có thể nghĩ sai cái gì rồi.
Hàn Tử Dịch không thay đổi nét mặt, anh cúi đầu uống trà, sau đó nhẹ nhàng nói: “Xem như cậu khá hiểu cách cư xử của họ, cậu nghĩ họ sẽ để cháu nhúng ta vào chuyện của họ sao?”
Lý Phàm ngẫm lại, lời này thật sự rất đúng.
Hàn Văn Lạc nɠɵạı ŧìиɧ, anh ta chưa điều tra bên ngoài lão có con riêng hay không, nếu có, vậy Hàn Tử Dịch là gì trong lòng của lão? Ngày thường Hàn Văn Lạc đối xử với Hàn Tử Dịch rất nghiêm khắc, ai ai cũng nói lão là người cha tốt, còn anh ta luôn cảm thấy là hành hạ về mặt tinh thần.
Nếu như chưa có con thì này cũng khó nói, đang êm đẹp vì sao Hàn Văn Lạc lại nɠɵạı ŧìиɧ? Còn để bồ nhí ở chung hoà thuận với cha mẹ nữa. Nếu như không có suy nghĩ gì thì anh ta có thể ăn hết cả cái bàn này.
Trước đây anh ta đã từng nói nhà kia gây áp lực cho Hàn Tử Dịch, sinh sống lâu dài trong đó tính cách sẽ có vấn đề.
Quả nhiên bên trong có một kẻ thích diễn đã lừa gạt mọi người xung quanh.
Về phần Lý Uyển, gặp phải một kẻ như Hàn Văn Lạc thì trong óc cô cũng toàn là rơm rạ, bạn chẳng thế thể trông cậy vào một bù nhìn chẳng có mấy năng lực suy nghĩ sao.
Hàn Tử Dịch đáng thương, không biết bình thường chịu những gì mà trong lời nói lại thể hiện sự thất vọng với cha mẹ đến thế.
Trước mặt cháu trai, Lý Phàm chẳng thể giấu được biểu cảm của mình.
Hàn Tử Dịch biết suy nghĩ trong lòng anh ta thì mỉm cười nói: “Cậu, cháu không thất vọng với ai cả. Bây giờ cháu chỉ muốn tự mình kiếm tiền, về phần công ty họ Hàn, đó là họ dốc sức xây dựng cũng là chiến trường của họ, không liên quan đến cháu.”
Khi sự việc bại lộ, đến lúc đó càng không muốn buông tay thì càng muốn nhiều lợi ích hơn.
Hai bên trở mặt nhau thì không thể quan tâm đến anh, cho dù là tạm thời nhưng anh cũng phải nhân cơ hội xả hơi. Cho đến khi tất cả yên ổn, Hàn Văn Lạc không còn khả năng khống chế anh như trước được nữa.
Nói đến đây, rốt cuộc Lý Phàm cũng hiểu dự định trong lòng của Hàn Tử Dịch. Anh muốn thoát khỏi khống chế của Hàn Văn Lạc, muốn có sự nghiệp của chính mình. Hàn Tử Dịch thật sự không để tâm đến công ty họ Hàn cũng không phải đang nói đùa với mình.
Lý Phàm vuốt tay vài cái rồi nói lớn: “Tuy rằng cậu không biết cháu sẽ tiến bước đến đâu nhưng với phần tự tin này của cháu, cậu luôn sẽ ủng hộ cháu bất cứ mọi chuyện. Cháu nói đúng, người lớn có chiến trường của người lớn, cháu là đứa nhỏ không cần phải tham dự vào. Cháu không muốn ở nhà chuyện này cậu sẽ suy nghĩ cho cháu, chắc chắn có thể như ý cháu.”
“Còn một điểm nữa, cậu cảnh cáo trước. Sau này gặp phải chuyện gì, cháu phải nói sớm cho cậu biết, không được chịu đựng một mình. Lần này, nếu không phải cậu phát hiện bất ổn thì cậu chỉ cảm thấy cháu có chủ kiến của mình, sẽ không bị chuyện này dọa sợ, không biết lúc nào mới phát hiện cháu chịu đựng những chuyện không nên chịu đó chứ. Dù sao đi nữa thì cháu vẫn còn nhỏ, có một số chuyện không cần phải gánh vác quá nhiều.”
Hàn Tử Dịch hạ mắt xuống trả lời ‘Dạ’.
Quan hệ giữa người và người kỳ quái thế đó, cha mẹ ruột không nhất định đối xử tốt với bạn, thế nhưng người cậu trên huyết thống lại để tâm suy nghĩ cho bạn.
Người làm bằng xương bằng thịt cũng không trời sinh vô tình. Nếu như không phải thất vọng đến cực điểm thì gặp phải chuyện của cha mẹ làm sao có thể bình tĩnh nói như thế, lạnh lùng muốn lợi dụng mâu thuẫn của họ làm gì.
Trái tim của con người từng chút từng chút lạnh dần.
Hàn Tử Dịch nhớ rõ, kiếp trước khi Lý Uyển chưa điên vẫn luôn mắng nhiếc anh, nói anh không ưu tú mới không giữ Hàn Văn Lạc lại được.
Sau đó, Lý Uyển còn muốn lấy dao đâm anh bị thương, nói gì mà chỉ cần anh bị thương, Hàn Văn Lạc sẽ về thăm anh, sẽ về nhà.
Anh chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình thật sự, bây giờ bạn bảo anh rằng anh xem trọng cha mẹ, vậy quá giả tạo, anh không làm được cũng không muốn làm như vậy.
Cũng mau Lý Phàm là một người cậu không tệ, ít nhất cũng không phải là người thích nói ‘Dù sao đi nữa, họ cũng là cha mẹ của cháu’.
Trên đời này có nhiều người ngoài cuộc thích đánh lừa đạo đức người khác.
Trái tim anh mạnh mẽ cứng như sắt sẽ không chịu ảnh hưởng từ những lời vô lý. Nhưng có một người, trái tim yếu ớt chịu không nổi những lời như vậy.
Lý Phàm tạm thời đè nén tâm trạng hỗn loạn này xuống, dù thế nào qua sinh nhật của Lý Trung rồi nói sau.
Đưa ra quyết định, anh ấn chuông gọi phục vụ đến tính tiền.
Bữa cơm đến đây kết thúc.
Trên đường lái xe về, Hàn Tử Dịch nhìn đèn neon chợt loé qua ngoài cửa xe, suy nghĩ những chuyện lung tung trong đầu.
Tới nhà họ Lý, Lý Trung và Lưu Quyên không biết Lý Phàm đưa Hàn Tử Dịch về nên hai người đã ngủ trước.
Hàn Tử Dịch khẽ nói ngủ ngon với Lý Phàm, sau đó khe khẽ về một căn phòng, khi nằm xuống giường, anh cầm di động nhìn đồng hồ hiển thị, nghĩ rằng Thẩm Yến Trầm chắc là chưa ngủ, vì thế anh gửi tin nhắn qua: Ngủ chưa?
Thẩm Yến Trầm: Chưa nữa, còn chưa buồn ngủ.
Hàn Tử Dịch: Cậu đang làm gì vậy?
Thẩm Yến Trầm: Nằm trên giường thôi.
Hàn Tử Dịch: Ngủ sớm đi.
Thẩm Yến Trầm gửi lại một meme ‘Vâng’
Đối thoại vài câu đơn giản, hơn mười từ, nhưng tâm trạng của Hàn Tử Dịch vô cùng tốt.
Anh vệ sinh cá nhân rồi nằm xuống giường từ từ chìm vào giấc ngủ.