Hàn Tử Dịch cảm động bởi câu nói trong lúc vô ý của Thẩm Yến Trầm, sau đó anh nhìn Thẩm Yến Trầm rồi nói với giọng nói vô cùng dịu dàng: “Được, nếu thật sự có ngày như vậy, nhất định tôi sẽ tìm cậu nương tựa.”
Thẩm Yến Trầm còn chưa kịp mừng lại nghe Hàn Tử Dịch nói tiếp: “Vậy chúng ta tiếp tục làm bài đi.”
Thẩm Yến Trầm: “…”
Cậu thầm nghĩ ‘Sao có thể như vậy chứ, bầu không khí tốt như vậy,’ cậu còn tưởng rằng có thể thoát khỏi án xử phạt công khai này rồi chứ, kết quả lại bị đánh về nguyên hình nhanh như vậy? Chẳng phải hẳn là miến cho cậu tiếp tục làm bài chứ? Chuyện này phát triển có chút ngoài dự đoán.
Có lẽ học sinh giỏi không hiểu được trong đầu của học sinh dốt không muốn làm bài kiểm tra, vậy không thể trách Hàn Tử Dịch được, muốn trách thì trách bản thân không phải là học sinh giỏi.
Trong lòng Thẩm Yến Trầm đau khổ không kể xiết nhưng gương mặt phải luôn vui vẻ, thể hiện dáng vẻ tôi vô cùng nhiệt tình học tập tôi sẵn lòng hăng hái học tập vùi đầu vào làm bài các môn.
Hàn Tử Dịch cũng không biết cậu suy nghĩ gì, chủ yếu là anh nghĩ nếu Thẩm Yến Trầm nỗ lực học tập như thế, chắc chắn bản thân phải giúp đỡ cậu ấy, thỏa mãn chút nguyện vọng này của cậu.
Về phần bây giờ bản thân không biết thì không sao cả, thời đại internet cái gì cũng có thể tra được hết. Vì Thẩm Yến Trầm, anh cũng có thể sống lại, thi lại Đại học một lần nữa cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần đó là nguyện vọng của Thẩm Yến Trầm, nếu không phải phạm vào pháp luật thì mọi chuyện đều là chuyện nhỏ cả.
Hai người đều ôm tâm sự của mình, trong sự hiểu lầm lại đạt được sự nhất trí. Sau này càng nỗ lực học tập lại càng thay đổi tốt hơn vì đối phương.
Cảm giác rất diệu kỳ, trên đời này lại có một người có thể ảnh hưởng sâu sắc đến một người khác như vậy.
Đến khi Thẩm Yến Trầm lê lết chăm chỉ bị bài kiểm tra Tiếng Anh và Ngữ Văn giày vò xong, trời đã tối mịt.
Hàn Tử Dịch gấp sách lại, thật ra sách giáo khóa khá chán. Nhưng tính từ khi anh rơi vào trần ai, đã mấy năm rồi anh chưa từng trải qua một buổi chiều nhàn hạ mà không suy nghĩ đến điều gì.
Lúc đầu anh muốn đợi thời trở lại (gốc là Đông Sơn tái khởi), muốn làm sao trả thù những kẻ đã làm tổn thương anh, đến khi anh đứng lêи đỉиɦ rồi, chuyện anh cần xử lý càng nhiều hơn.
Khi đó Thẩm Yến Trầm là người cầm quyền của nhà họ Thẩm, bất kể anh có sẵn lòng hay không thì thời gian cá nhân lúc nào cũng rất ít.
Đương nhiên không tính đến thời gian bên nhau xem phim, khi đó trái tim của bọn họ đã già cỗi, thời gian cùng nhau thư giãn cũng không có khả năng chú ý hết tất cả vào phim ảnh.
Sau đó, Thẩm Yến Trầm vì cứu anh mà rời đi, anh hoàn toàn ngập chìm trong công việc.
Anh không hề xem phim cũng không hề xã giao, mạng của anh là Thẩm Yến Trầm dùng mạng để đổi, anh không thể tùy ý mà vứt bỏ.
Cũng may chuyện cũ đã qua khởi đầu mới nên xem trọng hiện tại.
Người trước mắt vẫn còn là thiếu niên xanh mơn, hoạt bát sôi nổi muốn làm gì thì làm.
Thật tốt quá.
