Hạ tổng trong hai ngày này rất thoải mái, trừ bỏ mùi vị ở bệnh viện có chút khó chịu.
Nhưng Thẩm Lập lại có chút đau đầu.
Hạ Vanh cũng không bệnh nặng gì, nên xuất viện, sau khi xuất viện theo lý thuyết cần phải tiến hành thẩm vấn, nhưng Thẩm Lập không muốn, hắn đau lòng.
Hạ Vanh tự nhiên cũng nghĩ đến, nhưng cậu không hề áp lực.
Tô Trí hai ngày này cũng ở cơ quan vội vàng giúp tiểu hài tử tìm chứng cứ, tới ngày xuất viện vẫn bớt chút thời gian đến hỗ trợ.
"Học sinh Hạ Vanh, thân thể có tốt không?" Hạ Vanh rốt cuộc vẫn là người thuộc diện bị tình nghi, Tô Trí cũng không thể biểu hiện quá mức thân thiết.
Hạ Vanh gật gật đầu, "Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn chị."
Thẩm Lập:...... Dựa vào cái gì Tô Trí là chị, còn hắn lại là chú?
Tô Trí duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của cậu, "Vậy là tốt rồi, nhưng cậu còn phải trở về cục cảnh sát một chuyến."
Đôi mắt Hạ Vanh lập tức lộ vẻ ảm đạm, dọc đường đi đều cúi đầu không nói.
Bởi vì bên cạnh còn có cảnh sát khác, Thẩm Lập cùng Tô Trí cũng không có biểu hiện quá mức, chỉ có thể để Hạ Vanh lẻ loi một mình.
Tới nơi, Hạ Vanh liền bị đưa tới phòng thẩm vấn, phụ trách thẩm tra chính là Thẩm Lập cùng với Trịnh Hiểu Thành.
Cơ bản tin tức đã xác minh xong, thẩm vấn liền vào luôn vấn đề chính.
"Ngày Hứa Hữu chết, cậu ở đâu?"
"Ở nhà."
"Có nhân chứng hay không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
Hạ Vanh nghĩ nghĩ, nói: "Có camera theo dõi."
Trịnh Hiểu Thành nói: "Cam theo dõi đã sớm hỏng rồi."
Thẩm Lập nhíu mày.
Hạ Vanh cẩn thận nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, có một cái!
"Tôi ngày đó ở nhà nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng nghe cách vách vẫn luôn có người gõ cửa, tôi liền mở cửa ra nhìn, là chuyển phát nhanh, anh ấy nhìn thấy tôi, còn hỏi tôi một số thứ."
Trịnh Hiểu Thành không cản được nói: "Như thế nào cậu không nói sớm?"
Thẩm Lập nhìn hắn một cái, tiếp tục hỏi Hạ Vanh: "Còn nhớ rõ là nhà ai chuyển phát nhanh, trông như thế nào sao?"
Kỳ thật vụ án này, Hạ Vanh rất rõ ràng, gϊếŧ chết Hứa Hữu chính là một tên có quyền thế, chuyện này cảnh sát bên trên cũng biết, vì bảo vệ hung thủ, hung thủ hứa hẹn cho cha mẹ Hứa Hữu rất nhiều chỗ tốt, cảnh sát bên trên cũng tìm hộ kẻ chết thay, vì thế, Hạ Vanh cứ như vậy hy sinh.
Tuy nhiên, đối với Hạ Vanh mà nói, tuyệt đối có thể dễ dàng thu phục, xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cậu có cái gì không làm được đâu?
Thẩm Lập tự mình đi điều tra nhân viên chuyển phát nhanh, cậu khẳng định Thẩm Lập sẽ bất lực trở về, rốt cuộc những người đó làm việc chính là sạch sẽ.
Vừa vặn, một cảnh sát đi tới trước mặt cậu, Hạ Vanh gọi lại hắn lại, khi hắn xoay người, chỉ thấy đôi mắt Hạ Vanh ánh lên một tia sáng nhỏ, viên cảnh sát kia hơi hơi sửng sốt, sau đó tiếp tục di chuyển qua lại rồi đi ra ngoài, tựa hồ chưa có gì phát sinh.
