“A Nghiêu.”
“Tôi không phải là A Nghiêu.”
“Không, anh chính là A Nghiêu.” Cô gái mở to đôi mắt đen ngập nước ướŧ áŧ, vô cùng đáng thương nhìn người đàn ông.
“Em thích anh như vậy, có thể không chia tay được không?”
Người đàn ông không nói gì.
Trái tim người con gái dần rơi vào tuyệt vọng.
“Không được sao? Em biết, em biết mà…hu hu…”
“Đừng khóc.” Một lúc lâu sau, người đàn ông thở dài. “Bây giờ tôi đi gọi điện thoại cho hắn, gọi hắn đến đây.”
Nhưng người đàn ông mới di chuyển, ngay lập tức bị cô gái giữ lại.
“Em…”
“Đừng đi.” Ánh mắt của cô gái bỗng trở nên kiên định, nắm lấy tay áo của người đàn ông dùng hết sức níu kéo. “Cầu xin anh, đừng đi.”
“Đừng đi? Em biết tôi là ai sao?”
Người đàn ông cười như không cười, đôi mắt phượng hẹp dài sáng lấp lánh, mang theo vài phần quỷ quyệt.
Cô gái gật gật đầu xong lại lắc đầu, nhưng đôi chân dài của cô trực tiếp quấn lấy cái hông gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông, ám chỉ ý tứ rõ ràng.
Sắc mặt người đàn ông bỗng trầm xuống.
Hắn chưa bao giờ là thiện nam tín nữ, càng đừng nói luân lý đạo đức gì đó trước mặt hắn, cho dù cô gái trước mặt hắn có là bạn gái của con trai hắn, sau khi lên giường của hắn, cũng chả khác gì những người phụ ngoài kia.
Nếu không phải những năm gần đây, du͙© vọиɠ của hắn dần dần phai nhạt, tu tâm dưỡng tính, lại đúng lúc tâm trạng không tồi, lòng tốt khó có được, chỉ sợ bây giờ cô gái này đã bị ăn đến xương cốt cũng chả còn.
Nhưng không nghĩ tới, đối phương thế nhưng sẽ làm ra hành động như vậy.
Rốt cuộc là do uống rượu say, hay là do có ý đồ khác?
Người nam nhân không để ý trong chốc lát, cách tay trắng như ngó sen của cô gái đã leo lên.
Cơ thể tươi trẻ của gái đôi mươi như một nụ hoa hồng nở rộ, toát ra mùi hương quyến rũ.
Vật to lớn giữa háng như ngửi được hương thơm mỹ vị, ngo ngoe rục rịch.
“Em nghĩ kỹ rồi?”
Khi người đàn ông dùng tay nâng khuôn mặt vừa trắng vừa mềm như trứng gà lột vỏ của cô lên, cô rùng mình một cái, cho dù trước mắt mờ ảo, đầu choáng váng, cũng mơ hồ cảm giác được bản thân đã làm sai việc gì đó.
“Không…”
“Đã không kịp rồi.”
Lúc Tiết Tiết ý thức tỉnh táo lại, đúng lúc âm thanh của người đàn ông tuyền đến trai cô.
Vì thế cô quyết định tiếp tục giả vờ ngủ.
“Đúng vậy, mang hết bộ sưu tầm thời trang mùa xuân năm nay đến cho cô ấy chọn.” Chất giọng trầm bổng của người đàn ông rất êm tai, âm thanh ưu mỹ như là đàn đại vĩ cầm, không biết có phải là liên quan đến phối âm hay không, mang theo hơi thở gợi cảm của nhà quý tộc thời trung cổ thanh cao “Không cần, đợi một tiếng nữa đi, thuận tiện bao toàn bộ nhà hàng Hills.’
“Đúng vậy, thực đơn có cái gì đều đưa đến, tất cả phải được làm nóng.”
Tiết Tiết lén mở mắt, nhìn thân ảnh người đàn ông.
Thân thể rất cao.
Bả vai rất rộng.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tiết Tiết.
“Ừ, bây giờ cậu tới đây đi.”
Sau khi người đàn ông cúp điện thoại. ngay sau đó cô cũng nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ say.
Mấy chục năm ở thế giới trước cũng có ít nhiều kỹ năng diễn xuất, chuyện này đối với Tiết Tiết dễ như trở bàn tay.
Chỉ là, khi ngón tay người đàn ông chạm vào làn da cô. Tiết Tiết theo bản năng mà run lên.
Quá lạnh.
Như một con rắn.
Phản ứng rất nhỏ nhưng cũng không thể qua mắt người đàn ông, hắn nâng mày, nhìn tư thế ngủ như mèo của cô gái, sâu trong ánh mắt như suy nghĩ cái gì đó, từ trong biến hoá hô hấp của người đàn ông, Tiết Tiết biết tám chín phần bản thân đã bị bại lộ.
Cô suy nghĩ bản thân mình phản ứng lại như nào đây.
Chỉ là ngoài dự đoán của cô, người đàn ông chỉ nhéo gương mặt của cô một cái, ý tứ mờ ám mà cười một tiếng, sau đó rời đi.
Cho đến khi tiếng bước chân dần dần biến mất, Tiết Tiết mới chậm rãi mở mắt.
Vào lúc đó, âm thanh của hệ thống vang lên.
Hệ thống: “Cô đã tỉnh?”
Tiết Tiết: “Ừ, gửi tư liệu đến cho ta đi.”
Hệ thống: “Được, chờ một lát một lát nha.”
Tư liệu đứt quãng được gửi đến, cuối cùng hình ảnh tụ thành một đoạn phim mở ra ở trong đầu Tiết Tiết.
Ở thế giới này, cô tên là Tiết Khả Duyệt.
Là một cô nhi.
Mà bạn trai cô là Lục Nghiêu chính là loại nhân vật khó lường trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo.
Chính là như hai mặt hút đẩy của nam châm, hai mặt đối lập càng va chạm vào nhau, các tia lửa tóe ra khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Năm ấy Tiết Khả Duyệt học năm hai trung học, cùng với người bạn ra ngoài ăn mừng kết thúc công việc bán thời gian, gặp được Lục Nghiêu, nữ sinh thanh thuần xinh đẹp cùng với thiếu gia hào môn mới ra xã hội đã là tổng tài, hai người gặp mặt, tựa như là sự trùng hợp của định mệnh.
Dưới sự đùa giỡn của một đám người Tiết Khả Duyệt không cẩn thận đánh đổ chén rượu lên đùi Lục Nghiêu, khi cô còn đang hoảng sự xin lỗi, đôi mắt hạnh như nai con vô tội bị kinh sợ, hết thảy đều đâm đến chỗ mềm mại nhất trong tim Lục Nghiêu.
Ma xui quỷ khiến, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô gái, kéo cô gái đến trước mặt mình.
Người đàn ông tuấn tú, kiêu ngạo mà cao quý hỏi.
“Cô tên gì?”