Yêu cầu đầu tiên Tiết Tiết hiểu, Tiết Dữu muốn Quý Mộc Cảnh nếm thử một chút đau khổ mà mình đã chịu đựng, nhưng phải trả giá cả cuộc đời.
Cái thứ hai cô cũng hiểu được, hiếu thuận với cha mẹ là bản chất của con người, đặc biệt là Tiết Hữu Đạt và Quan Yến là những bậc cha mẹ tốt rất yêu con gái của mình, nếu nói rằng Tiết Dữu có tiếc nuối gì nhất, chính là tốn thời gian trên người Quý Mộc Cảnh, mà không dành thời gian làm tròn chữ hiếu của mình.
Nhưng yêu cầu thứ ba khiến cô rất khó mà nói nên lời.
Dựa theo suy đoán của Tiết Tiết chính là Tiết Dữu muốn trả thù Vương Vũ Kỳ, dù sao cô ta ỷ có đứa con, nếu con trai thân cận với Tiết Dữu mà không phải cô ta, có thể tưởng tượng được đả kích lớn như thế nào.
Mặc dù vậy, làm người ta không thể tin được.
Với lại Tiết Tiết cho rằng nguyên nhân không chỉ đơn giản như vậy.
Nếu muốn đứa trẻ coi mình là mẹ, nghĩa là đứa trẻ kia được sinh ra, không phải muốn Quý Mộc Cảnh và Vương Vũ Kỳ phát sinh ra quan hệ hay sao?
Người ủy thác này thật không tầm thường.
Tiết Tiết nhức đầu xoa trán.
Hệ thống: “Thân ái nhắc nhở, không đến 10 phút nhiệm vụ mục tiêu sẽ thức tỉnh.”
Tiết Tiết: “Ừ.”
Sau khi tắt vòi sen, Tiết Tiết quyết định từng bước một.
Sau khi Quý Mộc Cảnh tỉnh dậy, đầu anh đau như búa bổ.
Ký ức chỉ có dừng lại khi Vương Vũ Kỳ liên tục dụ dỗ mình uống rượu.
Sau đó phát sinh thêm chuyện gì…nhưng hình ảnh rời rạc, mơ hồ dần dần hiện lên trong đầu, khiến cho Quý Mộc Cảnh cả người cứng đờ.
Như để đáp lại sự lo lắng của anh, cánh của phòng tắm đẩy ra.
Quý Mộc Cảnh nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, thấy Tiết Tiết chỉ mặc chiếc áo tắm, bộ ngực đầy đặn thấp thoáng theo nhịp thở, hai mắt mở to, bộ dạng vô cùng hoảng sợ, giống như thấy thứ gì đó không nên thấy.
Ngược lại, Tiết Tiết bình tĩnh hơn.
Cô nghiêng đầu nhìn Quý Mộc Cảnh, mái tóc vốn được buộc sang nay được xõa xuống, mái tóc đen tuyền tôn lên làn da trắng ngần.
Quý Mộc Cảnh chưa bao giờ thấy Tiết Dữu như vậy.
Cô xinh đẹp như một yêu tinh không ăn khói lửa nhân gian.
Ngay lập tức, như có thứ gì đó đánh trúng tim.
Nhưng cảm xúc rất nhanh cũng qua đi, Quý Mộc Cảnh còn chưa kịp nói.
“Anh tỉnh?”
Tiết Tiết mở miệng, thanh âm trong trẻo mềm mại, hòa vào nhau có sức hấp dẫn đặc biệt.
“Em tưởng anh ngủ đến trưa.”
Tiết Tiết vừa nói vừa đi về phía Quý Mộc Cảnh, trong lòng Quý Mộc Cảnh rất phức tạp, mỗi lần Tiết Tiết bước đến thì anh lùi về sau, cho đến khi lưng anh chạm tới cạnh giường, đến không thể lùi lại được nữa thì mới dừng lại.
“Sao anh nhìn em như vậy?” Tiết Tiết nghi hoặc sờ mặt mình. “Trên mặt em có gì sao?”
Quý Mộc Cảnh lắc đầu.
“Cái đó…”
Điện thoại di động đột nhiên “tinh” một cái, là thông báo có tin nhắn.
Quý Mộc Cảnh nhặt chiếc điện thoại bên cạnh bàn lên nhanh như chớp mở nó ra.
Tiết Tiết nhìn thấy sắc mặt nam nhân thay đổi rõ rệt, lảo đảo đứng dậy, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc đã vội vàng rời đi.
Trong suốt quá trình, anh không nhìn Tiết Tiết một cái.
Hệ thống: “Này, cô không đuổi theo sao?”
Tiết Tiết: “Tôi tại sao phải đuổi theo?”
Đây chắc chắn là một câu hỏi hay, đem hệ thống áp đả.
Hệ thống: “Vậy cô sẽ làm gì tiếp theo?”
Quý Mộc Cảnh lần này đi sẽ biến mất một thời gian, điều này đã được dự đoán trước.
Nhưng Tiết Tiết không bao giờ muốn lãng phí thời gian, vì vậy cô đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ câu hỏi của hệ thống.
“Ừm…” Nữ nhân dùng ngón tay thon dài xoa cằm, chậm rãi, giống như tiểu hồ ly đang suy nghĩ làm sao chơi khăm được. “Trước mắt đạo hiếu trước đi.”
“Không phải đi tìm công việc sao?”
“Ai, mẹ, mẹ định đuổi con đi à?”
“Sao có thể được? Mẹ muốn con vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ, nhưng con còn phải tìm việc làm, nhất là hiện tại con không có kinh nghiệm, nhất định sẽ mất khoảng thời gian, chuẩn bị sớm vẫn tốt nhất.”
“Gấp làm gì?” Tiết Hữu Đạt ngắt lời vợ. “Dù sao cũng vừa mới tốt nghiệp, ở nhà suy nghĩ chút cũng tốt, không phải nhà chúng ta không nuôi nổi con gái.”
“Nói không sai, nhưng…”
Điện thoại Tiết Tiết reo lên.
Tiết Hữu Đạt và Quan Yến đồng thời quay lại nhìn con gái.
“Con đi nghe điện thoại, cha cùng mẹ ăn cơm trước đi.”
“Được, mau đi đi, đừng để người ta chờ lâu.” Quan Hữu Đạt phất phất tay, thuận tiện gắp miếng cá bỏ vào bát Quan Yến. “Ăn nhiều một chút, hôm qua không phải lại giảm cân sao?”
“Này, do thiếu quần áo thôi, đủ rồi đủ rồi, đừng nhéo nữa.”
Tiết Tiết nhìn cảnh cha mẹ hòa thuận vui vẻ với nhau tự nhiên thấy vui vẻ, khẽ mỉm cười rồi ra ban công nghe điện thoại.
“Alo? Tiểu Dữu phải không? Tìm được Mộc Cảnh rồi, qua đây ngay!”