Hạ Vanh nheo lại hai mắt, như con mèo nhỏ đang muốn trộm cá.
Sau khi trở về, vẻ mặt Thẩm Lập phi thường không tốt, Trịnh Hiểu Thành đi theo phía sau hắn, an ủi hắn: "Thẩm đội trưởng, ngày hôm đó không có nhân viên chuyển phát nhanh đi qua, có thể hay không Hạ Vanh đang nói dối?"
Thẩm Lập xoay người, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn hắn một cái, nói: "Chứng cứ chứng minh Hạ Vanh gϊếŧ người không đủ, cần điều tra lại."
Trịnh Hiểu Thành kinh ngạc nói: "Thẩm đội trưởng, rõ ràng chứng cứ đều chỉ rõ là cậu ta, như thế nào có thể nói là chứng cứ không đủ?"
Thẩm Lập hỏi lại: "Cậu là nói Hạ Vanh đối với Hứa Hữu ghi hận trong lòng, cho nên nói dối xin nghỉ đi gϊếŧ Hứa Hữu? Coi như, đây chính là động cơ. Còn có, chủ nhiệm lớp của Hạ Vanh nói Hạ Vanh xin nghỉ bệnh, vừa lúc ngày đó Hứa Hữu bị gϊếŧ, cho nên đây là quá trình? Còn có, bằng hữu của Hứa Hữu đều nói Hạ Vanh là thủ phạm, đây là nhân chứng? Cậu nói cho tôi biết? Những cái này, cái nào là chứng cứ trực tiếp chỉ tội Hạ Vanh? Có dụng cụ gây án sao sao? Trên đó có dấu vân tay sao? Hiện trường có dấu vết sao?"
(* Xin cắt lời: Mẹ nó tui đọc mà cũng ghét Trịnh Hiểu Thành ghê* chửi ×100 lần)
Trịnh Hiểu Thành ấp úng, cuối cùng nói: "Chính là, Thẩm đội trưởng, bên trên nói cứ như vậy kết án......"
Thẩm Lập ngẩn người, nói: "Trịnh Hiểu Thành, cậu phá án như vậy?"
Trịnh Hiểu Thành thấy Thẩm Lập như thế, cũng không hề cãi lại, nói: "Thẩm đội trưởng, vụ án này đã giao cho tôi, anh tuy rằng là đội trưởng, nhưng cũng không có quyền can thiệp."
Thẩm Lập hơi hơi gật đầu, ngữ khí ôn hòa bình đạm, "Cho nên, cậu tính toán làm như thế nào?"
Trịnh Hiểu Thành kiên định nói: " Đưa đi thẩm tra khởi tố."
Thẩm Lập cười cười, "Chỉ bằng những chứng cứ như này?"
"Nếu phía trên đã nói vậy, tự nhiên là có thể tiến hành" Trịnh Hiểu Thành phi thường chắc chắn.
Thẩm Lập trầm mặc.
Trịnh Hiểu Thành trên mặt đã không còn vẻ cung kính, hắn nhìn Thẩm Lập nói: "Thẩm đội trưởng, anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện anh hẳn là so với tôi biết được rõ ràng đi, tôi còn có việc, đi trước một bước."
Sau khi Trịnh Hiểu Thành đi rồi, lúc sau, Thẩm Lập bỗng nhiên cười, nói: "Tôi xác thật biết được nhiều chuyện so với cậu càng rõ ràng hơn."
Hạ Vanh dựa theo ký ức của nguyên chủ trở lại nhà hắn, tuy nhà nhỏ nhưng vật dụng rất đầy đủ. Tuy nói cha mẹ nguyên chủ chưa bao giờ quản hắn, nhưng ít ra còn cho hắn nơi ăn chốn ở, không đến mức lưu lạc bên ngoài.