Hàn Tử Dịch cản Thẩm Yến Trầm lại khi cậu còn muốn tiếp tục làm bài, anh thu bài thi đã làm xong của Thẩm Yến Trầm rồi nói: “Hôm nay muộn rồi, những bài này tôi cầm về nhà xem, những bài còn lại chúng ta làm sau.”
Thẩm Yến Trầm nào không đồng ý, đầu óc ngây ngô trong nháy mắt tỉnh táo lại, gật đầu đồng ý như gà con mổ thóc. Đồng thời lại nghĩ, ‘nếu mỗi ngày hai người cùng nhau làm bài tập, những bài thi này hơi ít.’
Dọn dẹp xong, Thẩm Yến Trầm nhìn sắc trời bên ngoài: “Hôm nay cảm ơn cậu, thời gian làm bài của tôi chưa nhanh hơn được, tôi… tôi mời bữa tối nhé.”
Hàn Tử Dịch nói: “Có thể.”
Giọng điệu của Thẩm Yến Trầm hăng hái: “Cậu thích ăn gì, tôi đặt chỗ trước.”
Hàn Tử Dịch cầm bài thi trên tay: “Không cần phiền phức vậy đâu, đến chỗ bình thường cậu đến đi.”
Thẩm Yến Trầm: “Bình thương tôi hay đến chỉ là quán cơm nhỏ, tôi sợ cậu không quen.”
“Cậu có thể sao tôi lại không thể.” Hàn Tử Dịch thản nhiên nói: “Hơn nữa, tôi chỉ muốn biết nhiều về cuộc sống bình thường của cậu…giữa bạn bè, không cần phải màu mè đâu.”
Thẩm Yến Trầm choáng váng bị Hàn Tử Dịch trêu chọc một câu.
Hàn Tử Dịch nói muốn hiểu rõ bản thân mình, lời này giống như rượu tinh khiết thơm ngát, cậu nghe mà chịu không nổi. Người ta bị sắc đẹp mệ hoặc, còn cậu thì bị lời ngọt làm cho say mê.
Đến khi Thẩm Yến Trầm tỉnh táo, cậu đã dẫn Hàn Tử Dịch đến ngồi ở một quán mì thường hay đến. Quán mì không lớn, đặt vài chiếc bàn đều được người ta ngồi chật ních.
Thật khéo khi bọn họ vừa đến thì mới có người rời đi.
Ông chủ quán mì là một ông chú mập mạp, nhìn thấy Thẩm Yến Trầm lập tức cười sảng khoái:“Giống như trước hả? Vị bạn học này cũng vậy hả?”
Thẩm Yến Trầm quay sang nói với Hàn Tử Dịch: “Mì bò tiệm này siêu ngon, tôi hay ăn, cậu nếm thử không?”
“Được.” Hàn Tử Dịch gật đầu: “Tôi tin lời giới thiệu của cậu.”
Thẩm Yến Trầm cảm thấy ánh mắt của anh lúc này dịu dàng vô cùng, không có lấy một chút vẻ lãnh đạm đẩy người khác ra ngoài ngàn mét của thường ngày.
Có lẽ cậu nhìn nhầm, ngọn đèn vàng cam trong quán mì khiến người ta có ảo giác.
Ông chủ mập hét lớn hai tô mì bò rồi đi vào sau bếp.
Ngồi trong quán mì bò, hai người họ không nói gì. Bốn phía là tiếng hét lớn, có người oán giận làm việc không thuận lợi, có người cười cười nói nói chuyện thành công trong công việc của mình, còn có người gọi điện thoại.
Ở nơi nhó é này, cuộc sống trăm vẻ, như có sụ không vừa ý của mỗi một người, có tương lai của riêng từng người.
Nhưng miễn là mì nóng hổi được bưng lên bàn, vẻ thỏa mãn trên mặt mọi người đều như nhau.
Hàn Tử Dịch chớp mắt, trong lòng hiện lên đủ loại mùi vị.
Mì bò cũng không tốn thời gian, rất nhanh được ông chủ mập bưng lên.
Thẩm Yến Trầm nhìn thịt bò trong hai bát mì nhiều hơn một phần, cậu biết ông chủ cố ý thêm cho cậu.
Có người cũng phát hiện điều này, la lớn: “Ông chủ, thịt bò trong bát của họ nhiều như vậy, chúng tôi cũng muốn thêm vài miếng?”
