“Đây là thẻ phòng.”
“Tại sao?” Tiết Dữu thẻ phòng trên tay nữ nhân, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ. “Anh ấy là bạn trai cậu đó.”
“Bạn trai? A, người kia mà là bạn trai?” Vương Vũ Kỳ thất Tiết Dữu không cầm, cũng không quan tâm, chỉ đặt thẻ phòng lên trên bàn. “Khi tớ cần anh ta, thì anh ta ở đâu? Không phải đi làm thì cả ngày nghiện trong thế giới trò chơi, còn muốn người bạn gái này làm gì?”
Lời nói khiến Tiết Dữu cứng người.
Nhưng cô rất nhanh chóng phản ứng lại.
“Làm thêm là để kiếm tiền tiêu trong nhà, còn cả ngày đâm đầu vào thế giới trò chơi… Anh ta muốn nghiên cứu trò chơi a.”
“Cậu quên rồi sao? Anh ta nói, muốn trở thành một nhà phát triển trò chơi hàng đầu, thiết kế các trò chơi bán chạy nhất và cho cuộc sống cậu một cuộc sống tốt…”
“A.” Vương Vũ Kỳ giễu cợt, nhìn Tiết Dữu như đang nhìn tên ngốc, “Tiết Dữu, sao cậu có thể ngốc như vậy?”
“Nhà phát triển trò chơi? Bằng anh ta? Đến một trăm năm đi.” Vương Vũ Kỳ nói đem ly rượu uống một hơi hết sạch. “Tất cả mọi người đều chết rồi, sống như thế nào cho tốt?”
Tiết Dữu nhìn nữ nhân trước mắt, bọn cô từng là bạn thân tốt nhất, hai người từ năm lớp đến tại, tiểu học và trung học đều học cùng một lớp, tình cảm như keo sơn, ăn cơm hay đi vệ sinh đều dính với nhau, còn bị người nhà hai bên hỏi về giới tính.
Mãi cho đến khi chọn xong nguyện vọng đại học thì một người vào nam, một người ra bắc, hai người bị tách nhau ra.
Tiết Dữu vẫn luôn nghĩ rằng cô và Vương Vũ Kỳ đã hiểu rất rõ nhau.
Nhưng bây giờ, Tiết Dữu phát hiện ra cô dường như không hiểu hết được cô ấy.
Thời gian thật sự có thể thay đổi một con người.
Người như vậy, còn xứng với chàng trai bảo bối mà cô luôn nâng niu trong lòng hay sao?
Tiết Dữu cưới đầu, nhìn tấm thẻ phòng màu vàng trên bàn,trong mắt xuất hiện giao động.
Khi Tiết Tiết tỉnh lại, cả người bủn rủn, giữa hai chân một mảnh hỗn độn.
Liếc nhìn nam nhân còn đang ngủ say, cô quyết định đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, đồng thời gọi hệ thống.
Hệ thống: “Ngài đã sẵn sàng tiếp nhận thông tin chưa?”
Tiết Tiết: “Rồi.”
Hệ thống: “Được.”
Lần này người ủy thác tên là Tiết Dữu0, gia cảnh khá giả, cha Tiết Hữu Đạt và mẹ Quan Yến là nhân viên công chức địa phương, bởi vì trước khi sinh Quan Yến mơ thấy hình ảnh hoa dữu tử nở rộ, cho nên mới đặt tên cho cô gái một cái tên không phổ biến như vậy.
Mặc dù gia đình Tiết gia không phải nhà phú nhị đại, nhưng bởi vì thu nhập ổn định, vợ chồng đều là người thành phố, có gia sản từ đời trước truyền lại, đảm bảo cho con gái cơm áo gạo tiền, cho cô có hứng thú gì đều sẽ bồi dưỡng không thành vấn đề.
Vì vậy, Tiết Dữu có thể được coi là cô bé được nuôi chiều lớn lên, vô ưu vô tư.
Vòng kết bạn của cô rất đơn giản, chỉ có một vài bạn tốt, nhưng người tốt nhất đều từ tiểu học và trở thành bạn lớp ở trường cơ sở và trung học, cho đến khi học đại học mới tách bạn thân Vương Vũ Kỳ ra.
Sau đó, Vương Vũ Kỳ ở lớp 10 có bạn trai, học ở lớp bạch đằng, là người thầm thương của Tiết Dữu khi còn học trung học.
Quý Mộc Cảnh.
Cha Quý Mộc Cảnh là thầy thợ mộc, mẹ là người mẫu, anh thừa hưởng di truyền vóc dáng từ mẹ, cấp 1 cao 1m75. cấp 2 cao 1m9, cho đến bây giờ là như gác đứng trong bầy gà.
Đặc biệt là chỉ mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cũng là tình nhân trong mộng của bao nhiêu cô gái.
Bao gồm cả Tiết Dữu.
Tình yêu của Tiết Dữu vô cùng đơn thuần và một lòng.
Quý Mộc Cảnh chơi bóng rất tốt, bình thường ít nói, sau giờ học cùng bạn bè chơi bóng xong thì sẽ đến thư viện đọc sách vẽ tranh.
Tiết Dữu quan sát được quy luật, sẽ kéo Vương Vũ Kỳ cùng nhau đến thư viện tự học buổi tối, sách của Quý Mộc Cảnh đều là sách thiết kế trò chơi, bất luận là học sinh cấp 2 và cấp 3 mà nói đều coi như tương đối nhỏ, trên tầng ít người, nên Tiết Dữu lấy lý do muốn yên tĩnh học tập nên chọn ở đó.
Không ngờ tới, sẽ có ngày các cô cùng Quý Mộc Cảnh nói chuyện với nhau.
Mặc dù không quen lắm, nhưng mỗi lần gặp nhau đều sẽ gật đầu chào hỏi, điều này đối với Tiết Dữu là quá đủ rồi.
Tình yêu thầm kín của cô gái, đơn giản lại cố chấp.
Cho đến một ngày.
Tiết Dữu đổ rác xong, quay lại lớp học, nhìn thấy hình ảnh ấy khiến cô rơi nước mắt vô số đêm trằn trọc không ngủ được.
Cô gái nhỏ nhắn kiễng chân ôm lấy cổ thiếu niên cao gầy trao cho nụ hôn.
Và trong đôi mắt đen ấy của thiếu niên cao gầy tràn ngập ánh sáng dịu dàng, giống như những vì sao trên bầu trời vừa lấp lánh vừa tỏa sáng.
Khoảnh khắc hai người chạm môi, Tiết Dữu tựa như nghe được thanh âm tan nát cõi lòng mình, nghe mà thanh thúy.
Sau đó, không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ vài giây, hoặc có thể chỉ là vài phút, khi Quý Mộc Cảnh và Vương Vũ Kỳ tách ra, khóe mắt Tiết Dữu nước mắt chảy ra.
Đúng lúc này, Vương Vũ Kỳ nghiêng đầu, nhìn thấy Tiết Dữu đứng ở cửa.
“A.”
Thiếu nữ hai má đỏ ửng, phản ứng đầu tiên là vùi mặt mình vào vòng tay người yêu.
Quý Mộc Cảnh quay đầu lại.
Cùng lúc đó, Tiết Dữu lau đi giọt nước trên khóe mắt, đối mặt với họ, so với khóc nở nụ cười khó coi hơn.