Thoải mái dễ chịu mà tắm rửa giặt quần áo một phen, mở tủ quần áo ghét bỏ mà chọn một bộ tùy ý mặc vào, thấy tủ lạnh còn có chút mì sợi cùng trứng gà, liền úp chén mì trứng lấp đầy bụng, sau đó, có một đám người tới cửa.
Quả nhiên, mới vừa ăn xong, chốc lát, chuông cửa vang lên.
Hạ Vanh mở cửa, thấy được người trong dự kiến Trịnh Hiểu Thành, cũng không nói lời nào.
Trịnh Hiểu Thành cũng quen, không đợi cậu hỏi gì, liền nói: "Chúng tôi tra được cùng ngày hôm đó xác thật có nhân viên chuyển phát nhanh tới cửa, tuy nhiên hiện tại chúng tôi yêu cầu cậu đi một chuyến xác nhận một chút."
Thấy Hạ Vanh không rõ nguyên do, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đi theo, Trịnh Hiểu Thành thở phào nhẹ nhõm.
Đang chuẩn bị đưa Hạ Vanh lên xe, Hạ Vanh lại dừng lại.
Trịnh Hiểu Thành trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, hỏi: "Làm sao vậy?"
Hạ Vanh cúi đầu hỏi: "Vì sao không phải là xe cảnh sát?"
Trịnh Hiểu Thành nói: "Xe cảnh sát có người dùng."
Hạ Vanh nghĩ nghĩ, vẫn là lên xe, Trịnh Hiểu Thành cùng tài xế nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng lúc Hạ Vanh ngồi xuống. Xe liền bay nhanh, càng chạy càng nhanh, mà lại đi hướng ngược lại sở cảnh sát.
Hạ Vanh tựa hồ có chút khẩn trương, nói: "Có phải đi nhầm đường hay không?"
Trịnh Hiểu Thành cười cười có chút tà ác, nói: "Đây mới là đường cậu nên đi."
Lúc này, cục cảnh sát, bên trong hòm thư của mọi người đều nhận được một phần bưu kiện.
Thẩm Lập vẫn luôn có chút không yên, thời điểm nhìn thấy bưu kiện loại cảm giác này đạt tới đỉnh điểm.
Hắn nhanh chóng mở ra, bên trong có mấy phần tài liệu, càng đọc sắc mặt hắn càng đen.
Hắn đột nhiên đứng lên, vọt tới văn phòng, bắt lấy một người, hỏi: "Trịnh Hiểu Thành đâu?"
"Hắn, hắn đi ra ngoài."
"Xảy ra chuyện gì?" Tô Trí thấy thần sắc hắn không đúng thì hỏi.
Thẩm Lập không có thời gian để ý tới Tô Trí, tiếp tục hỏi: "Hắn đi đâu vậy?"
Người nọ trả lời: "Không rõ lắm."
Thẩm Lập buông hắn ra, hướng Tô Trí nói: "Tra vị trí hiện tại của hắn."
Tô Trí cũng không truy hỏi, xoay người đi tra xét.
Mà này phần bưu kiện, trực tiếp nhấc lên sóng to gió lớn ở cục cảnh sát.
Hạ Vanh vốn dĩ không nghĩ nhanh như vậy mình đã bị xử lý, nhưng hắn lại sợ phiền toái, đơn giản dùng một lần giải quyết dứt điểm luôn.
"Anh muốn đem tôi đi đâu?" Hạ Vanh biểu tình không có một tia khẩn trương.
Trịnh Hiểu Thành hỏi: "Cậu không sợ?"
Hạ Vanh cười cười, "Anh chính là cảnh sát, tôi sợ cái gì?"
Khóe miệng Trịnh Hiểu Thành hơi giật giật, cậu biết tôi muốn làm chuyện xấu, còn nói cảnh sát cái gì?
"Có người muốn cậu chịu tội thay, đều đã chuẩn bị đầy đủ, tôi chỉ là nghe lệnh làm việc thôi."
Hạ Vanh nhìn về phía hắn, con ngươi sâu thẳm, khóe miệng nổi lên ý cười, "Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói tôi sẽ chịu tội thay."