“Ông không hiểu rồi.” Ông chủ mập giơ khay cười hì hì nói: “Rõ ràng bọn họ có ông chủ tôi chống lưng đó.”
Người la lớn, lầu bầu, ‘hóa ra là họ hàng của ông chủ’, còn người khác thì bật cười.
Ông chủ mập cười hì hì, không thừa nhận cũng không phủ nhân.
Thẩm Yến Trầm cong cong khóe mắt, rồi cùng Hàn Tử Dịch ăn mì. Lúc Hàn Tử Dịch động đũa, cậu bỏ miếng thịt vào miệng thỏa mãn híp mắt.
Hàn Tử Dịch cũng gắp lên ăn.
Nói thật mùi vị của mì này không tệ, những cũng không ngon đến mức khiến người ta lưu luyến nhớ mãi không quên.
Ăn chỉ là thỏa mãn phần tâm trạng của chính mình mà thôi
Ăn mì rất nhanh hết, Thẩm Yến Trầm đứng lên thanh toán tiền rồi sau đó hai người cùng nhau rời đi.
Ông chủ mập mỉm cười thu dọn chén bán, nghênh đón ba vị khách tiếp theo.
Hai người đi về chậm rãi, trên đường Hàn Tử Dịch lên tiếng: “Mì rất ngon, lần sau cùng trở lại ăn.”
Thẩm Yến Trầm gật đầu: “Được, quán này không chỉ bán mì bò ngon đâu, còn món khác cũng ngon lắm.”
“Chúng ta cứ từ từ mà ăn, mỗi lần đến ăn một món.” Hàn Tử Dịch nói.
Thẩm Yến Trầm đồng ý rất tự nhiên.
Sau khi đi đến cổng của Gia Hâm Cư, Thẩm Yến Trầm nói: “Không cần đưa tôi lên đâu, thời gian không còn sớm nữa, cậu nhanh về nhà đi.”
Hàn Tử Dịch không kiên trì nữa, anh nói:“Được, tôi về đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”
Thẩm Yến Trầm trả lời “được”, sau khi đi vào cổng còn quay đầu lại nhìn Hàn Tử Dịch đang đứng ở ngoài cổng, thân cao tựa ngọc, người như tuyết tùng, ánh mắt chăm chú. ‘Anh ấy muốn nhìn tôi rời đi’, trong đầu Thẩm Yến Trầm hiện lên suy nghĩ này, cũng vì vậy mà mặt nóng lên, phất tay lung tung mới bước đi.
Nhìn bóng dáng của Thẩm Yến Trầm biến mất khỏi tấm mắt, tim Hàn Tử Dịch hoảng lên, rất muốn gọi người lại. Chẳng qua trong đầu anh chỉ nghĩ như thế nhưng trên thực tế lại không có hành động, mà bình tĩnh đè sự hoảng loạn xuống.
Thẩm Yến Trầm của hôm nay là người sống sờ sờ cũng không còn là hình ảnh mờ nhạt không thể nắm bắt được như ở trong mơ.
**
Hàn Tử Dịch cầm bài thi của Thẩm Yến Trầm trở về nhà.
Anh vừa mới đẩy cửa vào đã nhìn thấy Hàn Văn Lạc và Lý Uyển ngồi chỉnh tề trên sô pha và có hai vệ sĩ đứng bên cạnh bọn họ.
Lý Uyển nhíu mày nhìn anh còn Hàn Văn Lạc dùng ánh mắt thản nhiên nhìn gương mặt của Hàn Tử Dịch, lão khẽ hất cằm nhìn vệ sĩ bên cạnh: “Điện thoại dùng để liên lạc với nhau, nếu mày đã không muốn liên lạc, vậy thì không cần dùng nữa.”
Hàn Tử Dịch nhìn vệ sĩ đang đi về phía anh, trong đầu anh có hai suy nghĩ, một là anh nhất định phải tìm một huấn luyện viên có thể dạy anh đánh nhau, phải luyện thành một quyền có thể đánh chết con trâu mới coi là đủ tư cách, hai, điện thoại di động không thể giao, nếu Thẩm Yến Trầm không nhận được tin nhắn của anh, e rằng sẽ rất khó chịu.
Bọn họ vừa mới quen biết nhau, anh không muốn để cho Thẩm Yến Trầm nghĩ rằng mình là người nói mà không giữ lời.
Niềm tin sẽ dần dần mất đi sau vô số lần thất hứa.