Trịnh Hiểu Thành bất đắc dĩ, "Này, đều không phải do cậu quyết định, dừng xe."
Xe dừng ở bên một con sông, nơi này phi thường hẻo lánh.
Trịnh Hiểu Thành nói: "Biết này sông này sâu bao nhiêu không?"
Hạ Vanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Đại khái 35 mét."
Trịnh Hiểu Thành nghẹn một chút, nói: "Cậu biết bơi sao?"
Thần sắc Hạ Vanh hơi đổi, "Anh là muốn cùng tôi thi đấu bơi lội?"
Trịnh Hiểu Thành biết Hạ Vanh không biết bơi, thấy cậu nói sang chuyện khác, cho rằng cậu sợ, liền nói: "Tôi biết cậu sẽ không." Nói, cùng tài xế hai người lập tức bắt cậu lại, đem cậu hướng bờ sông kéo tới.
"Từ từ." Hạ Vanh nói.
"Không có thời gian." Trịnh Hiểu Thành ở sau lưng cậu dùng sức đẩy, Hạ Vanh bất đắc dĩ, đành phải nương lực đẩy nhảy vào trong sông, chê cười, thật xin lỗi, kĩ năng bơi lội của hắn chỉ có thế.
Thời điểm Thẩm Lập cùng Tô Trí tới, vừa lúc nhìn thấy Hạ Vanh bị đẩy vào trong con sông kia.
Tô Trí sợ ngây người, Thẩm Lập chỉ là hơi sửng sốt, liền điên hướng bờ sông chạy tới, lập tức nhảy vào trong sông.
"Thẩm đội trưởng!" Tô Trí kêu lên sợ hãi.
Trịnh Hiểu Thành cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Tô Trí, giơ súng lên.
Tô Trí bình tĩnh, nói: "Trịnh Hiểu Thành, anh gϊếŧ tôi, xin biết rõ tình huống hiện giờ."
"Cô ta là ở đây kéo dài thời gian, mau gϊếŧ cô ta!" Tài xế ở một bên thúc giục Trịnh Hiểu Thành.
Trịnh Hiểu Thành rối rắm, thần sắc dần dần kiên định lên, khởi động cò súng.
Thần sắc Tô Trí bỗng nhiên thay đổi, cười một cái, "Trịnh Hiểu Thành, không cần mắc thêm lỗi lầm nữa."
Trịnh Hiểu Thành đột nhiên cảm thấy có chút bất an, giây tiếp theo liền cảm thấy sau lưng một trận đau nhức, ngã xuống phía trước, hắn cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Lập thu hồi súng, bế Hạ Vanh đang hôn mê bất tỉnh, kinh hoảng nói: "Cô lưu lại xử lý, tôi đi bệnh viện trước."
Thời điểm Hạ Vanh mở to hai mắt đã là buổi tối, cậu lập tức thấy Thẩm Lập ngồi ở mép giường, thần sắc có chút tiều tụy.
Thẩm Lập thấy cậu tỉnh, quan tâm nói: "Thế nào? Trên người có đau hay không?"
Hạ Vanh lắc đầu, biểu tình tựa hồ có chút kinh sợ.
Thẩm Lập rất là đau lòng, nói: "Không cần sợ, người xấu đã bắt lại."
Hạ Vanh trầm mặc, một lúc lâu, thanh âm khinh thường: "Chú, bọn họ vì cái gì muốn gϊếŧ tôi?"
Thẩm Lập nghe cậu nói, than nhẹ một tiếng, biểu tình có chút tự trách: "Kỳ thật, việc này tôi cũng có chút quan hệ."
Hạ Vanh đúng lúc mà lộ ra biểu tình kinh ngạc nghi hoặc.
Thẩm Lập giải thích nói: "Tôi điều tra ra một ít đồ vật, xâm phạm tới lợi ích của người nào đó, cho nên bọn họ mới......"
"Là bởi vì chuyện của tôi sao?" Hạ Vanh mở to một đôi mắt to, thẳng tắp mà nhìn hắn, hỏi.
Thẩm Lập sờ sờ tóc cậu, nói: "Có một số người muốn ra oai thị uy, chuyện của cậu chỉ là chuyện nhỏ, không cần lo lắng. Cậu chỉ cần ngoan ngoãn dưỡng thương, học hành là được."
Hạ Vanh gật gật đầu, hỏi: "Kia chú, chú là như thế nào tìm được chúng tôi?"
Thẩm Lập nói: "Hôm nay lúc Trịnh Hiểu Thành đi rồi, bên trong hòm thư của cục cảnh sát bỗng nhiên nhận được một phần bưu kiện, đưa tất cả những giao dịch ngầm của bọn họ ra ánh sáng"
"Ai đưa?"
Thẩm Lập cười khổ mà lắc đầu, "Không tra được nơi phát ra." Dứt lời, hắn lại cười, "Cậu về sau có thể an tâm học hành."
Hạ Vanh nghe xong, vui vẻ cười, đương nhiên cậu cười không phải có thể tiếp tục chăm chỉ học hành, mà cậu thấy kỹ thuật này quả nhiên là vô địch.
Khi cậu ở cục cảnh sát tiến hành khống chế một cảnh sát ở đó, phần bưu kiện kia chính là cậu không chế cảnh sát gửi đi, lấy trình độ kỹ thuật của cậu tự nhiên có thể khiến người ta không tra được nơi gửi.
Thẩm Lập lần đầu tiên thấy cậu cười như vậy, vui vẻ, trong l*иg ngực tràn đầy vui mừng.
"Tiểu Vanh, cậu về sau muốn làm cái gì?"
Tiểu Vanh? Bọn họ khi nào thân như vậy?
Hạ Vanh nghĩ nghĩ, mờ mịt lắc đầu. Cậu thật sự gặp qua quá nhiều người, trong lúc nhất thời cũng không biết muốn làm gì.
Thẩm Lập thấy cậu như thế, cảm thấy ánh mắt mờ mịt của cậu thật sự rất đáng yêu, liền xoa xoa tóc của cậu nói: "Hiện tại không biết cũng không sao, chờ lên đại học lại nói. Đúng rồi, cậu vẫn luôn ở một mình?"
Hạ Vanh gật gật đầu, trong mắt có chút cô đơn, như là cún con bị vứt bỏ.
Thẩm Lập nhìn, thế nhưng ma xui quỷ khiến mà nói: "Nếu không cậu ở cùng tôi đi?" Nói xong mới cảm thấy chính mình thật sự là quá đường đột.
Hạ Vanh kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn.
Thẩm Lập cười gượng một tiếng, căng da đầu giải thích nói: "Tôi là nói, cậu hiện tại đang học cấp 3, một người tinh lực hữu hạn, bác sĩ nói thân thể của cậu yêu cầu điều dưỡng lâu dài, không bằng tôi tới chiếu cố cậu? Tôi còn có thể đưa cậu đi học." Nói xong trong lòng hắn hơi thấp thỏm.
Hạ Vanh nghĩ nghĩ, vẫn là lắc lắc đầu. Thẩm Lập thấy thế, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
"Chú vì cái gì đối với tôi tốt như vậy?" Hạ Vanh tuy rằng hỏi, nhưng kỳ thật cậu đã nhìn ra, Thẩm Lập giống như đối với mình có cảm tình, chỉ là chính hắn còn không có phát hiện ra.
Thẩm Lập là một đối tượng tốt, chỉ là, cậu đã trải qua quá nhiều thế giới, cậu sợ sau khi mình rời đi, về sau đều sẽ sống trong nỗi nhớ mong hắn. Cho nên các thế giới trước cũng không thiếu người theo đuổi, chỉ là...... Cậu đều không có đáp ứng.
Thẩm Lập bị cậu hỏi đến ngây ngẩn cả người. Hắn cũng không có cách nào trả lời, hắn chính là muốn đối tốt với cậu, không có bất luận nguyên nhân gì.
Sau khi xuất viện, chuyện đầu tiên Hạ Vanh làm là đem chính mình chấn chỉnh tốt, vì thế một thiếu niên hoa hoa lệ lệ cứ thế mà ra đời. Tuy rằng diện mạo có chút nữ tính, nhưng giá trị nhan sắc thăng hạng thấy rõ, vậy là đủ!
Kế tiếp, Hạ Vanh thôi học trường cũ, cậu muốn chuẩn bị cho cuộc thi vào trường cấp 3 tốt nhất Trường Trung Học Số 1.
Thẩm Lập biết được tin tức cậu thôi học, cậu đã ở phòng hiệu trưởng Trường Trung Học Số 1 làm bài thi khiến các thầy cầm bài thi khϊếp sợ.
Cậu trải qua quá nhiều thế giới, đối với cậu những tri thức này nói thật sự là quá đơn giản.
Đương nhiên, cậu bị toàn thể các thầy cô giáo nhiệt tình giữ lại, trở thành 1 học sinh Trường Trung Học Số 1, hơn nữa có thể miễn phí nhập học.
Làm xong việc, cậu nhìn lại số tiền tích góp được của mình, này.....
Trường Trung Học Số 1 cách nơi cậu ở rất xa, nếu ngày ngày đi qua đi lại thật lãng phí thời gian, cậu cũng không muốn ở ký túc xá, cho nên chỉ có thể thuê 1 phòng ở gần Trường Trung Học Số 1 một chút, cậu cũng có thể đầu tư kiếm tiền, nhưng cậu cũng không có thời gian a.
Vừa nghĩ cậu vừa đi về nhà, kết quả đi đến cửa nhà, lại phát hiện Thẩm Lập đứng ở đó.
"Tôi nghe nói cậu thôi học, cố ý lại đây nhìn xem, cậu đi đâu?" Thẩm Lập nói chuyện không phải là cái giọng trách cứ, mà là lo lắng.
Hạ Vanh trong lòng ấm áp, nói: " Tôi không muốn ở nơi đó, muốn chuyển trường học." Nói xong, mở cửa, "Chờ rất lâu đi? Mời vào mời vào, ngồi ngồi."
Thẩm Lập tùy ý ngồi trên sô pha, nói: "Vậy cậu muốn học trường nào, có cần tôi hỗ trợ hay không?" Hắn từng xem qua tư liệu, Hạ Vanh thành tích rất kém cỏi.
Hạ Vanh lắc đầu, "Tôi mới vừa đi Trường Trung Học Số 1 thi thử, ngày mai có thể đi học."
Thẩm Lập khϊếp sợ, nhưng tựa hồ lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên, liền hỏi: "Vậy cậu ở kí túc xá?"
Hạ Vanh rót cho hắn một cốc nước đặt ở trước mặt, "Không, tôi, hiện tại tôi không biết nên ở đâu, tôi muốn thuê một căn phòng gần trường học, nhưng, nhưng là, tôi không có nhiều tiền như vậy......"
Thẩm Lập hơi động lòng, bỗng nhiên hỏi "Nếu không, tôi cho cậu thuê nhà, tiền thuê nhà có thể nợ, chờ cậu có tiền có thể trả lại."
Hạ Vanh nghi hoặc, "Nhà chú ở?"
"Đúng vậy, nhà tôi cách Trường Trung Học Số 1 rất gần, dù sao tôi ở một mình cũng ở nhiều phòng như vậy, hoàn toàn có thể cho cậu thuê một phòng." Thẩm Lập nghĩ đến mình có thể cùng tiểu hài tử sống chung một chỗ, tâm tình liền có chút kích động.
Hạ Vanh liếc mắt một cái liền nhìn ra nam nhân trước mặt đang suy nghĩ cái gì, bất quá, trước mắt xem ra, đây là biện pháp tốt nhất.
"Được, tôi ở nhà chú."
Đôi mắt Thẩm Lập tức khắc sáng ngời, Hạ Vanh thấy hắn như vậy cũng không cản được cười cười.